Mười sáu năm trước, một trận cháy lớn, đã phá huỷ Ngọc Lan cung, cũng phá huỷ luôn Bạch Ngọc Lan ở bên trong.

“Nguyệt, mười sáu năm trước, đã xảy ra chuyện gì?” Vân Liên Nhược nhíu mày hỏi.

“Nhược Nhi, chờ sau khi chúng ta thành thân, ta sẽ dẫn nàng đến một nơi, đến lúc đó nàng sẽ biết tất cả.” Thủy Nguyệt Hoa không có trực tiếp trả lời nàng.

“Ừm, vậy ta sẽ chờ thêm mấy ngày. Hơn nữa, cuối cùng chàng có thể chải đầu hay không, lâu như vậy còn chưa chải xong sao?” Lý công công đi rồi, Thủy Nguyệt Hoa từ trong lồng ngực lấy ra một cái lược bằng ngọc, nói muốn chải đầu cho nàng.

“Xong rồi.” Cài trâm Bạch Ngọc Lan cho nàng, Thủy Nguyệt Hoa nói rằng. Nhìn mái tóc đen được mình búi lên, trong lòng có một loại thỏa mãn.

“Nhiễm Tâm, lấy gương đồng đến cho ta.” Bây giờ, nàng muốn nhanh chóng nhìn thấy tóc của mình được búi như thế nào.

“Tiểu thư, cuối cùng người cũng nhớ tới nô tỳ.” Nhiễm Tâm từ trong phòng đi ra, oán giận một hồi với Vân Liên Nhược.

“Ha ha, Tiểu Tâm Nhi ngoan nha, tiểu thư nhà ngươi sẽ không quên ngươi đâu.” Quên Nhiễm Tâm sao, vậy sổ sách mỗi tháng kia, ai kiểm tra đối chiếu giúp nàng chứ.

Cùng lớn lên với Vân Liên Nhược, Nhiễm Tâm tự nhiên hiểu được hàm ý của Vân Liên Nhược. Mỗi lần đến cuối tháng, nàng đều hi vọng tiểu thư quên mất nàng, chỉ là, chuyện như vậy vẫn chưa từng xảy ra.

“Nhược Nhi, sau này không thể gọi nàng như vậy.” Tiểu Tâm Nhi, quá thân mật, hắn không thích.

“Tại sao?” Vân Liên Nhược thuận miệng hỏi, bây giờ lòng của nàng đều đang ở trên búi tóc. Mái tóc đen như mực, một nhánh tóc được trâm Bạch Ngọc Lan cài ngang qua, đơn giản không mất vẻ thanh nhã. Nàng vốn không thích kiểu búi tóc rườm rà, kiểu Thủy Nguyệt Hoa làm, rất hợp ý nàng. Nhìn nhìn một chút, khóe miệng không nhịn được nhếch lên. Ba ngàn sợi tóc đen tản ra, có thể lấy được người có thể búi tóc cho mình, đó là một loại may mắn.

“Không có tại sao, chính là không cho gọi như vậy.” Thủy Nguyệt Hoa đoạt lấy gương đồng trong tay của nàng, hung hăng hôn lên đôi môi hồng nhuận kia. Nhược Nhi như vậy kêu, hắn ghen, rất khó chịu.

“Ư...” Vân Liên Nhược bị hôn, phát ra âm thanh mơ hồ không rõ ràng. Suy nghĩ, người này bị sao vậy, không hiểu gì hết.

Nhiễm Tâm đứng ở một bên hé miệng cười trộm, tiểu thư cũng có ngày hôm nay nha! Thái tử như vậy, rõ ràng chính là ghen, đáng thương cho tiểu thư lại không có nhìn ra. Có điều, thái tử điện hạ cũng thật là, không nhìn thấy là nàng vẫn còn đang ở đây sao?

“Nhớ kỹ, sau này không được gọi như vậy.” Vừa hôn xong, Thủy Nguyệt Hoa nhìn chằm chằm đôi môi bị hắn hôn đến sưng đỏ, bá đạo yêu cầu.

Thân thể của Vân Liên Nhược mềm nhũn, dựa vào trong ngực của Thủy Nguyệt Hoa, trong lòng mắng hắn mấy trăm lần, nam nhân này, quá hẹp hòi, không phải chỉ là một cái xưng hô thôi sao, như vậy cũng ghen.

