11.

Thái hậu kết hôn với Nhiếp chính vương?

Chuyện này cũng thật quá đột ngột.

Ngoài ra hắn ta còn dựa rất thân mật nên tôi phải dùng sức đẩy hắn ta văng ra.

Nhiếp chính vương che ngực, giả vờ yếu đuối: “Chẳng lẽ em đã yêu tiểu hoàng đế, hay là Thẩm tế cửu*?”

(*)Tế cửu: Trước dùng với nghĩa dâng rượu, sau đến thời nhà Tuỳ và nhà Đường nó được dùng để chỉ chức quan phụ trách Quốc tử giám.

Hắn ta ngồi xuống rồi chăm chú nhìn vào mắt tôi, nghiêm túc nói: “Em có hiểu nỗi đau khi biết người vợ đã khuất của mình chín năm trước vẫn còn sống nhưng lại muốn lấy người khác không?”

Tại sao hắn ta nói chuyện cứ mỗi lúc một kiểu vậy.

Tôi lắc đầu: “Không, tôi đang cãi nhau với Hoàng đế, hắn sẽ không để tôi đi đâu.”

Ánh mắt Nhiếp chính vương sáng lên: “Không sao đâu, anh giỏi nhất là dùng quyền lực áp đảo người khác, có thể tranh đoạt em với hắn. Hơn nữa, em có biết vì sao hai người lại cãi nhau không?”

Tôi sửng sốt nói: “Cái này mà anh cũng biết à? Con mắt của anh dán khắp hậu cung rồi sao?”

Hắn ta giơ ngón trỏ lên, đặt trước mặt và lắc nhè nhẹ.

“Bởi vì hắn không phải là người phù hợp đó. Chín năm rồi mà hai người còn chưa đến được với nhau, mà anh chỉ cần gặp em một lần thôi là đủ rồi.”

Tôi nhìn người trước mặt.

Rõ ràng hắn ta rất đẹp, lúc cười rất quyến rũ, khi không cười cũng khá uy nghiêm.

Nhưng chính là cái miệng này, mở miệng liền không có hồi kết, nói đến vô lý.

Hóa ra đây mới là mục tiêu công lược của tôi.

Những gì hệ thống nói quả rất đúng.

Đó thật sự là một nhiệm vụ đơn giản.

Nhiếp chính vương trước mặt tôi xua tay: “Sao em không nói gì nữa, hả? Em không hài lòng vì mục tiêu công lược của em là anh ư?”

“Tôi chỉ thấy thật khó tin, người công lược và đối tượng bị công lược đều biết rõ kẻ tấn công và mục tiêu tấn công.”

Nhiếp chính vương từ từ kể chuyện cho tôi.

Hóa ra hệ thống công lược mà tôi đang tham gia rất kém cả về sức mạnh kỹ thuật lẫn thiết lập cốt truyện, vì vậy quản lý cấp cao quyết định tìm cách khác, mở ra trải nghiệm đối tượng công lược.

Rõ ràng ai cũng muốn được trải nghiệm việc bị người khác công lược, nên đối tượng bị công lược là do người chơi tự trả phí.

Đồng thời, để tránh sự mất cân bằng tâm lý của người công lược, sự tồn tại của phía đối tượng công lược sẽ được giữ bí mật.

Nhiếp chính vương lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp rồi đặt lên chiếc bàn con, sau đó mở nắp ra...

Đó là một dạ minh châu tròn xoe, cực lớn, phát ra ánh sáng xanh nhạt.

“Thái hậu chắc chắn đã nhìn thấy rất nhiều thứ tốt. Đây là thứ tốt nhất trong phủ, nếu em nhận lấy, xem như đây là lễ hỏi.”

Thật ra thì tôi chưa nhìn thấy được thứ gì tốt cả.

Chiếc trâm phượng hoàng của Hoàng đế, thỏi vàng của Thẩm Tu, chiếc đèn lồ ng xoay của Quý phi và viên ngọc trai phát sáng của hắn ta.

Tôi chỉ nhìn mà không đưa tay ra, sau đó ngước lên nhìn hắn ta thêm lần nữa.

“Anh thật sự có thể cưới tôi sao? Tôi không đùa đâu. Cuộc sống hiện tại của tôi cũng xem như là tạm chắp vá được.”

Hắn ta đẩy chiếc hộp đến trước mặt tôi: “Vậy em gặp được anh rồi thì không cần phải chắp vá nữa.”

Tôi đứng dậy, dứt khoát nhận lấy lễ hỏi của hắn ta.

Nhiếp chính vương tiễn tôi ra ngoài, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Lần trước nhiều tranh chân dung như vậy mà em không có cảm tình gì với anh sao?”

Tôi nhớ lần đó, chỉ cần liếc một cái là tôi đã nhìn trúng hắn ta. Nhưng nghe nói là Nhiếp chính nên lập tức vứt đi, sau lại bị Hoàng đế đem tiêu huỷ hết.

Tôi ngập ngừng: “Có lẽ là chân dung không đẹp bằng người thật.”

“Thật đáng tiếc, anh nghe nói em đi gặp Thẩm Tu.”

