Tiếng nước tí tách, sương mù mông lung. 

Minh Chúc tắm rất lâu, toàn thân hiện lên một màu đỏ ửng mới tắt nước, sau khi mặc xong áo ngủ đột nhiên có chút sợ hãi, không dám đi ra ngoài, giống như ngoài cửa có sài lang hổ báo đang đợi cô vậy. 

Lục Trác Phong đối với cô rất dịu dàng, đây mới là điểm quan trọng, loại chuyện này liên quan đến mặt mũi đàn ông, cô dám chắc người đàn ông ngoài kia không thể nào không ngại, từ lúc gặp mặt đến giờ, ngoại trừ  hôn cô trên xe, lúc tình dục lan tràn toàn thân anh đều toát ra một bầu không khí ‘không cho phép thương lượng.’

Ngoại trừ lần bán đồ cưới đó, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua dáng vẻ này của anh. 

Lề mề một hồi lâu, cô mới đi ra khỏi phòng tắm. 

Lục Trác Phong đã đi tắm ở một phòng tắm khác xong xuôi, đang dựa trên chiếc sofa nhỏ trong phòng ngủ đọc sách, một thân quần áo mặc nhà, hai nút áo trên cùng để mở, lộ ra cần cổ căng đầy đẹp mắt, mái tóc đen ngắn sát da đầu vẫn còn chút ẩm ướt. Minh Chúc đi qua, đưa mắt nhìn cuốn sách trên tay anh, có hình vẽ, toàn viết bằng tiếng Anh, là sách súng ống gì đấy. 

Cô ngồi lên đùi anh, dựa sát vào trên thân anh, lấy lòng nói: “Tắm sạch rồi.”

Câu nói này không hề nghi ngờ gì là đang châm lửa, Lục Trác Phong đối với loại chuyện này cũng không phải chính nhân quân tử gì, càng không có dự định kiên nhẫn, anh đã đợi hai mươi phút, nếu cô còn chưa ra, anh đã chuẩn bị cầm chìa khoá đi mở cửa rồi. 

Với lại, đêm nay anh phải làm cho cô biết, có những chuyện không thể kết luận quá sớm được. 

Lục Trác Phong ôm lấy eo cô giữ lấy cái gáy, vừa gấp gáp hôn cô, vừa kéo cô vào trong ngực, sức lực mạnh mẽ cứ như muốn khảm cô vào trong thân thể mình vậy, Minh Chúc mềm mại dán sát lên lồng ngực khoẻ khoắn của anh, không có chút sức lực nào để chống đỡ. 

Lục Trác Phong vòng hai chân cô ôm lấy người anh, đi vài bước, liền ép cô nằm lên trên chiếc giường lớn mềm mại, chống đỡ thân thể, cúi đầu liếc cô, cong cong khoé môi nói: “Hồi hộp sao?”

Người đàn có hơi nặng, Minh Chúc ôm lấy cổ anh, nói thật: “Vâng, có hơi sợ anh đấy …”

Lục Trác Phong híp mắt một chút, thật ra anh không hiểu nhiều về phụ nữ, trước đây đương nhiên cũng đã coi qua loại phim kia, nhưng lúc làm thật, là tình triều dẫn dắt, lần trước anh đã rất khống chế chính mình, chân chính mà làm cũng chỉ có buổi sáng lần đó. 

“Chê anh kỹ thuật không tốt?” Anh cúi đầu, cắn vành tai cô, không nói không rằng cởi sạch nút áo của cô. 

“Không có …” toàn thân Minh Chúc mềm nhũn, giọng run lên, “Em thật sự là chỉ nói bừa thôi, em cũng không biết cái gì tốt, cái gì không tốt, chỉ là cảm giác có chút đau.”

Lục Trác Phong ngồi dậy, thẳng thừng cởi áo ra, một lần nữa đè lên người cô, ý vị thâm trường nhìn cô, cong khoé miệng cười lên, “Kỹ thuật không tốt là do ít làm, chưa quen thuộc, làm nhiều thêm mấy lần thì sẽ nhuần nhuyễn thôi.”

Minh Chúc sửng sốt, á một tiếng: “Mấy lần?”

Anh cười nhẹ lên tiếng: “Phải xem thể lực của em đã.”

Cô vội vàng nói: “Hai, hai lần là được rồi …”

Lần trước cũng là hai lần, lần đầu tiên là rất nhanh, cô cảm thấy hai lần cũng đã tốt rồi. 

Anh không có trả lời cô, thuận theo cần cổ trắng nõn của cô mà hướng xuống dưới thân, ngón tay thon dài cũng trượt một đường từ lỗ tai cô mà đi xuống, vuốt ve trên người cô, chạm vào chỗ nào, sờ vào chỗ nào, đều sẽ cẩn thận quan sát nét mặt và biểu cảm của cô. 

