Chỉ Cần Xuyên Sách Vận May Sẽ Tới

Chương 2: 2 Bị Quỷ Bắt Đi! Còn Bị Ép Phải Nhận Người Thân!

"Có quỷ? Quỷ ở đâu vậy hả? "

Vẫn là chất giọng thanh lãnh êm tai ấy nhưng hiện tại trong đầu Ngu Vĩnh An hoàn toàn trống rỗng chẳng suy nghĩ được gì.

Khuôn mặt hắn thập phần hốt hoảng, miệng há to không ngậm lại được, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn con quỷ đỏ trước mắt vẫn đang nhìn ngó nghiêng.

Song quỷ đỏ quay sang nở một nụ cười tươi với hắn.

Con quỷ mang hình dáng là một nam tử dung mạo bình phàm với đôi mắt phượng hẹp dài thoáng hiện lên sát ý trông cực kỳ ma mị.

Nụ cười bên môi không khiến cho dung mạo của y bị lu mờ mà càng trở nên rực rỡ, thu hút ánh nhìn của người khác.

Đó là nếu như ngang cổ y không có một vết rạch dài còn đang mở miệng.

Cùng với đó là bộ giá y màu đỏ thẫm không biết là do nhuốm máu của y hay nó vốn đã mang màu sắc như vậy.

Nếu để ý kỹ hơn bộ dạng của nam tử cũng khá chật vật.

Mái tóc đen, dài rũ ngang lưng có phần tán loạn, đôi hài thêu phượng chiếc còn chiếc mất.

Làn da cũng trắng bệch, môi nhợt nhạt, nốt chu sa giữa trán đang dần hoá thành màu đỏ sẫm tối màu.

Ngu Vĩnh An ngơ ngác nhìn kỹ dung mạo thiếu niên trước mắt.

Có gì đó không đúng.

Người này trông rất quen mắt.

Hắn bật người đứng dậy, vóc dáng cường tráng cao m9 của hắn hoàn toàn áp đảo đối phương.

Lượn qua lượn lại mấy vòng xung quanh nam tử lại nhìn kĩ dung mạo kia Ngu Vĩnh An mới ngã ngửa nhận ra người này vậy mà lại giống hắn như đúc.

Chính xác hơn là đối phương giống hắn thời niên thiếu, năm đó Ngu Vĩnh An chưa phát dục càng chưa tập luyện các bài tập thể thao với cường độ mạnh nên vóc dáng của hắn khi đó rất mảnh khảnh.

Khuân mặt chưa nảy nở y chang người trước mặt, khác mỗi màu da ngăm cùng đôi mắt xếch.

Khô khốc nuốt xuống một ngụm nước bọt, Ngu Vĩnh An khó khăn cất lời:

"Ngươi...!ngươi...!là ai vậy? Sao lại...!giống ta...!"

"Ngươi muốn hỏi vì sao ta và ngươi giống nhau tới như vậy có phải hay không? "

Ban đầu nam tử khẽ nhíu mày, ban nãy hắn còn chưa trả lời câu hỏi của y nhưng rất nhanh nụ cười bên môi nam tử càng đậm, giọng nói cợt nhả tỏ ý trêu chọc:

"Ngươi đoán xem! "

Ngu Vĩnh An ngơ người, hắn làm sao biết được.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp trường hợp như vậy.

À chắc cũng là lần cuối cùng ha.

Lẽ nào là người thân thất lạc sao? - Ngu Vĩnh An mờ mịt nghĩ thầm.

Nhưng ngay sau đó hắn nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này.

Vì luận về dung mạo của cả hai thì không cần phải nói nhưng cách ăn mặc cũng như phong thái thì cách xa một trời một vực.

Nam tử này có chút khác lạ, là nam nhân nhưng lại không ra phong thái của nam nhân.

Từng động tác tay tới dáng đi thoáng nhìn có vẻ uyển chuyển của nữ nhân thời xưa.

Lại thêm cái bộ giá y kia, đó không phải là của nữ nhân hay sao? Cái này là đạo cụ diễn xuất sao? Cũng thật quá đi.

Nhận ra có điều gì đó sai sai, Ngu Vĩnh An liền trấn tĩnh lại nhìn kỹ xung quanh.

Trực tiếp bơ đi câu hỏi của quỷ đỏ.

