Mới đầu Hứa Bội không định quá quan tâm đến chuyện này mà không sao lại ghi tạc đáy lòng, rất nhiều lần muốn hỏi rồi lại thôi.

Từ trước đến nay cô luôn có gì nói nấy, chẳng bao giờ do dự thế này. Bởi vì thích anh, bởi vì quan đến anh nên mới không dám hỏi, nên mới sợ nghe được đáp án phá hỏng con đường mà họ vất vả đi được đến hiện tại.

…… Bắt đầu từ khi nào cô đã không còn là chính cô nữa rồi?

Cuối tuần được nghỉ, cô đến nhà Doãn Thiếu Khanh xem phim, đang xem thì anh chợt nhận được một cú điện thoại, sau đó về thư phòng xử lý chút việc.

Hứa Bội vốn chẳng có tâm trạng xem phim, cô theo anh ra ngoài rót nước uống, nhìn thấy căn phòng luôn đóng chặt cửa trên tầng hai, bên tai tự dưng vang lên những lời hôm đó của Nick, ma xui quỷ khiến thế nào mà chạy lên tầng.

Từ lần đầu tiên tới đến giờ, căn phòng kia luôn đóng chặt cửa, có lần cô tò mò hỏi Doãn Thiếu Khanh rằng đó là phòng của ai, kết quả Doãn Thiếu Khanh chỉ nhắc cô đừng tự tiện đi vào.

Lúc ấy, mặt Doãn Thiếu Khanh cứng đờ, trong sự dịu dàng lại mang theo vẻ cay đắng.

Bây giờ ngẫm lại, căn phòng đó là của…… Em gái anh nhỉ.

Hứa Bội quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa thư phòng đang khép hờ, tay đặt lên then cửa lạnh lẽo, chậm rãi vặn ra.

Màu sắc chủ đạo là hồng, toàn bộ đồ đạc cũng mang sắc hồng, đập vào mắt là một căn phòng công chúa điển hình, tất cả đều sạch sẽ ngăn nắp, rõ ràng đã được dọn dẹp thường xuyên. Tủ quần áo ba ngăn, giường lớn mềm mại thoải mái, đàn piano cổ điển màu trắng…… Cô cẩn thận bước vào, bỗng trông thấy khung ảnh treo tường bên cửa sổ, càng nhìn đôi mắt càng trừng to.

Cô gái đáng yêu đang rúc vào lòng anh trai đó cười trông thật giống cô. Không, sai rồi, là cô – Hứa Bội cười trông thật giống cô gái trong ảnh mới đúng.

“Em đang làm gì ở đây vậy?”

Giọng nói đầy giận dữ của Doãn Thiếu Khanh từ ngoài cửa truyền đến, anh vừa chất vấn vừa sải bước đi tới, túm tay cô định kéo cô ra khỏi phòng.

“Anh buông em ra!” Lần đầu tiên Hứa Bội gây sự với anh, cô hất văng tay anh đi, giọng run run: “Doãn Thiếu Khanh, vì sao anh lại giấu em, vì sao em lại không thể biết anh từng có một người em gái hả?”

Vết sẹo được anh giữ kín như bưng nay bị vạch trần khiến anh không thể kiểm soát cảm xúc, anh to tiếng: “Anh đã dặn em không được đi vào phòng này, tại sao em lại tự ý vào? Mau ra ngoài với anh, Hứa Bội!”

Hứa Bội né tránh, hai tay rũ bên người siết chặt giống như một con nhím xù gai, cắn môi, hai mắt ngấn lệ: “Em chỉ muốn hỏi anh một chuyện, anh cho phép em tiếp cận, cho phép em theo đuổi, thậm chí chấp nhận yêu đương với em có phải…… Có phải vì em giống em gái anh không?”

“Em đừng gây sự vô lý, ra ngoài với anh đi.”

“Anh trả lời em, Doãn Thiếu Khanh, chỉ cần anh trả lời em sẽ ra……”

“Đúng vậy! Em nói đúng, anh……”

“Doãn Thiếu Khanh!” Nước mắt Hứa Bội lập tức trào ra, cô hét lên: “Em ghét anh!”

Dứt lời, cô đẩy anh, chẳng thèm quay đầu mà chạy thẳng ra ngoài.

“…… Hứa Bội.” Doãn Thiếu Khanh ngơ ngác đứng im tại chỗ, thật lâu sau cũng không cử động.

Anh…… đã nói gì?

Hết chương 9