Minh Chúc cảm thấy mình như là một vật thí nghiệm, từ trong ra ngoài đều bị người ta giải phẫu hết ra, một tấc một ly đều không còn chút bí mật nào, mà Lục Trác Phong chính là người làm thí nghiệm đó. Mỗi một lần cô thở dốc, hoặc kêu lên một tiến, ngón tay níu chặt lấy tay anh dùng thêm một chút sức lực, anh đều dừng lại, hỏi một câu: “Là chỗ này sao?”

Hô hấp của Minh Chúc hỗn loạn, mềm thành một vũng nước, vô cùng khó chịu đồng thời cũng cảm nhận được cảm giác xấu hổ bao vây mình, cũng không biết làm sao lại thành như vậy, bị người ta khi dễ đến sắp khóc, hai chân ôm lấy vòng eo gầy gò của anh mà cầu xin tha thứ: “Lục Trác Phong …. Anh quá khi dễ người khác, anh có làm thì cũng làm nhanh một chút, đừng như vậy ….”

Rất khó chịu. 

Xưa nay cô chưa hề biết chuyện nam nữ còn có thể thân mật đến như vầy. 

Cũng không biết được sự kiên nhẫn của Lục Trác Phong có thể kéo dài đến thế, càng không biết thân thể của mình còn có thể bị câu dẫn đến mức dụ hoặc thế này, cảm giác sợ hãi vô cùng. 

Lục Trác Phong nhìn cô sắp khóc đến nơi, cúi đầu hôn cô, đầu hàng, thấp giọng dỗ dành: “Được rồi, không khi dễ em nữa.”

“Lần sau không nên như vậy …”

“Ừ, không làm như vầy nữa, tối nay sẽ làm em cho rõ ràng.”

“…”

Lưu manh!

………

Ngày hôm sau, Minh Chúc ngủ đến chiều mới tỉnh lại.

Màn cửa dày nặng được đóng kín, không hề lộ ra một tia sáng, làm cô cũng không phân biệt được là ban ngày hay ban đêm. 

Toàn thân đau nhức giống như đã bị người khác nghiền ép suốt đêm, sự thật đúng là như vậy, đúng y như lời Lục Trác Phong nói, anh dành thời gian suốt đêm để nghiên cứu thân thể cô từ trong ra đến ngoài, chỗ nào mẫn cảm, nơi nào có cảm giác, thích phương thức nào, đều sờ cho rõ ràng. 

Người đàn ông sức lực mạnh mẽ, trong một buổi tối cứ như bị uống chất kích thích, giày vò cô đến chết đi sống lại, cô ở trước mặt anh không còn chút bí mật nào có thể giấu được. 

Tối hôm qua lúc làm lần cuối cùng, cả người cô đều mơ hồ, tuỳ anh xoa xoa bóp bóp quay qua quay lại, làm qua mấy lần cô cũng không nhớ rõ, thẳng cho đến khi bất tỉnh mê man, cả hai người suốt cả đêm đều không có cảm giác đã tách nhau ra. 

Minh Chúc vịn eo đứng lên, không cẩn thận đụng phải đèn bàn trên tủ đầu giường, cô thuận tay mở nó lên, có chút ngây ngốc nhìn xem màn cửa. 

Sau này, cô cũng không dám nói mấy lời như kỹ thuật chênh lệch này nọ nữa. 

Ngoài cửa vang lên một tiếng ‘Két’, mở ra. 

Thân ảnh cao lớn đứng ngay tại cửa, đi đến cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra, ánh sáng lập tức ùa vào, người đàn ông đứng bên cạnh cửa sổ mà nhìn cô. 

Minh Chúc cắn cắn môi, vẫn còn chưa tỉnh hẳn. 

Lục Trác Phong đi qua, xoa xoa đầu cô, “Đói bụng không?”

Cô thành thật gật đầu: “Đói.”

Lục Trác Phong kéo cô đừng dậy, Minh Chúc nhíu mày, anh dừng ngay động tác lại, ôm eo của cô, cúi đầu nhìn cô, “Khó chịu sao?”

Đủ loại ký ức của đêm qua chui vào đầu, sắc mặt Minh Chúc đỏ lên, có chút ngượng nghịu gật đầu, nghĩ nghĩ, lại hơi tức giận, ngẩng đầu trừng anh, “Sau này không cho phép anh làm như vậy nữa, rõ ràng đã nói là hai lần …”

“Đó là em nói.”

