"Ngao!"Tiếng hét của Kiều Nghệ rất to và gấp gáp, đáng tiếc hổ mẹ không hiểu ý của cô mà thay vào đó dùng đôi mắt xanh nhạt tương tự nhìn cô một lúc, sau đó mở miệng ngậm lấy gáy Kiều Nghệ, mang cô trở lại.

Sau khi hổ mẹ đặt Kiều Nghệ xuống, dường như nó cũng đã bỏ ý định ra ngoài mà ngồi xổm bên cạnh cô.

Đây không phải là kết quả Kiều Nghệ mong muốn, cô vội vàng gọi hổ mẹ, thấy hổ mẹ bất động, đành phải đi vòng ra sau lưng hổ mẹ, cắn đuôi hổ mẹ, cái mông nhỏ nhếch lên, dùng sức kéo kéo về phía cửa sổ một cách mạnh mẽ.

Đồng thời, cổ họng cô cũng phát ra một tiếng kêu khe khẽ, dường như đang ám chỉ điều gì đó.

Hổ mẹ tùy ý để bé con nhà mình “tập thể dục”, sức lực nhỏ bé của hổ con đối với nó mà nói giống như đang gãi ngứa mà thôi.

Một lúc sau, khóe miệng Kiều Nghệ mỏi muốn xỉu rồi nhưng hổ mẹ vẫn bất động.

Kiều Nhệ không còn lựa chọn nào khác đành phải buông tay, đôi con ngươi xanh nhạt như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, cô ấm ức nhìn hổ mẹ.

"Ngao!"Mẹ ơi, sao mẹ không đưa con đi chơi dzạ?“Rống!!!!”Hổ mẹ cũng gầm lên, như thể là hỏi cô muốn làm gì.

Kiều Nghệ vừa nghe thấy, hai mắt đột nhiên sáng lên, vội vàng chạy đến bên cửa sổ.

Thế nhưng cô còn chưa đi được mấy bước, đã cảm thấy sau lưng có một sức nặng nặng nề, khiến cô không thể tự chủ mà nằm trên mặt đất.

Cô quay lại thì phát hiện hổ mẹ đã đi tới, vuốt đệm thịt to dày đang đè lên lưng cô, sức lực mặc dù không nặng nhưng lại có thể ngăn chặn không cho cô di chuyển.

"Ngao!"Mẹ ơi, mau thả con ra!Hổ mẹ chăm chú nhìn con mình một lúc, đến khi Kiều Nghệ bắt đầu ngọ nguậy như một con sâu bướm cố gắng để thoát ra thì nó đã rút chân lại.

Sau khi Kiều Nghệ được giải thoát, cô kiên trì chạy về phía cửa sổ.

Điều đáng ngạc nhiên là lần này hổ mẹ lại không ngăn cản cô.

Lúc Kiều Nghệ đứng dưới cửa sổ, hổ mẹ vẫn ngồi đó, chăm chú nhìn cô.

"Ngao!"Mẹ, mẹ bị sao dzạ?Hành vi bất thường của hổ mẹ khiến Kiều Nghệ cảm thấy bất an, cô tự hỏi liệu có phải do mình quá ồn ào nên hổ mẹ không muốn phản ứng với mình nữa đấy chứ?Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ bỗng nhiên hoảng sợ.

Từ lúc cô bắt đầu mở mắt ra nhìn thấy hổ mẹ cho đến sự chăm sóc của hổ mẹ trong hai tháng qua, cô thực sự coi hổ mẹ như mẹ ruột của mình.

Thấy nó nhìn cô bất động, Kiều Nghệ lập tức hối hận khẽ kêu vài tiếng, ý đồ làm cho hổ mẹ đáp lại mình.

May mà hổ mẹ không thực sự muốn đối phó với bé con của mình, nó đang suy nghĩ xem có nên đưa bé con ra ngoài hay không.

Nó đứng dậy, lười biếng đi về phía Kiều Nghệ, cúi đầu cái đầu nhỏ như trái dưa của cô.

Kiều Nghệ thấy thế, nhanh chóng li3m lại, trong cổ họng mơ hồ phát ra tiếng r3n rỉ.

Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ không tức giận nữa ạ?Li3m một lúc, hổ mẹ cũng suy nghĩ sáng suốt, trong khi Kiều Nghệ vẫn đang đắm chìm trong cảm giác thoải mái khi được li3m thì nó mở miệng tóm lấy gáy cô, lùi lại vài bước rồi dễ dàng nhảy ra khỏi cửa sổ.

.

Kiều Nghệ nhất thời cảm giác trời đất quay cuồng, khi cô tập trung ánh mắt lại thì phát hiện hổ mẹ đã đưa cô ra ngoài!Toẹt cmn zời luôn! (◡)Cuối cùng hổ mẹ cũng ngậm cô trong miệng cùng ra ngoài!Kiều Nghệ đè nén hưng phấn, ngoan ngoãn bị hổ mẹ ngậm lấy, đôi con ngươi tựa như ngọc lưu ly đảo qua đảo lại, giống như Lưu bà bà đang đánh giá hoàn cảnh xung quanh bốn phía của Đại Quan Viên.

*Lưu bà bà (nhân vật) & Đại Quan Viên (khu nhà): Trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.

Nơi bọn họ đang ở bây giờ dường như là một khu biệt thự, khắp nơi đều là biệt thự ba tầng kiểu châu u.

Nhưng điều không phù hợp với phong cách sang trọng của biệt thự là những con đường trong khu biệt thự, những chiếc ô tô của các thương hiệu khác nhau đỗ lộn xộn trên con đường rộng rãi, một số trong đó còn bị bỏ hoang, cửa mở rộng, kính chắn gió bị mạng nhện rách rưới che kín.

.