“Nguyệt, chỉ là một cái xưng hô thôi mà.” Vân Liên Nhược nháy mắt nói.

“Xưng hô cũng không được.”

“Chàng đang ghen sao!” Vân Liên Nhược vui vẻ nói, trong đôi mắt, lấp lánh ánh sáng.

Ghen, hắn đúng là ghen, có điều nhìn thấy phản ứng của tiểu nữ nhân này, hắn nhất quyết không thừa nhận mình ghen. Thủy Nguyệt Hoa lắc đầu phủ nhận, hắn mới không thèm ghen nha!

“Thật sao?” Vân Liên Nhược nghiêng đầu hỏi, trong giọng nói tràn đầy chế nhạo. Nhiễm Tâm ngẩng đầu lên nhìn trời, hôm nay sắc trời thật tốt nha. Vẫn tiếp tục ngẩng đầu, nhìn bầu trời, nhưng những động tác của Vân Liên Nhược và Thủy Nguyệt Hoa, vẫn lọt vào trong mắt của nàng. Tiểu thư tà ác như vậy thật thú vị nha.

“Đương nhiên là thật.” Bị Vân Liên Nhược nhìn ra được mình ghen hắn có chút không được tự nhiên, còn có chút chột dạ, Thủy Nguyệt Hoa nói câu này, cực kỳ không có độ tin cậy.

“Vậy thì thật là đáng tiếc. Vốn là đang nghĩ, nếu như gọi là Tiểu Tâm Nhi mà khiến cho trong lòng của người nào đó không thoải mái, ta sẽ sửa lại cách xưng hô. Bây giờ nhìn lại, thì không cần sửa lại cũng được. Chỉ là, như vậy cũng tốt, đã gọi nhiều năm như vậy, giờ sửa lại cách xưng hô cũng có chút khó khăn. Huống chi, ngoại trừ Tiểu Tâm Nhi, còn có Tiểu Mai Nhi, Tiểu Lan Nhi, Tiểu Vũ Nhi...” Vân Liên Nhược nói ra tên từng người một, mặt của Thủy Nguyệt Hoa liền đen xuống vài phần, nhiệt độ trong Thanh Liên các cũng đột nhiên giảm xuống.

Nhiễm Tâm rón ra rón rén rời đi, trong lòng cảm thán, tiểu thư, người không cần hại người ta như vậy nha. Bị Thái tử điện hạ trừng mắt, so với nửa đêm gặp quỷ còn đáng sợ hơn.

“Tiểu Tâm Nhi, ngươi đang muốn đi đâu vậy?” Ngay lúc chân của Nhiễm Tâm sắp sửa bước ra khỏi Thanh Liên các thì giọng nói của Vân Liên Nhược từ ở sau lưng của nàng vang lên, ý đồ muốn tìm chết của Nhiễm Tâm cũng đã có. Tiểu thư ơi, người không thể rũ lòng thương xót, buông tha cho ta sao? Lửa giận của Thái tử điện hạ, nàng không có chịu nổi đâu. Mai Lan Trúc Cúc, các tỷ muội ơi, ta nhớ các người, mau tới cứu ta đi!

“Tiểu thư, nô tỳ đang muốn đi xem một chút, An Bình Hầu phủ có đưa tới một vạn hai hay không.” Ở trong mắt của tiểu thư, bạc là quan trọng nhất. Bây giờ, chỉ có bạc mới có thể cứu nàng.

Quả nhiên, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, ánh mắt của Vân Liên Nhược không có nhìn chằm chằm nàng nữa, Nhiễm Tâm thở phào nhẹ nhõm, ở trong lòng thầm cảm ơn Lãnh Ngưng Tuyết một hồi.

Một vạn hai? Thủy Nguyệt Hoa cũng nhớ tới ngày hôm qua sau khi Dạ Tam trở về có nói, Nhược Nhi của hắn, thực sự lại vơ vét tiền bạc của cải của người ta. Phí làm yên lòng chính là một vạn hai, không hổ là người của hắn, giống hệt với hắn.

