Ánh trăng bên ngoài không rõ nhưng sao trời trải rộng khắp nơi, dù không treo đèn vẫn thấy sáng ngời.

Sở Hốt và Tề Thương ngồi trên thềm đá bên ngoài chia nhau canh Bùi Chu thị đưa tới, bưng bát lên xem như ly rượu cụng vào nhau, trước giờ mỗi khi ăn uống hai người đều bình tĩnh đến quỷ dị.

“Ngày mai ngươi phải tới chỗ thiếu phu nhân rồi, đi thong thả.” Tề Thương nói.

Sở Hốt uống một ngụm canh, ghét bỏ nói: “Được.”

Sáng sớm ngày hôm sau Sở Hốt tới viện Tây Cẩm làm việc, Ninh Hồi vừa mới bò dậy khỏi giường vẫn không ngừng ngáp ngủ, nhìn người mặc đồ đen được Thanh Miêu dẫn tới, vẻ mặt mù mịt: “Ngươi tới chỗ ta làm gì?”

Thanh Miêu chắp tay: “Thế tử lệnh cho thuộc hạ bắt đầu từ hôm nay tới làm việc bên cạnh thiếu phu nhân.”

Ninh Hồi ù ù cạc cạc: “Nhưng ngươi là người của hắn, vì sao lại tới chỗ ta?”

Thật ra Sở Hốt cũng không hiểu ý của Thế tử nhà mình cho lắm nhưng vẫn lên tiếng trả lời: “Thuộc hạ phụng mệnh bảo vệ cho sự an toàn của thiếu phu nhân.”

Đối với sự xuất hiện của Sở Hốt, Thanh Đan Thanh Miêu cực kỳ vui mừng, trận ám sát kia đã để lại cho họ bóng ma tâm lý, Sở thị vệ võ công cao cường, có nàng ấy ở đây khiến người ta yên tâm hơn không ít.

Sở Hốt đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt của Thanh Đan và Thanh Miêu, nhưng tâm tình Ninh Hồi lại buồn bực ngồi trước bàn trang điểm trút giận lên cái trâm cài.

Có hai người Thanh Đan và Thanh Miêu ở bên cạnh, nàng đào hoa đào cỏ đã không dễ dàng gì rồi, giờ lại có thêm một Sở Hốt, chẳng phải khó khăn thêm gấp bội sao?

Thanh Thanh Thảo Nguyên an ủi nàng: “Không sao không sao, có câu giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền mà.”

...

Tuy Bùi Chu thị không vui nhưng Hiển Quốc công vẫn đón Liên Tang cô nương ở Ngọc Xuân Lâu vào cửa.

Tuy chuyện này làm rất kín đáo, chỉ đơn giản cho vài xe ngựa đón tới cửa nhưng trong kinh đô làm gì có nhà nào không có tai mắt, nên ai cũng biết cả.

Có điều phủ Quốc công bị chê cười cũng không phải lần một lần hai.

Lần này cũng chẳng khác gì, vài ba hôm lại có một chuyện khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy không hay, nhà nào nhà nấy bàn tán vài câu, sau đó lại quăng ngay ra sau đầu, nói tới nói lui cũng chẳng có gì thú vị, còn không bằng tìm chút chuyện mới mẻ để mà mổ xẻ.

Liên Tang trở thành di nương trong phủ, Hiển Quốc công trước giờ chưa từng ở trong phủ nhiều cũng bắt đầu về phủ nhiều hơn.

Di nương này rất được sủng ái, mẹ đẻ Bùi Trân Bùi Duyệt là Châu di nương được sủng ái nhất trước đây cũng bị ném sang một bên.

Nghe hạ nhân lén lút truyền tai nhau, nói là ngày ngày Châu di nương sắc thuốc ở trong viện, thường xuyên ngồi ở cửa nhìn về xa xăm, muốn chua xót bao nhiêu thì có chua xót bấy nhiêu.