Giọng điệu của hắn ta cực kỳ bình thường, nhưng lại khiến tôi sợ suýt té khi bước ra khỏi ngưỡng cửa.

Hắn ta đưa tay ra đỡ tôi.

“Em hoảng làm gì chứ, anh có nói em sai đâu. Anh chỉ thấy hơi tiếc thôi, hai ta luôn thiếu chút gọi là duyên phận.”

Hắn ta liếc nhìn tôi, khép mi lại rồi cười nhẹ, toát ra vẻ hiền lành và điềm tĩnh.

“Từ lâu anh đã hỏi thăm trong chín năm nay em sống thế nào. Em rất biết cách tìm niềm vui từ trong đau khổ, không chỉ chăm sóc huấn luyện Hoàng tử, mà còn dạy dỗ đám bạn cùng lớp của Thẩm Tu, đã vậy còn có thể học cầm kỳ thi hoạ.”

Hắn ta dừng lại một lúc, trong mắt ánh lên ý cười: “Ước gì gặp được em sớm hơn thì tốt rồi, ở cùng anh thì chỉ có tìm kiếm niềm vui, làm gì có tìm vui trong khổ.”

Hắn ta cố tình nói những lời buồn bã một cách ngả ngớn và có phần vui tươi.

Tôi lại không thấy buồn cười, chỉ hơi mất tập trung.

Hắn lại chuyển sang oán trách: “Nếu không phải có kẻ ngốc ở trong lãnh cung, kêu gọi mọi người hễ nhìn thấy anh liền nói ‘Vương gia tha mạng’ thì nói không chừng anh đã tìm thấy em.”

Tôi hơi cong ngón tay lại, xấu hổ cười nói: “Ha ha.”

Phụ nữ trưởng thành thay da đổi thịt. Chín năm trước chắc hắn ta không nhớ rõ tôi là ai đâu nhỉ?

Khi ra ngoài, gió tuyết đập vào mặt làm tôi vùi đầu xuống thấp hơn.

Hắn ta cẩn thận cởi áo choàng ra, đưa tay ra sau lưng tôi rồi quàng nó qua vai.

“Quay về chơi đi rồi đợi anh đến cưới em. Nếu em có thể...”

“Anh muốn gì ở tôi?”

Hắn ta chậm rãi thắt dây lưng cho tôi, rồi đưa tay phủi tuyết trên vai tôi, sau đó mới nói tiếp: “Khi đánh bài, đừng muốn từ đầu đến cuối một quân bài, em quá bướng bỉnh, không thua mới lạ.”

Tôi tưởng hắn ta sắp nói điều gì đó quan trọng.

Tôi cũng thản nhiên nói: “Chỉ giữ bài thôi cũng không dễ dàng gì với tôi.”

“Nhưng nếu người khác biết em muốn quân bài đó, họ sẽ không đưa nó cho em.”

Hắn nhìn tôi kiên định, ánh mắt rất chân thành, duỗi tay ra.

“Lục Hồi, tự Tử Uyên.”

“Vân Chi.”

Lạc nhau suốt chín năm, gặp lại trong chiến thắng.

12.

Khi Quý phi và Hoàng hậu biết tôi sắp hoàn thành nhiệm vụ và có thể về nhà, cả hai đều trở nên chán nản.

Hai người chạy tới cung tôi để tổ chức tiệc chia tay, kết quả chúng tôi uống hơi lố.

Hoàng hậu cầm bình rượu, nheo mắt thở dài: “Vẫn là làm nữ nhân công lược sướng. Còn có thứ gọi là hy vọng, một nữ nhân trùng sinh như ta chỉ có thể chờ c.h.ế.t, đã vậy sau khi c.h.ế.t còn có khả năng bị trùng sinh.”

Quý phi cũng buồn bực nói: “Dù sao cô cũng đang ở nhà, chúng tôi phải xuyên không nè. Nếu may mắn thì c.h.ế.t là có thể trở về, nếu xui xẻo thì chúng tôi sẽ c.h.ế.t già ở nơi đất khách quê người.”

Tôi nâng ly lên với nụ cười gượng gạo.

“Nhưng tôi vẫn luôn ghen tị với các cô. Có thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà không cần phải quỳ xuống liếm cẩu. Ai mà không biết rằng mọi người đều gọi người công lược chúng tôi là liếm chó?”

“Tôi cực khổ vất vả chín năm, kết quả là… trở thành Thái hậu!”

Tôi đặt tay lên vai Quý phi, lơ đãng nhìn cô ấy: “Cô có hiểu cảm giác buồn cười đó không?”

Hoàng hậu lắc vò rượu rỗng, lẩm bẩm nói: “Nếu ngươi muốn làm Hoàng hậu, ta nhường cho ngươi liền luôn. Ai thèm quan tâm đâu?”

Quý phi ngẩng đầu thở dài: “Tôi chỉ muốn nghịch điện thoại, lướt xem video ngắn.”

Bầu không khí đột nhiên rơi vào buồn bã.