Nơi mà hắn đang đứng hiện tại không gian được bao trùm bởi một màu trắng bạc.

Ngoại trừ hắn và quỷ đỏ đang trôi nổi ra thì không có bất cứ một vật dụng nào khác, ngay cả một sinh vật sống nhỏ nhoi như con kiến cũng không có.

Lại nhìn xuống, hắn hiện tại đang mang dáng vẻ của bản thân (?) Bởi hắn nhớ hôm nay trước khi ra đường hắn đã mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt cùng một chiếc quần âu màu đen.

Vì hôm nay hắn có một buổi phỏng vấn với một nhà báo khá nổi tiếng nên đã sơ - vin lại một cách chỉnh tề, đai lưng cũng là loại đắt tiền nhất trong tủ đồ của hắn.

Thậm chí còn đặc cách làm một việc mà hắn ghét nhất từ trước tới nay, đó là sử dụng keo vuốt tóc.

Lý do hắn ghét thứ đó rất đơn giản vì hắn không thích cảm giác thô cứng mà keo vuốt tóc để lại trên mái tóc mềm quý giá của hắn.

Một phần là vì hắn khá tự ti với đôi lông mày của bản thân vì một số lý do phụ cận.

Phần còn lại là do hắn lười và nghèo, mỗi ngày đều phải thắt lưng buộc bụng để trả nợ.

Giá tiền của sáp vuốt tóc sịn trên thị trường cũng không rẻ nên hắn suốt 10 năm vẫn rất trung thành với mái tóc đầu nấm thư sinh.

Lúc vuốt keo hắn chỉ cho một ít vào tay rồi định hình lại tóc nhằm giảm thương tổn cho tóc.

Dù sao đó cũng là báu vật của hắn.

Nhưng vì sao quần áo của hắn hiện tại lại có chút nhăn nhúm, còn dính bụi bẩn nữa.

Trên cơ thể cũng có vài vết xước.

Nhớ tới bản thân trước khi rơi vào tình huống này từng gặp chấn động nhẹ hắn liền hiểu ra.

Có lẽ bản thân hắn gặp tai nạn, bị chấn thương rơi vào hôn mê.

Những gì hắn vừa trải qua chỉ là một giấc mơ do đại não của hắn tự dựng lên mà thôi.

Giống như gặp ảo giác vậy?

Chẳng là cảm giác đau dường như quá chân thật rồi thì phải.

Thôi không sao, chỉ cần tỉnh lại là được.

Ngu Vĩnh An mặc kệ quỷ đỏ vẫn đang tức giận vì bị ăn bơ sang một bên mà nằm xuống.

Hai tay đặt ngang trước bụng đan lại vào nhau sau đó hai mắt từ từ nhắm lại.

Miệng không ngừng thì thầm Mau tỉnh lại...!tỉnh lại...!

Con quỷ đỏ đứng một bên sớm đã tức đến xì khói.

Nếu không muốn trả lời câu hỏi của y như vậy thì cũng không cần coi y như không khí chứ.

Bỗng dưng y không muốn nhận lại vị đệ đệ này của mình quá đi.

Đúng! Y cùng Ngu Vĩnh An là huynh đệ! Còn là huynh đệ song sinh suốt 7 kiếp.

Cả hai vốn từ một linh hồn tách ra mà trở thành huynh đệ với nhau.

6 kiếp đầu cả hai đều tương thân tương ái ở bên nhau nhưng từ khi cả hai được sinh ra lại có sự khác biệt.

Nếu y sinh ra mang trong mình lời nguyền mang đến sự xui xẻo thì Ngu Vĩnh An lại hoàn toàn trái ngược, vận may của hắn rất tốt, cứ bước ba bước chân là gặp được kinh hỷ.

Cả hai vốn trái ngược, xung đột với nhau nên mỗi kiếp chỉ có một người thần trí bình thường, hảo hảo sống tốt mà trưởng thành.

Còn người kia nếu không phải chết yểu thì cũng trở thành kẻ ngu ngơ.

Có lẽ vì Ngu Vĩnh An thân mang hào quang nên y suốt 6 kiếp đầu đều không thể sống tới 9 tuổi.

Đến kiếp thứ 7 mãi mới thắng được hắn một lần thì lại phải sống một đời yêu dã, trở thành nhân vật phản diện chết không nhắm mắt.