Bùi Hân nghe vậy khịt mũi coi thường, khó khăn lắm mới được rảnh rỗi dưới tay Bùi Chu thị, dẫn theo Quất Hạnh với Lê Nhị bên người đi xem xem Liên di nương kia rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể khiến họ Châu kia chịu khổ như vậy, xem ra cũng không phải người đơn giản.

Hôm nay nàng ta may mắn, còn chưa tới viện của Liên di nương đã gặp được ở vườn hoa, từ xa đã có thể nhìn thấy bóng người đứng bên hồ.

Bùi Hân đi tới gần, thấy người đó mặc áo sam màu lục thêu tiên hạc và đóa hoa sen, tóc búi sau đầu, bên mai cài một đóa hoa thược dược trắng tươi mới.

Hoa đó Bùi Hân có thể nhận ra, hiện giờ không phải mùa hoa thược dược, hoa này là phủ Thừa tướng tốn nhiều công sức mới có thể trồng ra, tặng cho mấy hộ gần đó mấy bông, toàn bộ số tặng tới phủ Quốc công toàn bộ đều bị Hiển Quốc công mang về viện mình, vốn dĩ tưởng ông ta thích, không ngờ là cho người khác dùng làm hoa cài.

Bùi Hân nhíu mày không nói gì, Liên di nương chào hỏi nàng: “Đại tiểu thư.”

Bùi Chu thị không thích Liên Tang, nàng ta nhập phủ đừng nói hỏi thăm vài câu, đóng cửa viện ngay cả thỉnh an cũng nói miễn, hơn nữa Bùi Hân sống ở viện của Bùi Chu thị, nhiều ngày nay rất ít ra ngoài, tính ra đây là là lần đầu tiên Bùi Hân gặp nàng ta.

“Thiếp không ngờ sẽ gặp phải Đại tiểu thư ở đây, lần đầu gặp mặt ngay cả quà cũng không mang theo…” Liên di nương có gương mặt nhỏ bằng bàn tay, xinh đẹp động lòng người, trước đây nàng ta cũng là ca kỹ nổi danh ở Ngọc Xuân Lâu, giọng nói còn ngọt hơn so với mật.

Bùi Hân nghe nàng ta nói chuyện lại mất kiên nhẫn: “Ta cái gì cũng có, ai thèm đồ của ngươi?”

Liên di nương cũng không giận, cười nói: “Cũng phải, Đại tiểu thư là thiên kim lá ngọc cành vàng, kim tôn ngọc quý, có đồ tốt nào mà chưa nhìn thấy.”

Duỗi tay không đánh người cười, người ta nói năng tử tế, Bùi Hân cũng không rảnh rỗi vô cớ gây sự như Liễu Phương Tứ, nàng ta liếc mắt một cái, đột nhiên cảm thấy không thú vị chút nào.

“Đại tiểu thư cũng ở đây sao.” Giọng Bùi Trân truyền tới khiến Bùi Hân nâng chân chuẩn bị đi lại dừng lại.

Bùi Trân cũng liếc mắt một cái đã chú ý tới đóa hoa thược dược bên mai, ánh mắt lóe lên, ngoài mặt lộ ra ý cười: “Đại tiểu thư và Liên di nương đang nói gì thế? Hình như rất náo nhiệt.”

“Nếu mắt ngươi không tốt thì đi mời đại phu chữa trị đi, đừng có ra đây trợn mắt nói bừa.” Bùi Hân vẻ mặt vô cảm không chút che giấu bản thân không thích Bùi Trân.

Bùi Trân sớm đã quen với thái độ của nàng ta rồi, hoàn toàn không để ở trong lòng: “Đại tiểu thư luôn thích nói đùa, cũng may là tỷ muội ta quan hệ tốt, nếu đổi là người khác lại nghĩ không hay đấy.”

“Ngươi cũng chỉ biết nói mấy lời ngoài mặt này.” Bùi Hân cười nhạo một tiếng: “Còn về người khác, thích nghĩ thế nào thì nghĩ, liên quan gì tới ta?”

