Dạ Ái khóc sưng mắt một lúc lâu.

Đến khi bình tĩnh lại thì trời cũng đã nhá nhem tối.

Nãy giờ điện thoại vẫn reo liên tục, ở trong ba lô, nhưng nàng không có tâm trạng nên đã làm lơ.Nàng lấy ra xem, là những cuộc gọi của Quân Minh, còn có hai cuộc của bác sĩ Vi An.

Nàng do dự vài phút rồi bấm gọi cho vị bác sĩ tâm lý.“A lô.

Dạ Ái, em làm sao vậy?” Vi An bắt máy hỏi ngay giọng lo lắng rõ rệt.“Bác sĩ.

Em không sao.

Em xin lỗi vì không được cho phép của chị mà đã nhận máy.

Em…em xin lỗi.

Chị nói với mẹ giúp em là em không điều trị nữa.

Em cảm ơn.” Dạ Ái cố kiềm nén giọng nói.Thật ra nói nàng không trách bác sĩ Vi An thì cũng không đúng.

Chị ấy là bác sĩ của nàng, lại quen biết Quân Minh thì cũng bình thường đi.

Nhưng điều đáng nói ở đây là chị ấy lại không nói cho nàng biết.

Vả lại chị ấy cũng là người ít nhiều khiến cho anh ấy biết bệnh tình của nàng.“Dạ Ái.

Chị xin lỗi đã không nói cho em sớm về việc chị quen biết Quân Minh.

Nhưng chị không hề tiết lộ bệnh tình của em với cậu ta.

Là cậu ta tự biết em tìm đến chị nhờ tư vấn, rồi cố gắng hỏi thông tin từ chị.

Nhưng chị đã không trả lời cậu ta.” Vị bác sĩ cố gắng gian nan giải thích.“Dạ.

Em không trách chị đâu ạ.

Em… cần thời gian bình tĩnh.

Vậy em cúp máy trước nhé.”Sau cuộc gọi đi cho Vi An, Dạ Ái quyết định làm lơ những cuộc gọi của Quân Minh.

Nàng vẫn chưa bình tĩnh, nàng chưa muốn đối diện với anh.Đang đi đến trạm xe bus thì điện thoại lại vang lên.

Dạ Ái nhìn người gọi đến lửa giận lại bùng lên.

Nàng lập tức nhấn nút nguồn tắt máy.Khi Dạ Ái về đến chung cư của mình thì cũng đã hơn bảy giờ tối.

Nàng bước những bước uể oải vào thang máy, bấm tầng nhà của mình rồi dựa vào một bên buồng thang máy nhắm mặt lại suy nghĩ.Tiếng “ting” của thang máy kéo nàng về hiện thực.

Nàng mở mắt ra cùng lúc cửa thang máy mở ra.

Đập vào mắt nàng là một người đang ngồi xổm gục đầu xuống ở trước cửa nhà nàng.Nàng nhìn bóng dáng cô đơn của Quân Minh, trong lòng bỗng dưng khó chịu.

Nhưng lửa giận vẫn chưa nguôi nên nàng làm như không nhìn thấy anh, lấy chìa khóa để mở cửa.

Tay nàng vẫn run run vì giận.

Mất vài giây mới cắm được chìa vào ổ.

Chuẩn bị xoay chìa mở cửa thì Quân Minh đứng lên đi về phía nàng nắm lấy tay nàng, anh khổ sở nói: “Dạ Ái, nghe anh giải thích được không em?”Nghe giọng nói của anh làm cho Dạ Ái càng thêm phần khó chịu.

Ai bảo anh phô bày dáng vẻ đáng thương này trước mặt nàng chứ?Dạ Ái gạt tay anh ra, rồi lạnh lùng nói: “Anh xem em là con ngốc để chứng kiến những trò vui của anh chưa đủ sao? Đến mức này rồi thì sao anh không hạ màn đi? Anh còn muốn gì ở em nữa?”Quân Minh há miệng, sửng sốt vài giây rồi nói: “Anh chưa bao giờ xem em là con ngốc.

Em có phải hiểu lầm gì không? Anh giấu em chuyện anh biết về em là anh sai.

Nhưng cũng vì anh sợ em ngại ngùng với anh mà xa lánh anh thôi.

Anh đối với em từ trước đến nay đều là thật lòng, chưa bao giờ có một ý nào gọi là chơi đùa với em.”Anh dừng lại một chút rồi lại mở miệng thanh minh, thanh trầm khổ sở hơn: “Em cũng biết từ trước đến nay anh chưa hề quen bạn gái, mà anh cũng không hề có bạn bè là phụ nữ.