Lục Trác Phong ngồi lên trên giường, kéo cô ôm vào trong ngực, đặt cô ngồi lên đùi mình, Minh Chúc cúi đầu, sợi tóc che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, anh đem tóc cô vén ra sau tai, “Mặc dù việc chậm rãi tìm tòi đã làm tốt quá trình hoà giải, nhưng thời gian chúng ta ở chung so với những đôi tình nhân khác là rất ít, anh không muốn sau này làm em lại càng khó chịu hơn, cho nên cách thức này là rất tốt không phải sao?”

Không muốn mặt mũi nữa rồi, nói nghe đàng hoàng như vậy. 

Minh Chúc đứng lên, không muốn để ý đến anh. 

Lục Trác Phong đi theo sau, sợ cô nghĩ không thông, lại kéo cô ôm vào trong ngực, cười nhẹ lấy lòng: “Báo cáo kết hôn cũng được trả về rồi, sau này là phải sống đến hết đời, loại chuyện này vốn chính là để cùng giao lưu gia tăng tình cảm, nếu như đến việc này cũng không thuận lợi, hoặc là làm em khó chịu thì anh cũng sẽ khó chịu. Với lại, hôm qua là em nói kỹ thuật của anh không quá khả quan, anh đây là vì hạnh phúc sau này mà tiến bộ.”

Minh Chúc: ….

Thế nên vẫn là lỗi của cô sao?

Lục Trác Phong chọc chọc khuôn mặt đang tức giận của cô, “Đi rửa mặt đi, đồ ăn đã làm xong rồi, lát nữa cùng ăn cơm.”

Minh Chúc vuốt ve tay anh, bước chân có chút xiêu vẹo mà tiến vào phòng tắm. 

Lúc nói chuyện không chú ý, chợt phát hiện có cái gì đó không đúng, cô cúi đầu đưa mắt nhìn, cả người sững sờ đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn chằm chằm ngón áp út của mình. 

Nơi đó nhiều thêm một chiếc nhẫn. 

Ký ức của cô giống như bị đứt đoạn, nhất thời không nhớ ra chiếc nhẫn được đeo lên lúc nào. 

Lục Trác Phong đứng dựa vào khung cửa, mỉm cười nhìn cô. 

Minh Chúc lập tức quay đầu nhìn anh, nắm tay giơ lên trước mặt anh, “Anh mang cho em sao?”

Nụ cười của Lục Trác Phong lập tức cứng đờ, liếm khoé môi một cái, “Nơi này còn có người đàn ông nào khác à?”

Không có.

Lông mày Lục Trác Phong hơi xoắn lại, nắm lây bàn tay của cô, ngón tay cái vuốt ve trên mặt nhẫn, cúi đầu liếc nhìn cô, “Chuyện tối hôm qua, em không nhớ gì sao?”

Minh Chúc há to miệng, ký ức rời rạc được ghép lại, hình như ….. “Nhớ rõ.”

Tối hôm qua, sau khi kết thúc lần đầu tiên, anh ôm cô đi tắm rửa một lần, lại trở lại trên giường, anh dựa vào đầu giường, chống một chân lên, ôm cô vào trong ngực, để cô dựa lưng vào trên lồng ngực anh. 

Anh nắm vuốt ngón tay trắng muốt tinh tế của cô, Minh Chúc vẫn còn đang thẹn thùng vì chuyện lúc nãy, kéo chăn mền muốn tránh đi chỗ khác, lại bị anh kéo lại mà vuốt ve. 

Lục Trác Phong ôm cô đến bên cạnh mình, nắm vuốt cằm cô mà nâng lên, mặt đối mặt nhìn thẳng vào cô. 

“Báo cáo kết hôn được trả về rồi, đoán xem, anh và Hàn Tĩnh ai thắng?”

Cô có chút hứng thú, “Hàn Tĩnh sao?”

Anh cười nhẹ: “Được duyệt cùng lúc, thế nhưng bối cảnh của em và Đông Giai không giống nhau, không có gì để điều tra, cho nên về mặt thời gian, chúng ta thắng.”

Minh Chúc hỏi: “Vậy anh muốn Hàn Tĩnh làm cái gì?”

Lục Trác Phong nhớ lại hồi trưa nói muốn Hàn Tĩnh múa thoát y, chỉ là nói đùa một chút thôi, sao có thể làm chuyện đồi bại như vậy được, anh cười cười: “Không biết, chưa nghĩ ra, trong đầu anh chỉ toàn nghĩ đến một chuyện.”

Anh nhìn cô, ánh mắt thâm thuý. 

“Sao vậy?”

Người đàn ông trần trụi nửa người, làn da màu lúa mạch săn chắc, đường cong cơ bắp mạnh mẽ, toàn thân đều toả ra một luồng nhiệt nóng bỏng, cúi đầu hôn môi cô, rất nhẹ nhàng ngậm lấy môi của cô, trên ngón tay Minh Chúc đột nhiên có cảm giác mát lạnh, anh không biết lấy ra một chiếc nhận từ nơi nào, lồng vào ngón áp út của cô, dán sát vào cô hỏi: “Gả cho anh, có được không?”

