Khắc Lạc dơ tay lên lau miệng mới bị chảy máu của mình rồi anh đi tới chỗ thằng bạn và nắm lấy cổ áo rồi dơ nấm đấm lại sát mặt của Kỳ Tường và nói với một giọng điệu đầy thức thách:

- Nếu mày không làm được thì tao sẽ tìm mày dù mày ở đâu đi nữa, tao cũng sẽ đánh trả cho mày cả vốn lẫn lời. Mày tốt nhất nên ghi nhớ lại những gì mình nói sau khi đánh tao đi để còn chứng minh cho tao thấy rằng tao đã sai khi đánh giá về người con gái mày yêu. Còn nếu không cái nấm đấm này và thêm những cái khác sẽ khiến mày phải bằm mình. Nhớ cho kĩ lời tao nói hôm nay.

Anh buông ra và quay lại chỗ mình ngồi, anh thầm mỉm cười vì đây là lần đầu tiên thằng bạn của mình cũng đã ra dáng một người đàn ông mạnh mẽ khi ra sức bảo vệ người con gái mình yêu. Rồi hạ giọng nói tiếp:

- Kỳ Tường, giờ thì tao về trước, mày tự về được không?

Anh nhìn sang người đối diện thì hắn quả thật đã gục đầu xuống bàn mà ngủ nãy giờ rồi. Khắc Lạc với lấy điện thoại đặt trên bàn rồi nhắn tin cho Đóa Lệ “Không biết bây giờ có làm phiền em không nữa, em hãy tới địa chỉ này đón cu Kỳ nhà em về nhé, anh Khắc Lạc đây”. Anh trả lại điện thoại vào đúng vị trí cũ và ngồi nhăm nhi đồ ăn trong khi đợi Đóa Lệ đến nơi.

Tiểu Lệ đang dắt chú cún cưng đi dạo gần nhà thì nhận được tin nhắn đến cũng cùng lúc cô chuẩn bị khóa cửa ngủ, sau khi đọc xong thì nhanh chóng bắt taxi chạy đến địa chỉ trên. Vừa tới nơi, cô bước vào thì từ xa nhìn vào thôi, dáng vẻ của hai chàng thanh niên kia đang ngồi góc trong cùng là cô đã biết đấy là Kỳ Tường với Khắc Lạc rồi, vì cô đã quen thuộc với ở họ có một điểm rất đặc biệt đó là luôn kè kè bên nhau cùng với cách mặc đồ cũng hao hao nhau. Đi lại gần bàn thì cô không khỏi ngạc nhiên khi thấy người yêu của mình lại đang nằm gục đầu xuống bàn trong một trạng thái say sỉn như vậy, chỉ biết lắc đầu mà kéo ghế ngồi xuống kế bên anh ấy. Cô quay sang nhìn Khắc Lạc thì phát hiện trên mặt anh bị sưng trông giống như mới xô xác gây sự với ai nên cô bèn hỏi:

- Hôm nay mặt anh bị làm sao mà sưng vậy?

Khắc Lạc sờ vào chỗ sưng trên mặt mình rồi cười hì hì nói:

- Anh bị té thôi á mà, em không cần phải lo đâu. À mà giờ em đã ăn uống gì chưa? Thật ngại quá khi gần tối rồi mà còn làm phiền em như vậy.

Tiểu Lệ quan sát anh thật kĩ rồi trầm tư nói:

- Em biết hai người nhậu rồi có vấn đề gì nè nên mặt anh mới bị như vậy có đúng không, anh Khắc Lạc?? Em không la anh ấy đâu, anh nói thật cho em nghe đi.

- Đúng là không giấu cô sinh viên theo ngành tâm lý học rồi. Ừ thì thằng quỷ sứ đó có đánh vào mặt anh, nhưng không sao đâu, đấy là kiểu bọn anh “nựng yêu” nhau mỗi khi không hợp ý ấy mà. Thôi cũng trễ rồi để anh kêu tính tiền rồi dắt xe của nó ra cho em đèo nó về nhé.

Đóa Lệ im lặng quay sang nhìn Kỳ Tường vẫn đang gục đầu xuống bàn, thầm thở dài rồi bắt đầu nói với giọng điệu buồn bã:

- Thật ra thì, em... Em cũng đã biết được là vài ngày sau anh Kỳ Tường của em sẽ đi du học bên Anh suốt tận 3 năm rồi. Vì sao em lại biết được chuyện này thì em vô tình nghe cuộc nói chuyện giữa mẹ anh ấy và dì tư giúp việc khi họ đang nói chuyện với nhau đó là “Tháng sau thằng Kỳ nhà tôi nó thi xong tốt nghiệp thì nó sẽ đi du học bên Anh, mà ngay tháng đó tôi với bố của nó có công chuyện đột xuất ở bên Ý rồi nên dì tư thay tôi chăm sóc nó và phụ nó thu xếp hành lí để đi du học nhé”... Chuyện đó em biết được là do tháng trước khi tụi anh thi tốt nghiệp, em được anh ấy chở qua nhà chơi cho biết nên em mới vô tình nghe thấy thôi... Em không muốn nhắc đến vấn đề này hay hỏi về nó vì không muốn tạo áp lực cho anh ấy. Nhưng không sao đâu, em xem đây như là sự thử thách cho tình yêu của tụi em thêm nồng nàn và thắm thiết hơn.– tay cô vừa nắm chặt lại với nhau rồi nói tiếp – dù sao sẽ tốt hơn khi đợi anh ấy tự chủ động nói cho em biết vào lúc anh ấy cảm thấy thích hợp nhất, anh nhỉ?

Cô ngước mắt nhìn sang Khắc Lạc và mỉm cười rồi nhanh chóng đảo mắt nhìn về Kỳ Tường với một ánh mắt chất chứa nỗi u buồn.

Khắc Lạc chỉ biết lắng nghe, nhưng tại sao anh lại cảm thấy mình đau lòng và cảm thấy thương cho cô bé Tiểu Lệ, biết chuyện người mình yêu đi du học tận 3 năm mà vẫn bình thường như chưa biết gì thì quả là hay rồi, đằng này cô còn không trách móc mà lại có thể mỉm cười như vậy. Anh muốn kéo cô lại và ôm vào lòng để an ủi, nhưng với lí trí của một người bạn thân thì anh đành phải im lặng làm nơi chuốt bầu tâm sự cho cô ấy mà thôi. Đóa Lệ bắt đầu nói tiếp:

- Mà thôi, bỏ đi... Xem như em chưa nói gì đi nhé, anh giữ bí mật về chuyện này dùm em được không? Mình phải mau tính tiền để em còn đưa anh ấy về nhà một cách an toàn nữa.