Chết Vô Tội Chứng

Chương 8: 8 Thiếu Niên Máu 【7 】

Sở Hành Vân suy nghĩ một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ sát đất, màn đêm đang bao trùm thành phố Ngân Giang, có điểm muốn nói lại thôi: "Anh cùng với hắn có chút loạn, dì của anh là giáo viên dạy kèm ở nhà khi hắn còn bé.

Từ khi còn rất nhỏ anh đã rời khỏi nhà đến sống cùng với dì, chuyện này em cũng biết rồi đấy, anh đi theo dì đến ở tại Hạ gia, ở đến mấy năm, từ nhỏ đã quen biết hắn rồi."

Sở Hành Vân nói loạn, nhưng Dương Xu lại không cảm thấy vậy, theo lời kể của Sở Hành Vân, y và Hạ Thừa có quan hệ rất đơn giản, tại sao lại rối loạn được? Thế nhưng khi Sở Hành Vân nhắc đến chuyện này vẻ mặt có chút phiền muộn, có vẻ như là không muốn nói quá nhiều.

Cô cũng không tiện hỏi nhiều hơn nữa, cười nói: "Vậy thì mối quan hệ giữa hai người hẳn phải là rất tốt, Hạ tiên sinh còn giúp anh chăm sóc mèo nữa cơ mà."

Khuôn mặt âm u của Sở Hành Vân liền biến chuyển, khóe môi nhấc lên một nụ cười: "Trước đây đúng là rất tốt, hiện tại thì khó nói, mấy năm qua tính tình của hắn càng ngày càng kỳ quái, anh cũng chẳng thể hiểu nổi hắn nghĩ cái gì nữa.

Dương Xu nhìn khuôn mặt y góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng.

Phát hiện lúc Sở Hành Vân nói chuyện với mình, nét mặt có chút cứng ngắc, nói cũng rất ít, nhưng khi y nhắc tới Hạ Thừa thì lại rất thả lỏng, lời nói cũng thay đổi rất nhiều.

"Nhìn ra được sao?"

Sở Hành Vân bỗng nhiên quay mặt sang nhìn cô, vẻ mặt hứng thú hỏi.

Dương Xu hơi bối rối: "Cái gì?"

Sở Hành Vân giơ tay ra so: "Anh lớn hơn hắn bốn tuổi."

Dương Xu có chút ngạc nhiên: "Hạ tổng mới có hai mươi bốn?"

Sở Hành Vân đối với việc mình lớn tuổi hơn so với Hạ Thừa, từ nhỏ đã có cảm giác tự hào khó mà giải thích được.

Có lẽ là lúc tiểu Hạ Thừa chỉ có bảy, tám tuổi theo sau mông y lên núi xuống biển, bắt chim mò cá, gọi ca ca ới ca ca à.

Cho nên mỗi khi y bị Hạ Thừa làm tức đến đau cả răng vẫn luôn tự an ủi mình rằng, thôi, ta còn là ca ca hắn đây, tính toán với một đứa nhỏ làm cái gì? Tha thứ cho hắn, tha thứ cho hắn.

Cho nên y không chỉ quen với việc tha thứ n lần, còn cảm thấy được chính mình rất là bao dung với đệ đệ, do đó cảm thấy lòng dạ mình rất rộng rãi, rất có phong thái của người làm ca ca, mỗi lần đều có thể tự thuyết phục mình như vậy.

Sở Hành Vân cười ha ha: "Cả ngày banh cái mặt ra, hai mươi bốn nhìn giống như là bốn mươi hai vậy."

Đây là lần đầu tiên Sở Hành Vân có thể cười thoải mái trước mặt cô như vậy, Dương Xu trầm mặc nhìn y một chốc mới cười nói: "Cũng không phải, hai người nhìn đều rất trẻ.

Chỉ là anh không nhìn ra tuổi, tốt nghiệp đã lâu như vậy, thời điểm lớp chúng ta tụ họp chỉ có anh là nhìn vẫn giống như đúc lúc mới tốt nghiệp."

Sở Hành Vân vốn là đang chế nhạo Hạ Thừa, không ngờ lại được Dương Xu khen, nhất thời xấu hổ, liền thu lại khuôn mặt tươi cười giương nanh múa vuốt, cúi đầu ho khan một tiếng.

Sau đó gian nan thốt ra một câu khen ngợi không thuận miệng: "Em so với hồi còn đi học, xinh hơn rất nhiều."

Dương Xu sờ sờ mặt của mình, cười rất là vui vẻ: "Có thật không?"

"Ừm."

Hà Vân Thư ngồi một bên trên ghế sopha rốt cuộc cũng không thể phi lễ chớ nhìn được nữa, không nhịn được liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Tâm nói lời ngon ngọt và cách tán tỉnh của Sở Hành Vân là tệ hại nhất trong số những người đàn ông mà cô đã từng gặp.