Ngu Vĩnh An lại rất dai không chết yểu như y mà trở thành kẻ không minh mẫn.

Hai mươi mấy tuổi đầu nhưng tâm trí vẫn còn là hài tử 10 tuổi.

Cuối cùng còn nhờ ơn hắn mà sang kiếp thứ 8 này cả hai bị tách ra ở hai thế giới khác nhau.

Phải sống một kiếp người bị người kinh bỉ, nhục mạ.

Nam tử đặt tay lên trán thở dài ngao ngán, cho y trả hàng lại được không?

Nam tử bước tới bên Ngu Vĩnh An vẫn đang nằm an tĩnh bên kia.

Y dùng chân đá đá hắn vài cái song mệt mỏi cất lời:

"Ngươi nha, mau ngồi dậy cho ta! Ngươi cho dù có niệm tới sáng mai cũng không sống lại được đâu! "

Ngu Vĩnh An đang nằm yên bất động nghe thấy y nói vậy liền mở to hai mắt, bật người ngồi dậy trừng y:

"Ngươi nói vậy là sao? "

"Ý ta là ngươi chết rồi, không sống lại được đâu"

"Chết? Tôi chết khi nào chứ? "

Ngu Vĩnh An bật người đứng lên, hoang mang mà chất vấn nam tử.

Nam tử lại rất bình tĩnh, một tay đặt trước bụng, một tay với lấy một lọn tóc tán loạn mà đùa nghịch.

"Ngươi có phải bị xe tông rớt mất não rồi không? Đến cả việc hồn thoát xác cũng cảm nhận được còn hỏi bản thân chết lúc nào đúng là nực cười mà! "

Giọng nam tử có chút hờn dỗi, y liếc nhìn Ngu Vĩnh An tỏ vẻ khinh thường.

Ngu Vĩnh An nghe vậy liền nhớ tới cảm giác bay bổng kia.

Vậy cái đó là thật à? Hắn vẫn cứ tưởng lúc đó chỉ là ảo giác thôi chứ.

Nhưng đó không phải là trọng tâm, quan trọng nhất bây giờ là tại sao hắn lại ở đây, còn người trước mắt này là ai?

"Này! Đây là đâu? Còn ngươi là ai vậy hả? Lẽ nào là quỷ sai sao? "

Hắn đã từng nghe nói con người sau khi chết sẽ được quỷ sai dẫn xuống Địa Phủ.

Nhưng người trước mắt lại không có nửa điểm giống quỷ mà giống ma hơn.

Với lại Địa Phủ gì mà toàn một màu trắng, đến con kiến cũng không thấy đâu.

Nam tử thấy hắn như vậy chỉ biết trợn trắng mắt, y đã nói y không phải là quỷ.

"Ta không phải quỷ, là ma được chưa.

Vả lại ta còn là ca ca của ngươi đó! "

Ngu Vĩnh An ban đầu nghe nam tử tự nhận là ma hắn một mặt đã hiểu nhưng khi nghe y tự nhận là anh trai hắn, một màn này khiến hắn chấn động.

Hắn là con một, còn là cháu đích tôn củ ppa cả dòng họ đấy.

Tuy sau này vì hắn theo nghề diễn nên đã cắt đứt quan hệ với họ nhưng hắn nhớ bản thân làm gì có thằng anh lớn xác như vậy.

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Ngu Vĩnh An nam tử hiểu đây là hắn không tin y.

Vì vậy y từ bỏ cả hình tượng, lôi hắn ngồi xuống, cả hai cùng đàm đạo.

"Mau ngồi xuống đây ca ca giải thích cho"

Còn Ngu Vĩnh An có chút không cam lòng, chưa xác định ADN đã tự nhận quan hệ là sao? Nhưng hắn vẫn rất ngoan ngoãn ngồi nghe nam tử chém gió.

"Chuyện là như này....!"

-Lược bỏ 2000 từ-

"Ngươi hiểu chưa? "

Thấy Ngu Vĩnh An khuôn mặt mờ mịt như chưa hiểu nam tử đang tính giải thích lại thì bị hắn ngăn cản:

"Được rồi, ta hiểu rồi! Ý của ngươi là ta và ngươi là anh em với nhau được 7 kiếp nhưng vì kiếp thứ 7 ta chơi ngu chọc phải ả nữ thần đang tính cứu giúp chúng ta nên bị ả trừng phạt.