“Nguyệt, chúng ta đi đòi nợ đi!” Vân Liên Nhược suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn là mang Thủy Nguyệt hoa đi theo sẽ thu được tiền dễ dàng hơn. Bình thường, nàng là khá lười, có Thủy Nguyệt hoa đi cùng, sẽ bớt được việc rất nhiều.

“Không đi.” Thủy Nguyệt Hoa nhanh chóng cự tuyệt, cái loại chuyện đi đòi nợ như vậy thật sự không có phong độ, làm sao hắn có thể làm.

“Đó là một vạn hai đó.” Thứ lỗi cho nàng đi, yêu tiền, tham của không phải là lỗi của nàng nha.

“Nhược Nhi, tới tận phủ để đòi nợ rất phiền phức, để cho bọn họ tự đưa tới là được rồi.” Vân Liên Nhược ngẫm lại một chút, cảm thấy hắn nói rất đúng, liền hỏi: “Chàng có cách gì có thể khiến cho người ta tự động đưa tiền tới sao?”

“Cái này quá đơn giản. Chỉ là...” Muốn hắn làm việc, thì ít nhiều cũng phải cho hắn chút chỗ tốt đi. Ví dụ như, sửa lại những cái xưng hô khiến cho hắn nghe xong liền khó chịu kia đi.

“Chàng thật là keo kiệt.” Vân Liên Nhược liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ là một cái xưng hô thôi mà.

“Ta chưa từng nói, ta rất hào phóng nha.”

“Được rồi, ta sửa lại là được chứ gì, sau đó gọi chàng là Tiểu Nguyệt Nhi, như vậy sẽ giống như bọn họ rồi, chàng không cần phải ghen nữa.” Vân Liên Nhược có chút bất đắc dĩ.

Tiểu Nguyệt Nhi! Gương mặt tuấn tú của Thủy Nguyệt Hoa lạnh đến mức không thể nào có thể lạnh thêm được nữa, nàng ấy cố ý.

Nhiễm Tâm không nhịn được cười thành tiếng, tiểu thư thực sự quá giỏi mà.

“Nhược Nhi, nha hoàn này của nàng không có năng lực, hay là ta tìm cho nàng một người khác nha.” Cả thiên hạ, hắn chỉ dung túng cho một mình Nhược Nhi của hắn mà thôi.

“Cô gia, nô tỳ không dám nữa.” Nhiễm Tâm nhận sai, theo tình hình như bây giờ mà nói, đắc tội với Thái tử điện hạ, thì con đường phía trước của nàng rất nguy hiểm nha.

“Lần sau không được làm như vậy nữa, đi lấy giấy bút đến.” Một câu cô gia, ở một mức độ nào đó khiến cho Thủy Nguyệt Hoa thoả mãn.

“Nô tỳ đi ngay.” Cuối cùng cũng có thể rời đi.

“Tiểu Nguyệt Nhi, chàng muốn giấy bút làm cái gì?”

“Vân Liên Nhược, không cho nàng gọi ta như vậy.” Thủy Nguyệt Hoa căm tức nhìn nàng nói.

“Vậy Tiểu Hoa Nhi nha?” Vừa nói ra khỏi miệng thì chính bản thân của Vân Liên Nhược cũng có chút không nhịn được. Tiểu Hoa Nhi, rất hợp nha.

“Vân Liên Nhược.” Thủy Nguyệt Hoa giận dữ gầm lên, khiến cho Tử La Lan (Hoa Violet) sợ hãi rụng lá.

Thấy mình đùa đủ rồi, Vân Liên Nhược liền thu lại, chủ động ôm lấy hắn, cười lấy lòng: “Nguyệt.”

“Vân Liên Nhược, ta chính là ghen đó, làm sao bây giờ?” Thuận thế ôm lấy Vân Liên Nhược, trong giọng nói của Thủy Nguyệt Hoa có chút lo lắng, hắn rất sợ, rất sợ không giữ được nàng.

“Thủy Nguyệt Hoa, chàng và bọn họ không giống nhau.” Nàng có thể cảm nhận được sự lo lắng của hắn lo, nàng đang chờ hắn nói hết tất cả cho nàng.

“Nhược Nhi, Nhược Nhi...” Ôm nàng thật chặt, khẽ gọi từng tiếng, tràn đầy sự thâm tình vô hạn.