Thật khó tin là Dương Xu lại có thể thích y, hai người giống như hai sinh viên đại học ngồi trên bãi cỏ trong khuôn viên trường nói chuyện yêu đương, chỉ cần một hai câu nói là có thể dỗ đối phương vui vẻ.

Hà Vân Thư thả tạp chí trong tay xuống đi ra phía cửa rời khỏi phòng khách, một lát sau trở lại cùng với Hạ Thừa.

Hạ Thừa kết thúc một ngày làm việc bận rộn, vừa mới bước vào cửa đã nghe thấy trong phòng khách có tiếng người cười nói, hắn kéo cà vạt trên bộ âu phục đến gần vừa nhìn thấy, sắc mặt lập tức lạnh xuống, ngón tay nắm lấy cà vạt dùng sai lực đạo, cà vạt liền siết chặt ở trên cổ.

Sở Hành Vân đối với ánh mắt của hắn luôn rất mẫn cảm, lúc này đã nhận ra được phía sau có một trận âm phong quét tới.

Quay đầu nhìn lại, liền thấy Hạ Thừa áo mũ chỉnh tề đứng ở phía sau y, thân hình đẹp đẽ thẳng tắp, thậm chí ngay cả kiểu tóc cũng không rối loạn chút nào, giống như mà người mẫu nam mới bước ra từ phòng trang điểm lên trên sân khấu biểu diễn.

Nhưng bất luận hình tượng của Hạ Thừa có tỉ mỉ ưu tú đến đâu, Sở Hành Vân từ đầu đến cuối đều vẫn cảm thấy trên khuôn mặt mang mắt kính gọng vàng này có khắc hai hàng chữ lớn —— nhã văn bại hoại, mặt người dạ thú.

"Yo, ông chủ, chào buổi tối."

Sở Hành Vân cười ha ha nói, sau đó chỉ vào con mèo sư tử đang ôm lấy cổ tay y mài răng: "Sao cậu lại cắt lông cho tên này? Trông như sắp bị trọc đầu tới nơi rồi."

Hạ Thừa liếc mắt nhìn Dương Xu một cái, ngón tay dùng sức kéo mạnh xuống, kéo cà vạt từ trên cổ xuống, cứng rắn lạnh như băng nói: "Rụng lông."

Dương Xu kéo váy đứng lên, cười nói với Hạ Thừa: "Hạ tổng đã về."

Hạ Thừa liếc nhìn cô một cái, lại nhìn Sở Hành Vân đang ngồi dưới đất chơi với mèo, cười mà như không cười nói: "Có phải là, không đúng lúc rồi không?"

Dương Xu: "A?"

Sở Hành Vân ôm Đại Mãn đứng lên, mặt buồn bực nhìn Hạ Thừa: "Cậu lại làm sao thế, có phải là tôi đến không đúng lúc không, nếu không chờ cậu dọn sạch lại cái miệng kỳ quái cắn người lung tung rồi tôi lại đi vào?"

Y làm bộ muốn đi, lại bị Hạ Thừa kéo tay lại.

Hạ Thừa ra tay luôn không phân nặng nhẹ, cánh tay Sở Hành Vân bị hắn bóp chặt, liền không làm được gì, Đại Mãn keo meo một tiếng rồi nhảy từ trong lồng ngực y xuống đất.

Hạ Thừa nghiêng đầu nói với y: "Anh định đi đâu, để Dương tiểu thư ở lại một mình, vậy cũng được sao?"

Sở Hành Vân vặn ngược cánh tay lại tránh khỏi tay hắn, mày nhíu chặt chẳng hiểu ra sao: "Cậu đến cùng là có ý gì? Dương Xu đã làm gì cậu?"

Sắc mặt Hạ Thừa lạnh lẽo: "Trong lòng anh rất rõ ràng."

Sở Hành Vân ôm cánh tay cười: "Thực ngại quá, tôi chẳng rõ cái gì hết."

Hạ Thừa lại càng kiêu căng hơn, cười lạnh nói: "Có đúng không? Tôi ngược lại hiểu rất rõ."

Sở Hành Vân: "Vậy thì cậu nói rõ ra cho tôi xem nào, để tôi cũng có thể hiểu rõ."

Hạ Thừa: "Chuyện của anh anh còn không rõ ràng sao? Tôi có rõ ràng đến đâu cũng không bằng anh rõ ràng."

Sở Hành Vân: "Tôi chính là rõ rõ ràng ràng, không giống cậu, luôn luôn không minh bạch, nếu cậu rõ ràng như vậy, vậy thì giải thích đi, tôi còn có cái gì không rõ ràng?"