Ả tách ta và ngươi ra hai thế giới khác nhau, cùng nhau sống một số phận bi thảm cùng kết cục là bị người mình yêu giết chết.

Ả nữ thần kia còn có một đứa em gái thấy ngươi nằm không cũng dính đạn tội quá nên cho sống lại.

Sau đó nhờ cô ta mà biết được sự tồn tại của ta, nhớ lại hết 7 kiếp trước"

Nam tử ngồi một bên nghe Ngu Vĩnh An nói tới đâu là gật đầu tới đấy.

Còn Ngu Vĩnh An sau khi tóm gọn lại nội dung một hồi liền miệng khô lưỡi khô.

Rất nhanh hắn đã bắt được trọng điểm.

"Vậy chuyện này liên quan gì đến ta? Ả nữ thần kia cho ngươi sống lại ngươi gọi ta tới làm gì? "

Câu hỏi của Ngu Vĩnh An dường như không đả động lắm tới nam tử, y bình thản đáp:

"Không phải ngươi đã nhìn thấy ký ức của ta rồi sao? Ngươi cũng biết thế giới của ta như thế nào mà"

Ngu Vĩnh An một bên ngớ người, hắn thấy ký ức của y lúc nào? Nhận ra điều gì đó hắn hốt hoảng chỉ tay về phía y lắp bắp nói:

"Ngươi...!ngươi...!là Ngu Vĩnh An...!Ngu Vĩnh An mà ta xuyên vào? " - Ký ức vừa rồi hắn thấy cũng là của y!!!

Ngu đại ca vui vẻ gật đầu còn không quên bonus cho đệ đệ của mình một nụ cười rạng rỡ.

Ngu tiểu đệ kinh hoàng, miệng há hốc không đóng lại được.

Cái đám thần này đúng là lười mà, mỗi việc đặt tên để phân biệt huynh đệ thôi cũng không thèm làm.

"Vậy ngươi tới tìm ta làm gì? " - Ngu Vĩnh An lại nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Ngu đại ca nghe vậy liền đứng lên, ánh mắt nhu hoà tràn ngập ý cười nhìn Ngu tiểu đệ nói:

"Ngươi biết đấy thế giới của ta tồn tại ca nhi, chính là nam tử có thể sinh con.

Ta cũng là ca nhi nhưng ta không thích trẻ con cũng chẳng muốn giống nữ nhân.

Nên sau khi biết sự tồn tại của ngươi, nhìn thấy thế giới của ngươi ta liền muốn sống ở đấy"

"Cái gì? "

Ngu tiểu đệ hoang mang đứng bật dậy.

Ngu đại ca tỏ ý không biết hắn đang tức giận mà ép hắn ngồi xuống rồi y nói tiếp:

"Đừng lo ta đã hỏi nữ thần rồi, nàng ta nói ta và ngươi là song sinh cho dù có đổi hồn cho nhau cũng không bị bài xích bởi cơ thể chính chủ.

Với lại tính cách của ta và ngươi so ra cũng có điểm tương đồng, không sợ người khác sẽ nhìn ra điểm khác biệt đâu! "

"Dừng lại! Ý ta không phải vậy! "

Ngu tiểu đệ nhanh chóng cắt đứt dòng ảo tưởng của Ngu đại ca.

Hắn đâu rảnh mà để người khác sống trong thân thể hắn còn nữa ở thế giới của hắn nợ đã trả hết, với tài năng vốn có của mình hắn có thể bắt đầu lại từ con số 0.

Rảnh hơi đâu mà tặng cuộc đời của mình cho người khác.

Ngu đại ca hiểu đệ đệ y đang nghĩ gì y hiện tại đang ở dạng linh hồn, cả hai cũng đang trong niệm thức của Ngu tiểu đệ.

Hắn nghĩ gì y đều nghe thấy hết.

Duy chỉ có đệ đệ y từ nãy tới giờ vẫn không phát giác ra chuyện này thôi.

"Ngươi thật sự không muốn đổi sao? Trên người ta có thứ mà ngươi hằng ao ước đấy! "

Ngu đại ca thái độ nhanh chóng thay đổi, đuôi mắt y ánh lên tia đỏ, gian xảo đứng phía trên cao nhìn Ngu tiểu đệ ngồi dưới đất.

