Thể loại: cổ phong nhã vận, liêu trai, ngược luyến
Sinh nhật hai mươi sáu tuổi, đồng thời với việc nhận được lễ vật ngàn năm không đổi, cũng đón lấy phiền phức thật lớn. Đứa bé trọ đêm ở lữ quán, khách giang hồ tha hương chết bất đắc kỳ tử, mỹ nhân độc hành trên đường —— trăm kiếp thành tro, hình bóng tan biến, muốn vén mây ngó trăng dễ vậy sao? Một đường tìm kiếm, bước chân của tử vong luôn đồng hành. Y sợ, nhưng không phải vì bản thân, y sầu lo, nhưng không liên quan tới sinh tử.
Vi Trường Ca là ai? Chủ nhân Thiên Hạ bảo, trường ca dưới trăng, nhưng chỉ lo lắng vì một người. Tô Vọng Ngôn là ai? Đại công tử Tô gia, vọng ngôn thiên hạ, nhưng chỉ quan tâm một người có tin cậu hay không. Hai người đó hữu tình, nhưng không ai nói tới tình, hai người đó hữu ái, nhưng ai cũng không nói nên lời. Nhưng không nói tới tình há là vô tình? Không nói tới ái phải chăng là vô ái? “Tương tư đâu có không hề khổ? Nhưng tình nhân, nào ai không tương tư? Vì vậy, Vi Trường Ca mỉm cười nói như thế.