Dứt lời, Sở Hành Vân ngồi xuống trên ghế sopha, gác chéo chân hất cằm với hắn: "Nói một chút đi, cái tính khí bộc phát này ngày hôm nay là hướng về ai, để tôi còn biết đường mà hiểu rõ."

Hai đại nam nhân làm rùm beng, hai người phụ nữ chỉ có thể giữ yên lặng.

Hạ Thừa vừa mới nãy còn giống như con nhím lộ ra hết sự sắc bén, lúc này lại dần dần trầm mặc ngừng công kích, hắn nhìn Sở Hành Vân, sự kiêu căng lạnh lùng trên mặt dần rút đi, nét mặt như ẩn như hiện vẻ không thể làm gì cùng một tia oan ức.

Hắn dời ánh mắt nhìn về chỗ khác, trong lồng ngực phát ra một tiếng cười nặng nề ngột ngạt: "Coi như tôi có nói rõ, thì anh cũng không hiểu."

Sở Hành Vân không biết mình có phải là nhìn lầm rồi không, y thế nhưng có thể nhìn thấy trên mặt Hạ Thừa có một loại, một loại, một loại gọi là u buồn tổn thương gì đó.

Y nhất thời cảm thấy tội của mình quá lớn rồi, làm sao có thể trước mặt hai người ngoài ầm ĩ cùng với Hạ Thừa khiến cho hắn bị mất mặt.

Cái tính khí hay gây rối của hắn chỉ có thể từ từ vuốt lông mà thôi, kẻ có thể tùy tiện ngáy khò khò chính là con mèo béo Đại Mãn.

Sở Hành Vân có lòng muốn dỗ dành hắn, liền đứng lên tiến đến trước mặt hắn cười hắc hắc: "Có chuyện gì thì từ từ nói, cậu không nói rõ ràng, tôi có muốn hiểu cũng không hiểu nổi đâu, mọi người đều là người trưởng thành, có chuyện gì không thể ngồi xuống từ từ trò chuyện được sao? Vừa vặn tôi cũng có chuyện muốn tâm sự với cậu đây."

Hạ Thừa trở mặt cực nhanh, trong nháy mắt liền khôi phục vẻ mặt lãnh ngạo, mềm không được cứng cũng không xong, cực khó chơi, so với con mèo sư tử không biết điều kia chỉ có hơn chứ không kém, hắn nói: "Chuyện của anh thì liên quan gì tới tôi? Đừng nói nữa, hiện tại tôi không muốn nói chuyện với anh."

Sở Hành Vân: "Cậu cố ý có đúng không?"

Hạ Thừa cười: "Sở đội trưởng không nói rõ ràng, làm sao mà tôi hiểu được."

Hà Vân Thư cảm thấy hai người này chắc phải nháo đến sang năm, nơi đây không thích hợp ở lâu, vẫn là nhanh chóng thoát thân thì tốt hơn, vì vậy tìm một cái khe hở để xen vào nói: "Tiên sinh, cũng đã muộn rồi, chúng tôi xin phép về trước."

Sở Hành Vân nói: "Để tôi đưa hai người về."

Hà Vân Thư đi theo bên người Hạ Thừa lâu như vậy, có thể xem hiểu được sắc mặt Hạ Thừa mười phần, thấy hắn khi nghe được Sở Hành Vân nói muốn đưa bọn họ về rõ ràng là không thích, vì vậy vội vàng nói: "Không cần, bạn trai tôi đang ở dưới kia chờ tôi.

Dương Xu, cô thì sao? Đi cùng tôi luôn chứ?"

Dương Xu nhìn nhìn Sở Hành Vân, rất rõ ràng có thể thấy cô hi vọng Sở Hành Vân có thể đưa cô về nhà, thế nhưng Sở Hành Vân lại giống như đầu gỗ xem không hiểu tâm tư của con gái, vì vậy không thể làm gì khác hơn đành nói: "Vậy cũng được, làm phiền hai người rồi."

Sở Hành Vân đành phải tiễn hai cô gái đi tới cửa, nói với Dương Xu: "Anh vẫn còn nợ em một bữa cơm."

Dương Xu cười nói: "Còn nhiều thời gian mà."

Hai người nhìn nhau nở nụ cười, ngay tại chỗ chia tay.

Tiễn Dương Xu đi rồi, Sở Hành Vân đứng ở cửa hít sâu một hơi, sau đó thở mạnh một tiếng rồi đóng cửa lại, dùng sức vuốt tóc một cái, sải bước tiêu sái quay trở về phòng khách: "Xuống đây đi tiểu thiếu gia, chúng ta trò chuyện một chút."

Thanh âm Hạ Thừa từ phòng thay đồ trên tầng hai vọng xuống: "Tôi với anh không có gì để nói, mang con súc sinh rụng lông của anh biến đi."