Bóng y phủ lên người hắn khó lắm khiến hắn có cảm giác áp bức, có chút không tình nguyện muốn bỏ chạy.

Nhưng khi nghe thấy đối phương nói về thứ hắn hằng mong ước Ngu tiểu đệ liền khựng lại.

Hắn thật sự có một thứ mà bản thân luôn tâm niệm, thứ đó còn quan trọng hơn ước mơ của hắn.

Nhưng người này sao lại biết được?

"Nhớ mở to mắt ra nhìn nha"

Ngu đại ca giọng nói ngả ngớn nhưng cũng không kém phần dụ hoặc.

Vốn còn đang ở trong cơn mê mang, Ngu tiểu đệ vừa ngẩng đầu lên liền kinh hoàng, mắt chữ O miệng chữ A.

Cơ thể chưa đầy 1s đã bật dậy đưa tay ra trước mặt Ngu đại ca tỏ ý hợp tác.

"Thành giao"

Mẹ kiếp! Sang thế giới kia lão tử vẫn diễn được.

.

Ngu Vĩnh An là gay, hắn vẫn luôn yêu thích đàn ông nhưng như thế vẫn là chưa đủ.

Nhờ vào kiếp sống dang dở trước kia Ngu Vĩnh An mới có thể hiểu rõ được bản thân khác với những người đàn ông khác.

Hắn có niềm khao khát mãnh liệt với những thứ mà phụ nữ theo đuổi, đặc biệt hắn cũng muốn giống họ là một người phụ nữ.

Nhưng những người xung quanh hắn không ai chấp nhận được việc này ngay cả người yêu hắn.

Gã ta ban đầu không chấp nhận việc này nên chia tay hắn.

Không lâu sau gã ta tìm hắn nói muốn quay lại, những lời nói mật ngọt hơn đường của gã đã thành công thuyết phục hắn.

Chưa được bao lâu gã lại bỏ đi, lấy hết tiền tiết kiệm của hắn, còn để lại cho hắn một số nợ khổng lồ.

Khi đó hắn rất tuyệt vọng, muốn bản thân nhanh chóng chết đi nhưng vì sợ đau nên mới dừng lại.

Đó là nỗi đau lớn nhất đời hắn.

Đó là nỗi đau lớn nhất đời Ngu tiểu đệ nhưng lại là niềm hạnh phúc lớn nhất đời Ngu đại ca.

Việc này phải nói đến sau khi Ngu đại ca biết về sự tồn tại của Ngu tiểu đệ.

Khi đó y đã yêu cầu nữ thần cho y tới thế giới kia của đệ đệ.

Đơn giản y chỉ muốn biết hắn hiện tại ra sao, sống như thế nào.

Lại không ngờ khi đó lại bị nữ thần chị (người tách hai huynh đệ họ ra) bắt gặp nên mới gặp trục trặc.

Khi mở mắt ra y đã gặp được Ngu tiểu đệ năm 18 tuổi.

Ngu đại ca đi theo Ngu tiểu đệ suốt 10 năm, cũng dần quen thuộc với thế giới đó.

Những năm đầu y cảm thấy thứ gì trước mắt cũng mới mẻ, biết được thế giới này không có ca nhi còn đối với quan hệ nam nam rất bài xích y cũng liền thương cảm cho đệ đệ.

Dù sao bên cạnh hắn một khoảng thời gian y cũng nhận ra hắn thích nam nhân.

Chỉ là y không ngờ hắn còn muốn làm nữ nhân.

Khi biết được tin này y đã sớm sốc tới bay màu.

Thử nghĩ xem một nam nhân cao m9 thân hình cường tráng, làn da ngăn nam tính lại mang cái suy nghĩ trở thành nữ nhân.

Ngu đại ca nghĩ cũng không dám nghĩ tới cảnh tượng đó.

Cũng may cái tên tra nam kia cướp đi số tiền tiết kiệm ấy nên mới tránh khỏi hậu hoạ sau này.

Ngu đại ca vui mừng không phải vì đệ đệ gặp hoạ mà vì y biết rất rõ uẩn khúc bên trong.

Thật ra Ngu tiểu đệ đã trải qua 9 kiếp, hơn y một kiếp.