Chỉ có bác sĩ An, nhưng cô ấy là người yêu của bạn của anh nên không tính.

Vì vậy anh không có kinh nghiệm để ứng đối với phụ nữ.

Anh chỉ biết làm theo bản năng mà thôi.

Lúc quen biết em, vì muốn cho em cuộc sống an toàn hạnh phúc, nên anh cũng muốn biết tất cả về em.

Nên anh cũng có điều tra về lí lịch của em… một chút.

Còn việc bệnh tâm lý của em thì là do anh quan sát được.

Lần đầu tiên em đến văn phòng của anh, anh đã nhìn thấy tấm danh thiếp của bác sĩ An.

Vậy nên anh đã khẳng định chuyện mình nghi hoặc là đúng.

Anh chỉ muốn biết em đã phải chịu đựng những gì thôi, Dạ Ái.

Chuyện đó hoàn toàn xuất phát từ sự quan tâm chân thành.

Chứ không hề giống như em nghĩ là anh xem em là người ngốc nhìn anh diễn trò đâu… Dạ Ái, đừng giận anh nữa mà.”Dạ Ái không nói gì, thật ra lửa giận của nàng đã bị dập tắt lúc nào không hay rồi.

Chỉ là nàng không muốn nói chuyện với Quân Minh bây giờ.

Nghe anh nói ra những lời đó, đột nhiên Dạ Ái tự hỏi rằng, mình đang giận chuyện gì chứ? Nàng tự vấn bản thân mình là người nhỏ nhen, ích kỷ nên mới đổ lỗi cho người khác về chuyện quá tự ti của mình.Đúng là Quân Minh đâu hề có lỗi gì.Trước đây anh muốn theo đuổi nàng thì anh cũng phải tìm hiểu người mình muốn theo đuổi, làm gì có ai mà cắm đầu cắm cổ đặt tình cảm vào một người mình không hay biết chút gì chứ.

Sau đó anh đã chân thành muốn nàng làm bạn thân của anh, để anh bảo vệ nàng, để anh san sẻ cùng nàng buồn vui.

Mà chính nàng lại không tin anh, không hề muốn chia sẻ những nỗi buồn của bản thân mình.

Là vì nàng quá tự ti, hay vì nàng vốn không xem anh là bạn thân?Dạ Ái xoay chìa khóa mở cửa, nàng bước vào nhà mà không nói nửa lời với Quân Minh.

Chỉ là nàng không hề đóng cửa, vẫn toang cánh cửa như ý bảo mời anh vào nhà.

Quân Minh cũng không khách khí mà đi theo nàng, tiện tay đóng cảnh cửa chính.Anh không biết nàng nghĩ gì, chỉ thấy nàng im lặng thì lòng bộp bộp nghĩ nàng vẫn còn giận.

Thấy Dạ Ái đi vào bếp, anh đoán nàng muốn uống nước thì nhanh chân đi lấy nước cho nàng.

Thấy nàng vào phòng, anh đoán nàng muốn đi tắm thì vội chạy đi lấy khăn sạch cho nàng.Khi nàng tắm xong bước ra ngoài, anh thấy nàng mở tủ lạnh thì lại đoán ra nàng đói nên vội nói: “Em chưa ăn tối phải không? Anh nấu mì cho em ăn nhé.” Không đợi nàng trả lời, anh vội lăn vào bếp nấu mì.Anh cứ lăn qua lăn lại trước mặt Dạ Ái như vậy một lúc đến mức làm nàng đau đầu.

Cuối cùng Dạ Ái cũng lên tiếng: “Anh không mệt sao?”Quân Minh mặt hớn hở nói: “Anh không mệt.

Em mệt anh đấm vai cho em nhé.”Dạ Ái không nhịn được bật cười thành tiếng, liếc anh một cái rồi nói: “Lần sau anh muốn biết gì cứ hỏi thẳng em.

Em sẽ trả lời một cách thành thực cho anh nghe.

Không cần phải lén lén lút lút đi điều tra thông qua người khác đâu.”Quân Minh lúc này chỉ còn nước nhảy chân sáo về phía nàng.

Anh nhích lại gần nàng, giọng nũng nịu nịnh nọt: “Anh biết cô bạn thân Dạ Ái của anh là tốt nhất mà.

Làm sao mà nỡ giận anh được.”Dạ Ái đập cái tay của anh một cái rõ kêu, không thèm quan tâm anh nữa mà cầm điều khiển mở tivi lên xem..