Đáy lòng Minh Chúc khẽ run lên, thật ra cô còn không nhớ tới, vẫn còn phải cầu hôn. 

Mặc kệ là dùng cách gì. 

Cô tưởng rằng của hồi môn là cô thêu, là cô muốn cưới anh trước, là cô chủ động, câu cầu hôn kia cho dù có hay không cũng không đáng kể, cô cũng không quan tâm lắm. 

Nhưng mà cô không biết, chỉ vì một câu nói kia của anh cũng có thể làm cho cô vui đến như vậy, 

Minh Chúc né tránh nụ hôn của anh, nhìn xem chiếc nhẫn trên tay kia. 

Chỉ được một lát thôi. 

Lại bị người nào đó nâng cằm mà hôn lên, trán Lục Trác Phong tựa vào trán cô, thấp giọng hỏi: “Được, hay là không được?”

Minh Chúc không nhìn thấy, chỉ có thể dùng tay sờ đến chiếc nhẫn kia, cảm thụ một hồi, cong lên khoé miệng, ôm lấy cổ anh, “Được chứ, anh không cầu hôn em cũng gả. Làm thế nào cũng phải gả.”

Sắc mặt Lục Trác Phong tối sầm lại, cúi đầu nặng nề mà hôn cô, anh lại bắt đầu một vòng khám phá thăm dò mới. 

Suốt cả đêm triền miên, quá nhiều khoái cảm làm cho đầu cô mê man, ký ức đứt đoạn. 

….

“Nhớ lại rồi?”

Lục Trác Phong vẫn còn đang vuốt ve ngón tay cô, yên lặng nhìn xem cô. 

Minh Chúc gật đầu: “Nhớ rồi, anh cầu hôn với em.” Cô nhón mũi chân lên, ôm lấy cổ anh, hai chân lại buông thõng xuống đất, cong lên khoé miệng, “Thật ra, bà ngoại đã đưa hộ khẩu cho em rồi, đang ở trong túi.”

Tối hôm qua, quên nói cho anh biết. 

Lục Trác Phong cười: “Bà ngoại không chê cười em đấy chứ?”

Minh Chúc đỏ mặt, nhưng vẫn nói thật cho anh biết: “Có cười, bà nói em không nên quá sốt ruột, em cũng nói em không gấp. Em nghĩ nếu chúng ta lĩnh chứng trước khi anh đi Ca Lợi Á, thân phận như vậy hẳn có thể sẽ dễ dàng hơn một chút, mà em là vợ của anh, trên danh nghĩa là đã khác xưa, có tin tức gì thì em có thể biết ngay lập tức, em muốn làm gia quyến của anh. Với lại, nếu như ở Ca Lợi Á, em đi tìm người, cũng lấy danh nghĩa là vợ anh, danh chính ngôn thuận, có thể sẽ dễ dàng hơn một chút nhỉ?”

Cô là có tư tâm, cô muốn tiến thêm một bước trong mối quan hệ với anh, dùng pháp luật quốc gia trói buộc hai người lại cùng một chỗ. Nghĩ đến anh đang làm việc ở vùng chiến loạn, nếu như thật sự có chuyện gì, cô vẫn sẽ là người nhận được thông báo đầu tiên. 

Cho dù là bị thương, hay là sinh tử. 

Lục Trác Phong nhắm mắt lại, cúi đầu hôn cô, cười: “Vậy tối nay đi gặp cha mẹ em nhé?”

Về phần cha anh bên kia, sau này hãy nói đi. Lục Thăng cùng người vợ hiện tại đã có một trai một gái, quan hệ giữa ông và Lục Trác Phong tương đối nhạt nhẽo, mấy năm nay cũng ít qua lại, cho nên cũng không cần thiết. 

Minh Chúc lui nửa bước, eo dựa lên trên bồn rửa mặt, mập mờ lẩm bẩm, “Cha em đang đi họp ngoài tỉnh, chưa biết ngày nào về, nhưng hai hôm nữa anh phải đi rồi …”

“Ý là, em muốn chờ sao?”

Chờ hay không chờ, đây là một vấn đề rất quan trọng.

- Hết Chương 74-
Bội Bội: Thế là đã khép lại Quyển 4 của [Chỉ có tôi …] Còn khoảng hơn 10 chương nữa thôi là hoàn chính văn rồi. Mình sẽ cố gắng edit xong sớm. Tới giờ phút này, mình chỉ biết cám ơn các bạn đã đồng hành cùng với mình trong thời gian qua, đi hết 74 chương truyện. Cám ơn các bạn rất nhiều! *ôm*