-Kiếp thứ 7-

Ngu đại ca cùng Ngu tiểu đệ tâm trí của trẻ 10 tuổi đang chạy trốn khỏi sự truy sát của sát thủ.

Bỗng một ánh sáng xanh nhu hoà hiện lên cuốn hai huynh đệ đi.

Mở mắt ra xuất hiện bóng dáng của hai nữ nhân.

Con lợn...

"Con lợn mập"

Ngu đại ca hoang mang quay đầu lại nhìn đệ đệ vừa nói ra suy nghĩ của y.

Tay hắn còn rất thành thật mà chỉ về phía nữ nhân mập mạp đứng bên phải.

Không thua kém gì Ngu đại ca, nữ nhân gầy bên kia mặt cũng đen lại, cúi thấp đầu xuống.

Chỉ thấy nữ nhân mập mạp khuôn mặt thoáng chốc đỏ ửng, tức giận quát lớn:

"Tên phàm nhân ngu dốt nhà ngươi, bổn tiên nữ có ý giúp đỡ hai huynh đệ các ngươi vậy mà ngươi dám sỉ nhục ta sao? Được! Từ nay về sau ngươi đừng hòng sống an ổn! "

Cứ thế hai huynh đệ bị đánh bay, bị tách ra.

Ngu đại ca khi đó không thể đầu thai vì Ngu tiểu đệ cùng y là từ một linh hồn tách ra nếu muốn đầu thai cả hai phải cùng nhau đi nhưng Ngu tiểu đệ đã bị ả nữ thần bắt đi, giam vào Giới Không Chỉ.

Nơi đó chẳng khác gì địa ngục cho những linh hồn cả.

Vì thời gian ở đó là một vòng lặp, sau khi chết đi sẽ sống lại mà dù có sống lại bao nhiêu lần đi nữa vẫn chỉ được tính là một kiếp.

Khi đó Ngu tiểu đệ bị ả nữ thần cải tạo linh hồn thành bộ dáng nữ nhân, sống đi sống lại tổng cộng 372 lần.

Mà mỗi lần chết đều là bị người hắn yêu giết chết.

Sau khi thoả mãn ả nữ thần mới thả linh hồn Ngu tiểu đệ ra khỏi Giới Không Chỉ, cải tạo lại như ban đầu.

Nhưng trước khi hắn đi đầu thai ả đã bắt hắn thề độc nếu còn nhắc tới hai chữ con lợn chắc chắn sẽ bị trừng phạt.

Mà lần sau so với lần trước còn tàn ác hơn.

Kiếp thứ 8 Ngu tiểu đệ vì bị ràng buộc với thế giới đó nên luôn nghĩ rằng bản thân muốn trở thành phụ nữ.

Thực chất đó chỉ là tác dụng phụ sau 372 lần chết đi sống lại.

Đau đớn thay, tới khi Ngu đại ca đi theo hắn mới biết câu cửa miệng của hắn mỗi khi chửi người vậy mà lại là con lợn mập.

Y thật sự rất muốn giết người.

Nhưng linh hồn như y không thể tác động lên vật sống.

Còn chưa nói đến y không thuộc về thế giới đó, lỡ đụng chạm linh tinh khiến hồn bay phách tán thì chết là cái chắc.

Dù sao mỗi ngày đều ít nhất 3 lần có đồ bay tới chỗ Ngu tiểu đệ như bình hoa, xe đạp,...!hay người cũng có nên y lâu dần rồi cũng quen.

Mỗi lần thấy đồ bay về phía Ngu tiểu đệ y cũng bình thản cho qua.

Hào quang may mắn của hắn rất tốt, cứ thấy hắn khắc y suốt 6 kiếp liền biết.

Tên ngốc đệ đệ kia của y lại không biết điều này, mỗi ngày đều chăm chỉ chửi tới mức chuyện vô lý như thuyền rơi trúng đầu người giữa đất liền cũng có thể xảy ra.

Cuối cùng hình phạt nặng nhất cũng tới, trực tiếp khắc chết Ngu tiểu đệ.

Đó là bị người hắn yêu giết chết.

Khi nhìn thấy tên tra nam là kẻ gây ra tai nạn y khi đó thật sự chết đứng, dù y đã chết rồi nhưng y thật sự không ngờ đệ đệ y lại si tình như vậy.

