Editor: White Silk-Hazye

Một buổi sáng tinh mơ, người ở trong cung đến, nói là Hiền phi nương nương cho mời. Vân Liên Nhược suy nghĩ, dù sao vẫn là nhàn rỗi, tiến cung vui đùa một chút cũng tốt.

Đến cửa cung, Vân Liên Nhược liền phát hiện, hôm nay có không ít xe ngự dừng ở ngoài cửa cung. Vân Liên Nhược xuống xe ngựa, đi bộ vào hoàng cung.

Mới đi vào không xa, Vân Liên Nhược chợt nghe thấy ở phía sau có người kêu nàng.

"Vân Liên Nhược, ngươi là kẻ xấu xí, dựa vào cái gì mà gả cho Thái tử Điện hạ chứ." Lãnh Ngưng Tuyết không khách khí mắng.

Vân Liên Nhược cười vô cùng rực rỡ, vô tội nói: "Bằng vào việc bản tiểu thư nhận được thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng, đối tượng tứ hôn vừa khéo chính là Thái tử. Mà ngươi, cho dù có thích Thái tử, cũng không có cơ hội để vào Phủ Thái tử." Thủy Nguyệt Hoa là người của nàng, bất kỳ người khác muốn đánh chủ ý lên hắn, nàng sẽ không hề khách khí đâu.

Lãnh Ngưng Tuyết là tiểu thư dòng chính của Hầu phủ An Bình, chuyện nàng thích Thủy Nguyệt Hoa cả Kinh thành này người nào cũng biết. Trước đây nàng có thể không quan tâm đến, nhưng sau này, tất cả dụng tâm kín đáo đối với Thủy Nguyệt Hoa, toàn bộ bị đánh bay.

Lãnh Tuyết Ngưng bị nghẹn, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Vân Liên Nhược, ngươi....."

"Ta cái gì? Lãnh tiểu thư có phải là muốn khen ta trả lời tốt hay không! Thực ra, chuyện như vậy nên để trong lòng là được rồi, không cần nói ra đâu, từ trước đến giờ ta luôn là người rất nổi bật.

"Ngươi...."

"Lãnh tiểu thư thích Thái tử đã nhiều năm, chắc hẳn biết rất nhiều chuyện về Thái tử đi, hôm nay cũng đúng lúc, không bằng đi cùng với ta, nói cho ta biết một chút, Hiểu thêm về Thái tử Điện hạ, cũng là chuyện mà vị hôn thê như ta đây phải làm." Vân Liên Nhược đặc biệt nhấn mạnh ba chữ "Vị hôn thê". Quả nhiên, sắc mặt của Lãnh Ngưng Tuyết trờ nên thối hoắc.

"Vân Liên Nhược, ngươi đừng đắc ý quá sớm." Lãnh Ngưng Tuyết mở miệng nói với Vân Liên Nhược, mang theo nha đầu bỏ đi.

"Lãnh tiểu thư, ngươi chờ ta với, làm sao lại đi trước một mình chứ?" Vân Liên Nhược lại thêm vào một câu. Có thể nhìn thấy rõ, bước chân của Lãnh Ngưng Tuyết.

Lănh Ngưng Tuyết tức giận bỏ đi, tâm tình của Vân Liên Nhược tốt lên không ít. Thật ra, hoàng cung cũng không phải chỉ nhàm chán như vậy.

"Tiểu thư, ngài chỉ nói mấy câu mà có thể giết người không thấy máu nha." Nhiễm Tâm ở bên cạnh nói.

"Hừ, Lãnh Ngưng Tuyết nếu như biết điều, thì không nên đánh chủ ý lên Thủy Nguyệt Hoa, nếu không, xảy ra chuyện gì không vui, ta không chắc là có thể khống chế được đâu."

"Tiểu thư, người đi..."

"Nghe lén rất thú vị sao?" Nhiễm Tâm đang muốn nói là Phủ Thái tử thì Vân Liên Nhược cắt ngang lời nàng nói.

Nhiễm Tâm kinh hãi, có người đến gần các nàng, vậy mà nàng lại không hề phát hiện ra.

Vân Liên Nhược vừa dứt lời, liền có một người từ trên tường của hoàng cung nhảy xuống. Chỉ thấy người nọ vô cùng tuấn mỹ, bề ngoài thoạt nhìn giống như phóng túng không câu nệ, nhưng tinh quang ở trong mắt lại lơ đãng lộ ra khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào Tóc đen nhánh, dùng trâm Tử Ngọc tượng trưng cho thân phận tôn quý mà buộc lên. Dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt hoa đào hẹp dài, vô cùng đào hoa, làm cho người ta không chú ý một chút thì sẽ rơi vào trong tay giặc. Mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng có độ dày mỏng vừa phải, lúc này lại nở ra nụ cười làm cho người khác choáng váng. Trong tay cầm một cái quạt xếp, tự nhận là phóng khoáng tiêu sái.

"Ra mắt Minh Vương." Nhiễm Tâm ở bên cạnh hành lễ.

"Cho tới giờ bản tiểu thư vẫn không biết là, khi nào thì Minh vương điện hạ lại có cái thói quen như vậy nha?"

"Ha ha, Bổn vương trèo lên tường ngồi phơi nắng, là do các ngươi tự nhiênn ở đây thảo luận nha." Ý tứ là hắn không có nghe lén, mà là quang minh chính đại ngồi nghe.

"Vậy bây giờ ngài có thể tiếp tục trở về phơi nắng được rồi." Vân Liên Nhược nói xong liền rời đi, Thủy Cảnh Triệt lại đuổi theo, đi song song với Vân Liên Nhược.