Quý phi đứng lên, cầm đũa gõ vào ly rượu: “Sở dĩ hôm nay chúng ta tụ tập ở đây vui vẻ là vì bạn tốt của chúng ta...”

Cô ấy dừng lại, gương mặt lộ vẻ khó hiểu, rồi mở to mắt nhìn tôi: “Cô tên gì nhỉ? Mà thôi quên đi, nó không quan trọng.”

Vừa rồi cũng quá để tâm rồi, đến cả tôi tên là gì mà cũng không biết...

Cô ấy nâng ly rượu lên, nhếch nửa môi nói: “Đối với người bạn tốt của chúng ta, Thái hậu, tôi quên mất đoạn giữa rồi, vừa hôi vừa thối!”

Hoàng hậu nhiệt tình vỗ tay, sau đó hỏi tôi: “Điều này ý là gì vậy?”

Trạng thái tinh thần của cả ba chúng tôi đã hoàn toàn suy sụp.

Khi Hoàng đế đến đã nhìn thấy trạng thái như vậy.

Quý phi ngồi bên ao và cho cá koi ăn đậu phộng.

Hoàng hậu đứng canh cửa, rót rượu vào bát.

Tôi đứng đó với vẻ mặt bình thường.

Hoàng đế đi tới, vẻ mặt rất hoài nghi: “Các ngươi lại nổi điên gì nữa?”

Tôi nhận lấy bát của Hoàng hậu và nhìn Hoàng đế.

“Chờ uống canh Mạnh Bà đấy, muốn thì xếp hàng đi anh trai.”

Hoàng hậu giơ thìa lên, cười hì hì nói: “Xin chào, ta là Mạnh Bà.”

Trong nháy mắt Hoàng đế chẳng thiết sống nữa.

Hắn ôm trán đi ra hành lang, cúi đầu ngồi xuống.

Không lâu sau Quý phi phát hiện ra hắn, cô ấy vội vàng bưng một đ ĩa đậu phộng chạy tới.

“Hóa ra ở đây còn có một con cá koi vàng. Mày có muốn một ít đậu phộng không?”

Ký ức cuối cùng còn sót lại của tôi là...

Quý phi ngồi trên người Hoàng đế còn đ ĩa đậu gần như bị nhét vào miệng đối phương.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, trong cung không còn Quý phi.

Ta nhìn Quý phi, gãi đầu: “Vậy vị này chính là?”

Quý phi mím môi nói: “Hắn cho tôi làm cung nữ.”

F*ck, giáng một lần bảy cấp.

Hoàng hậu hối hận về sai lầm của mình: “Nếu biết sớm hơn thì khi ta còn là Mạnh Bà, ta sẽ tát hắn hai cái để không phải làm Hoàng hậu.”

Quý phi gom tôi và Hoàng hậu lại trước mặt, dùng tay ấn đầu chúng tôi xuống, làm ra tư thế bí mật.

“Nếu cô không muốn làm Thái hậu, cô cũng không muốn làm Hoàng hậu, tôi cũng chỉ là một cung nữ, sao không để cho Nhiếp chính vương tạo phản, sau đó mang chúng ta đi hết.”

Hoàng hậu đột nhiên nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn: “Ý kiến hay đấy, sao trước đây ngươi không nói ra?”

Quý phi ho khan: “Tôi vốn là Quý phi, là loại mà sống cũng khá tốt.”

Hoàng hậu không nói nên lời.

Chỉ qua mấy câu mà họ gần như đã nhảy sang nói về việc trong tương lai nên định cư ở Hàng Châu hay Dương Châu.

Tôi ngập ngừng giơ tay: “Nhưng tôi không muốn tạo phản.”

Tất nhiên là tôi không muốn tạo phản.

Hoàng quyền thay đổi, bá tánh gánh chịu.

Mặc dù tôi không thích việc Hoàng đế luôn áp chế tôi, nhưng hắn cũng chưa làm điều gì đáng để phải bị lật đổ.

“Các chị em ơi, hắn chưa đủ tội.”

Hoàng hậu nói: “Hắn đã g.i.ế.t ta.”

Quý phi nói: “Hắn ngược đãi tôi.”

Hoàng hậu và Quý phi nhìn tôi.

Tôi suy nghĩ: “Hắn đã từ chối tôi. Nhưng thành thật mà nói, cả ba chúng ta cũng đều có một số vấn đề.”

Quý phi chống nạnh chặc lưỡi: “Cô đang nói nạn nhân có tội đúng không?”

Tranh chấp bắt đầu...

Tôi: “Hoàng hậu kiếp trước là kẻ phóng hỏa, Quý phi lừa dối Nhiếp chính vương, chỉ có tôi là tương đối bình thường.”

Quý phi: “Cô nói Hoàng hậu thì xem như cũng tính, còn tôi là một thiếu nữ xui xẻo bị bán, cô thì thích trò truỵ lạc.”

Hoàng hậu: “Kiếp trước ta phụng sự quốc gia diệt trừ phản tặc, Quý phi phạm tội lừa đảo, còn ngươi thích chơi mấy trò truỵ lạc.”

Tôi: “...”