Cũng chính vì vậy y quyết định để cả hai trao đổi thân xác với nhau thực hiện ước vọng của hắn.

Tuy biết sau này hắn có thể lấy lại nhận thức không mang suy nghĩ trở thành nữ nhân nữa nhưng y tin chắc rằng hắn vẫn có thể tìm được tình yêu chân chính của mình.

Vì nữ thần em đã nói cho y biết tỷ tỷ của cô đã đưa người có nhân duyên tiền kiếp của hắn tới thế giới của y.

Thế nên đây là trao đổi song phương cùng hưởng lợi và người được lợi nhiều nhất là Ngu tiểu đệ nên không có lý gì hắn lại không chấp thuận cả.

Còn y đơn giản chỉ muốn là một tên nam nhân bình thường mà thôi.

.

"Nhị thiếu gia, người tỉnh? "

Thấy Ngu Vĩnh An từ từ mở mắt, Tuệ Mẫn vui mừng không thôi nàng đã ở bên canh chừng chủ tử suốt 2 ngày 2 đêm không rời cuối cùng hắn cũng tỉnh.

Ngu Vĩnh An sau khi mở mắt ra có chút ngơ ngác nhìn xung quanh.

Đã từng nghe lão thần y kia châm chọc cùng lời than vãn của Tuệ Mẫn nhưng hắn không ngờ nơi ở của Ngu Vĩnh An lại tồi tàn tới mức này.

Mái ngói sớm đã mục nát tới nhỏ giọt, từ sàn tới khung cửa sổ hay bàn gỗ đơn sơ đều ẩn chứa vết tích thời gian.

Cả căn phòng cũng khá nhỉ hẹp đủ cho hai người ở, bên trong ngoại trừ bộ bàn ghế gỗ ra cũng chỉ có giá sách cùng bàn trang điểm là quý giá.

Trong lòng Ngu Vĩnh An thầm than, ít ra nơi này còn tốt hơn căn nhà trọ của hắn kiếp trước.

Hắn chỉ sợ Ngu đại ca vừa xuyên qua cơ thể hắn trở về nhà liền giật mình sốc tới mức chuyển vào bệnh viện ở tiếp.

Nhưng Ngu tiểu đệ nào biết Ngu đại ca sớm đã rõ tính cuồng công việc của hắn, sớm đã nhìn thấy hắn sáng đi sớm tối về khuya, cơm ba bữa đều là mì gói.

Quần áo cũng chỉ có khi rảnh hay hết sạch mới đem đi giặt, nhà phải mấy năm mới dọn một lần.

Ngu đại ca đi theo hắn suốt 10 năm ngứa mắt đã lâu, lại không thể đụng vào người nên đã tiếp thu tốt tất cả.

Nếu thật sự y phải đối diện với cảnh đó, y chắc chắn sẽ không ngại chửi 18 đời tổ tông của Ngu tiểu đệ vì để mớ hỗn độn này lại cho y dọn.

Cảm nhận được cơ thể có chút khó chịu, Ngu Vĩnh An nhìn xuống lớp áo lót trắng tinh sớm đã bị mồ hôi của hắn làm lưng ướt đẫm, lớp vải thô ráp dính chặt vào cơ thể có chút khó chịu.

Mái tóc đen suôn dài đã bết dần khiến da đầu hắn hơi ngứa.

Cố gắng lấy hết sức bình sinh nâng người ngồi dậy, hắn hướng Tuệ Mẫn mà nói với chất giọng khàn khàn:

"Tuệ Mẫn tỷ tỷ, ta muốn tắm...!"

Đôi mắt Tuệ Mẫn ẩn hiện vệt đỏ, nhị thiếu gia của nàng cuối cùng cũng tỉnh.

Nghe thấy giọng nói nũng nịu, non nớt quen thuộc khiến nàng thật muốn bật khóc.

Ngu Vĩnh An đã ngủ suốt hai ngày hai đêm, đại thiếu gia vốn muốn chuyển hắn tới một viện tử tốt hơn lại bị Trương đại phu ngăn lại, lão nói để tránh độc tính của Hàn Minh Trùng lại phát tác cơ thể không thể cử động nhiều.

Đây còn là nơi nhị thiếu gia lớn lên không khỏi có chút gắn bó liền cứ để hắn ở lại.