Bùi Trân phe phẩy khăn tay: “Đại tiểu thư tâm tư rộng rãi, muội muội không so được.”

Hai người ngươi một lời, ta một lời nói đến lợi hại, Liên di nương dù đứng ở bên cạnh mỉm cười kiều diễm nhưng lại không thể nhìn ra tâm tư.

Vì tạm thời không tiện ra ngoài phủ, vậy là Ninh Hồi liền để ý hoa cỏ trong hoa viên, mấy ngày nay nhổ không ít ném vào không gian.

Hôm nay thời tiết tốt, Ninh Hồi theo lẽ thường tới rà soát, không ngờ lại gặp phải ba người này.

“Thiếu phu nhân.” Người nhìn thấy nàng đầu tiên là Quất Hạnh bên cạnh Bùi Hân, nàng ấy vừa lên tiếng, mấy người còn lại đều nhìn về phía này.

Chào hỏi theo lễ, Liên di nương có chút thân thiện hàn huyên với nàng, Ninh Hồi không chút dấu vết kéo giãn khoảng cách với nàng ta, trong lúc không ai chú ý liền lui đi: “Ta còn có chuyện, không làm phiền mọi người nữa.”

Nàng không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện này, có thời gian rảnh rỗi không bằng đi đào cỏ còn có ý nghĩa hơn.

Nàng cứ vậy mà đi, dừng lại chưa tới nửa nén hương, Liên di nương thấy nàng đi thì cũng bỏ lại Bùi Hân và Bùi Trân mà đi theo.

Bùi Hân Bùi Trân đồng thời nheo mắt lại, liếc mắt nhìn nhau, sau đó dứt khoát phất tay áo bỏ đi.

“Liên di nương có chuyện gì sao?” Ninh Hồi đi được một đoạn, có chút không vui nhìn về phía người đi theo nàng.

Liên Tang dè dặt xoa khăn tay, dịu dàng nói: “Thiếp mới tới phủ, không quen nhiều người, muốn thỉnh giáo thiếu phu nhân một chút.”

Ninh Hồi trả lời: “Liên di nương tìm lầm người rồi, ta cũng mới tới phủ thôi, cũng không quen thuộc cho lắm.”

Liên Tang nói: “Vậy thì vừa hay, thiếp thân có thể đi theo thiếu phu nhân làm quen một chút.”

Ninh Hồi: “...”

“Thanh Thanh Thảo Nguyên, nàng ta cố ý đấy à?”

Thanh Thanh Thảo Nguyên túm lấy cái tai nhỏ màu đen của mình: “Không biết.” Nó dừng một chút rồi lại nhắc nhở: “Đúng rồi ký chủ, ta nhớ trong tiểu thuyết hình như không hề nói tới người này?”

Ninh Hồi hồi tưởng lại cẩn thận một chút: “Có đấy, ca kỹ đứng số một số hai ở Ngọc Xuân Lâu, ta nhớ vẫn xuất hiện qua mấy lần, chỉ có điều… trong tiểu thuyết hình như không có chuyện trở thành di nương phủ Quốc công.”

Trong tiểu thuyết Liên Tang là một cành hoa phong nguyệt, thường xuất hiện trong lời truyền miệng của mọi người, xem như là một người chỉ xuất hiện trong cuộc nói chuyện của người khác, hiện giờ cũng không hiểu sao lại thành tiểu thiếp của phủ Quốc công.

Ninh Hồi cũng không cho rằng đây là hiệu ứng cánh bướm sinh ra vì mình, nàng và người này không có giao thoa, với ông bố chồng trên danh nghĩa là Hiển Quốc công lại càng chưa nói được với nhau câu vào, vô duyên vô cớ, nàng có ngốc mới đeo trên lưng cái nồi cánh bướm này.

“Thiếu phu nhân đang nghĩ gì thế?” Thấy nàng mãi không lên tiếng, Liên Tang chỉ đành mở lời.