"Vân Liên Nhược, theo Bổn vương thấy, ngươi cũng không có chỗ nào tốt, làm sao phụ hoàng lại tứ hôn cho ngươi?" Thủy Cảnh Triệt nhìn thấy, đều cảm thấy Vân Liên Nhược không xứng với Thủy Nguyệt Hoa. Hai người này, một người là ở trên mây, một người là cát bụi, nhìn thế nào cũng không phù hợp.

"Muốn biết, đi hỏi người đã tứ hôn kia đi."

"Cái này, Bổn vương cũng không dám. Nghe nói hôm nay lâm triều, rất nhiều đại nhân cùng nhau dâng sớ, thỉnh phụ hoàng vì Thái tử tuyển lại Thái tử phi." Thủy Cảnh Triệt vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt của Vân Liên Nhược. Nhưng vẻ mặt của Vân Liên Nhược vẫn không thay đổi, khiến cho hắn không thể nhìn ra cái gì. Vân Liên Nhược này, thật sự là càng ngày càng thú vị, nữ nhân bình thường nghe chuyện giống như vậy, không phải đều là lo lắng sao.

"Chỉ là, phụ hoàng không có chấp nhận ý kiến của chúng đại thần, ngược lại xử phạt Ninh Viễn hầu rất nặng. Bây giờ, không còn có đại thần nào dám có ý kiến gì khác đối với chuyện tứ hôn." Cho dù có, cũng biết là không nên nói trước mặt của hoàng thượng. Ninh Viễn hầu và An Bình hầu, Định An hầu đều là người sau khi Thủy hoàng đế ổn định được thiên hạ tự tay sắc phong, đến nay đã thừa kế hơn một trăm năm ảnh hưởng đối với Vương triều Thiên Khải có thể nghĩ ra, xử phạt Ninh Viễn hầu nặng như vậy, cũng để cho những người khác hiểu được, chuyện tứ hôn không thể thay đổi.

"Minh vương điện hạ nói với ta mấy cái này để làm gì vậy?"

"Bổn vương nghĩ là ngươi sẽ quan tâm." Thủy Cảnh Triệt sau khi im lặng một lúc mới trả lời.

"Đó là Minh vương điện hạ có thể không biết ta. Khi nào thì Túy Nguyệt lâu có đồ ăn mới, khi nào Túy Thanh Phong có thêm mỹ nhânhay hoa khôi, khi nào thì Sênh Ca Uyển có bài hát mới. Mấy cái đó mới là chuyện mà ta muốn quan tâm."Vân Liên Nhược đưa ra một số chuyện mà nàng quan tâm.

"Ha ha, Bổn vương vậy mà lại quên ngươi thích trà trộn vào Kinh thành."

"Nếu như đã quên thì cũng không cần nhớ, nếu như Minh vương muốn nhớ chỉ cần đi dạo xung quanh Kinh thành, thì tự nhiên có thể nhớ ra thôi. Dù sao Vương gia đã rời khỏi Kinh thành cũng mấy năm rồi." Vân Liên Nhược nói.

"Cũng phải, bổn vương trở về Kinh cũng mới một tháng, cũng không có quay lại Kinh thành. Vân tiểu thư biết nhiều chỗ vui chơi như vậy, không biết có thể dẫn đường cho Bổn vương hay không?" Thủy Cảnh Triệt cũng không biết mình bị gì, vậy mà nói ra lời như vậy.

"Vương gia xác định sau khi nhìn thấy mặt của ta, ngài còn có tâm tình đi chơi sao." Vân Liên Nhược tháo khăn che mặt xuống, để lộ vết bớt trên mặt ra cho hắn nhìn.

Quả nhiên, trong mắt của Thủy Cảnh Triệt hiện lên vẻ chán ghét. Thực ra, nàng không thích đeo cái khăn che mặt này, chỉ là hôm nay trước khi ra khỏi cửa, Trúc Mạt đặc biệt cầm đến cho nàng, nói là bây giờ thân phận của nàng không giống như trước, phải tránh bị hiềm nghi. Không chịu nổi Trúc Mạt lảm nhảm ở bên tai, lúc này nàng mới đeo cái khăn che mặt này ra khỏi cửa.

Thủy Cảnh Triệt thật sự không ngờ, Vân Liên Nhược vậy mà có thể thoải mái tháo cái khăn che mặt xuống, mặc dù có nghe đồn, khuôn mặt của Vân Liên Nhược rất xấu xí giống như quỷ, nhưng mà không bằng lúc này tận mắt nhìn thấy, kích thích đến thần kinh của hắn. Quả nhiên là là nửa bên mặt là mỹ nhân, nửa bên mặt giống quỷ.

"Ha ha, bây giờ Vân tiểu thư là người có hôn ước, vẫn là nên đeo cái khăn che mặt thì tốt hơn." Ở Vương triều Thiên Khải có phong tục, bất cứ nữ tử nào có hôn ước, khi ra khỏi cửa đều phải đeo khăn che mặt.

"Bản tiểu thư luôn luôn không tuân thủ, khăn che mặt này, thật là phiền phức, không đeo cũng vậy thôi." Nói xong, vừa lòng cất khăn che mặt đi.

"Bổn vương đột nhiên nhớ tới còn có việc phải làm, nên rời đi trước đây." Phải đến Ngự Hoa Viên nên Thủy Cảnh Triệt phải tìm cớ để rời đi.

Vân Liên Nhược không sao cả, nhưng Nhiễm Tâm bị tức không nhẹ. Nếu như không phải là đang ở trong hoàng cung, chỉ sợ muốn chửi bới Thủy Cảnh Triệt một trận mới cam tâm.

Vân Liên Nhược đi vào Ngự Hoa Viên, đi không xa liền nhìn thấy Hiền phi nương nương.