Đại thiếu gia cũng đã xuất phát tới Tĩnh Vương Phủ nhanh nhất cũng phải mất 3 ngày nữa mới trở về.

Còn chưa nói đến như đại thiếu gia nói Tĩnh vương gia sẽ không đồng ý đưa Hoả Linh Tây Chí ra, chờ lâu nhất cũng mất 7 ngày.

Tuệ Mẫn tiến lên một bước, đỡ lấy thân Ngu vĩnh An để hắn dựa vào.

Âm giọng mềm mại, ôn nhu an ủi người dưới thân:

"Nhị thiếu gia, Trương đại phu nói không nên động.

Hay để ta chuẩn bị khăn ấm lau người cho người...!"

Ngu Vĩnh An lẳng lặng lắc đầu, môi nhẹ nhàng cong lên nói:

"Ta hiểu cơ thể của mình, cứ chuẩn bị thùng tắm cho ta...!"

Nhìn vào ánh mắt kiên định của hắn Tuệ Mẫn có chút không biết phải làm sao.

Lại nhớ tới Trương đại phu từng nhắc Ngu Vĩnh An hiểu rõ độc Hàn Minh Trùng này liền nhẹ đáp một tiếng "Vâng" rồi đi ra ngoài.

Trước viện tử không biết tự bao giờ đã có thêm một đám người mới.

Bọn họ rất chăm chỉ, người chăm vườn, người quét sân, người sửa lại những vết tích cũ bắt đầu hoang phế.

Tuệ Mẫn tiến tới bên một nô tỳ gần đó nhẹ giọng nói vài câu, nô tỳ cũng chăm chú nghe xong gật đầu rời đi.

Một lúc sau nô tỳ đó quay lại, quy củ mà thông báo dục dũng đã chuẩn bị xong.

Tuệ Mẫn liền nhanh chân chỉ đạo đám gia đinh đặt giữa phòng, thêm nước.

Rồi nàng tiến tới dìu Ngu Vĩnh An bước vào trong.

Dòng nước ấm nóng dần bao phủ lấy cơ thể khiến Ngu Vĩnh An khẽ thở phào một cách nhẹ nhõm.

Tuy rằng nước chỉ lên quá eo hắn một chút để không đụng phải vết thương nhưng như vậy cũng coi như đã tốt.

Nhìn thứ mà bản thân đã mong muốn có từ lâu mờ ảo ẩn hiện dưới dòng nước khiến hắn không khỏi đỏ mặt.

Ngu đại ca quả nhiên là một tên biến thái, nhân lúc hắn không chú ý liền cho hắn xem thứ đó.

Thật không biết xấu hổ.

Hắn lúc đó cũng vậy, cơ thể bỗng dưng nhảy lên mà đồng ý.

Hiện tại bình tĩnh lại mới cảm thấy không thể tin được, ca nhi của thế giới này không khác gì người song tính ở thế giới cũ.

Ngu Vĩnh An nhìn vậy thôi chứ cũng có một người bạn là người song tính.

Khi đó hắn mang trong mình ham muốn muốn được như người bạn đó nhưng người bạn đó lại chỉ nhìn hắn một cách thâm thúy rồi cười chua xót.

Cậu nói ở một thế giới đầy sự khuôn phép và ràng buộc như này, cơ thể của cậu là quái vật, chỉ là trò tiêu khiển cho những kẻ biến thái có hứng thú với những thứ lạ lẫm.

Cậu chưa bao giờ được sống với tư cách là một con người, thậm chí ngay từ khi sinh ra đã không có nhân quyền.

Cho dù một ngày cậu có chết đi có lẽ chẳng có ai quan tâm.

Hắn là người bạn đầu tiên của cậu, cũng là người được cậu giao nhiệm vụ sau khi cậu chết đi thì hãy giúp cậu có một tang lễ hoàn chỉnh.

Hắn khi đó chỉ nghĩ bạn thân của hắn nói đùa liền cười cười lảng sang chuyện khác, để rồi không lâu sau hắn phải thực hiện lời hứa đó.

Nhớ lại quá khứ từng trải Ngu Vĩnh An có chút chua xót trong lòng, khuôn mặt hắn âm trầm nhìn xa xăm khiến Tuệ Mẫn bên cạnh cũng phải lo lắng.

"Nhị thiếu gia? Người sao vậy? ".