Ninh Hồi nhìn kỹ nàng ta rồi đột nhiên bật cười: “Không có gì, chỉ là cơ thể mệt mỏi thôi.

Ta chuẩn bị về viện, Liên di nương xin cứ tự nhiên.”

Nói tới nước này rồi, Liên Tang cũng không thể mặt dày đi theo tiếp, nàng ta nói: “Thiếp thân vẫn muốn ở đây thêm một lát, Thiếu phu nhân đi thong thả.”

Liên Tang rất khách khí với nàng, Ninh Hồi ý vị thâm trường nhìn nàng ta, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt, Liên Tang bị nàng nhìn thì hơi nhướng mày, gạt cành liễu ra rồi quay đầu rời đi.

Thanh Thanh Thảo Nguyên ở trong không gian thảo nguyên nhìn thấy rõ ràng, nó ngạc nhiên nói: “Uầy! Ký chủ, người đã nhìn ra điểm gì sao?”

Ninh Hồi đúng lý hợp tình trả lời: “Đâu có.” Nàng làm gì có thiên nhãn, sao có thể liếc mắt một cái là nhìn ra điểm kỳ lạ?

Thanh Thanh Thảo Nguyên một tay che mặt mình lại: “...!Vậy người ý vị thâm trường cái gì thế?”

Ninh Hồi: “Đương nhiên là dùng khí thế chèn ép để tạo ảo giác cho nàng ta, để nàng ta biết ta cũng không phải người có thể tùy tiện muốn làm gì thì làm.” Nàng tự đắc gật đầu: “Ngộ nhỡ nàng ta thật sự có gì đó không đúng thì cũng sẽ khiến nàng ta dè dặt hơn, ném chuột sợ vỡ đồ.”

Thanh Thanh Thảo Nguyên mạnh mẽ vỗ vỗ móng vuốt của mình, kinh ngạc nói: “Được quá được quá, nhóc con, người trưởng thành rồi!”

Ninh Hồi: “....!Phì phì phì!” Ai là nhóc con của ngươi??

Ninh Hồi dẫn theo người về theo đường cũ, Liên Tang đứng dưới cây liễu hạ cành liễu trên tay xuống, lá liễu rơi xuống, giống như cánh bướm run rẩy.

Nàng ta nhẹ nhàng nói: “Người mặc đồ đen bên cạnh vị thiếu phu nhân này không giống người hầu trong phủ.”

Tỳ nữ Bội Nhi trả lời: “Đó là Sở thị vệ, vốn dĩ nàng ta là người bên cạnh Thế tử, vài ngày trước mới tới chỗ thiếu phu nhân.”

Liên Tang mỉm cười: “Hóa ra là thế, chẳng trách ta thấy khác hẳn người bình thường.”

Sau đấy lại nói tiếp: “Như vậy xem ra những lời đồn giữa Thế tử và thiếu phu nhân không đúng rồi, quả nhiên lời trong miệng người khác không thể coi là thật.”

Bội Nhi nhìn xung quanh, ghé sát vào người nàng ta nói với giọng cực thấp: “Bên ngoài nói cũng không sai, ngày đại hôn thiếu phu nhân cố ý ăn vài đồ không hay, cả người phát bệnh sởi, Thế tử vẫn luôn ở viện phía tây, tới bây giờ vẫn chưa viên phòng cùng thiếu phu nhân nữa.”

Liên Tang che miệng lại: “Còn có chuyện này sao?”

Những chuyện này cũng không phải bí mật gì trong phủ, chỉ là không có ai dám nói ra bên ngoài thôi, Bội Nhi nói: “Cực kỳ chuẩn xác, nhưng mà di nương tuyệt đối đừng có nhiều lời với bên ngoài, chọc Thế tử không vui chính là tự tìm đường chết đấy.”

Liên Tang mỉm cười gật đầu: “Ta biết rồi.”.