Sở Hành Vân châm một điếu thuốc, dựa vào trên ghế sopha, ngước đầu nhìn về phía phòng thay đồ đối diện với phòng khách: "Chỉ cho tôi một con đường sáng đi, tôi đã làm gì đắc tội đến cậu rồi?"

Hạ Thừa chậm rãi từ phòng thay đồ đi ra, trên người chỉ còn một cái quần tây cùng với áo sơ mi trắng, hai tay cởi cúc áo sơ mi đi tới trước lan can tầng hai, liếc nhìn Sở Hành Vân dưới lầu, tựa tiếu phi tiếu nói: "Không bằng anh chỉ cho tôi một con đường sáng đi, tôi đã làm gì anh nào?"

Sở Hành Vân: "Cậu đã biết rõ còn cố tình hỏi, cậu ngăn cản tôi điều tra vụ án, còn đem đuổi người của tôi ra khỏi công trường."

Hạ Thừa liếc mắt xem thường y một cái, cũng không thay quần áo nữa, áo sơ mi trắng cởi được một nửa, hai chân trần đi từ trên lầu hai xuống, bước đến trước mặt Sở Hành Vân, đầu tiên là đem điếu thuốc y đang ngậm trong miệng ném vào trong thùng rác nói: "Để ý." Sau đó nói tiếp: "Vụ án của anh làm cản trở tiến độ dự án của tôi, người của anh đào bới lung tung đất móng của tôi, lý do này đủ hợp lý chưa?"

Lúc này cổ áo sơ mi của Hạ Thừa mở rộng, lộ ra đường nét cơ ngực bên trong do quanh năm tập thể hình luyện thành, cái đầu đầy keo xịt tóc của hắn cuối cùng cũng rối loạn, một hai lọn tóc buông xuống che lại con mắt hắn, cặp kính gọng vàng dưới ánh đèn chảy xuống ánh sáng lạnh, cả người thoạt nhìn giống y như đúc thiếu gia nhà giàu vừa mới phi lễ con gái nhà lành.

Cách rất gần, Sở Hành Vân liền ngửi được mùi nước hoa nam giới trên người hắn, so với sáng sớm nay thì phai nhạt hơn rất nhiều.

Sở Hành Vân hơi ngửa về phía sau thẳng lưng mình dậy, ánh mắt cố định tại phần giữa mũi cùng đôi môi hắn.

Hết cách rồi, khắp toàn thân hắn đây là chỗ duy nhất không hấp dẫn người khác.

"Hợp lý cái rắm! Cậu cho rằng tôi không biết cậu căn bản là không muốn tiếp nhận cái hạng mục Sơn thủy tân thành này? Nếu không phải là lão gia tử nhà các cậu đề bạt hậu bối kết bè kết đảng, cậu sẽ dính vào sao? Cậu còn đang ước gì sớm ngày có thể thoát thân đi, nói cho tử tế chút, rốt cuộc là vì cái gì?"

Nói nửa ngày lại vòng trở về, ánh mắt Hạ Thừa quét trên mặt y một vòng, dùng sức giống như thể muốn lột xuống một tầng da thịt trên mặt y, sau đó nói: "Lão gia tử nhà chúng tôi có muốn kéo bè kết đảng hay không tôi cũng mặc kệ, tôi chỉ biết là dự án của tôi bị chậm trễ, tôi liền bị tổn thất."

"Đây chính là ba mạng người đấy."

"Mắc mớ gì tới tôi."

"Liên quan đến chuyện của tôi!"

Hạ Thừa trấn định tự nhiên nhìn y, nha một tiếng, sau đó khẽ mỉm cười, "Mắc mớ gì tới tôi?"

Nói xong liền lướt qua y đi vào phòng tắm.

Không nói được mấy câu, Sở Hành Vân đã bị hắn chọc tức đến đau cả thận, liền hướng về phía phòng tắm hô to: "Vụ án này tôi nhất định phải điều tra, cậu đừng có mà xía vào!"

"Dự án này là của một mình tôi thôi sao đồng chí cảnh sát? Tôi có thể cho anh thời gian điều tra án, phó bí thư Cao có thể cho anh sao? Ban lãnh đạo thành phố sắp sang nhiệm kỳ mới, hắn hi vọng dự án Sơn thủy tân thành có thể trở thành chiến tích cá vượt long môn, chỉ bằng ba mạng người có thể ngăn cản được sao?"

"Đây là chuyện của các cậu, tôi không tin cậu đứng ra điều đình, hắn lại không cho cậu chút thể diện này."

Hạ Thừa ở trong phòng tắm nở nụ cười cay nghiệt: "Tại sao tôi phải nói chuyện giúp anh, cho tôi một cái lý do xem nào."

Sở Hành Vân: "Lại trở về vấn đề ban đầu, tôi rốt cuộc đã động chạm gì đến cậu? Nói cho rõ ràng đi."

Hạ Thừa nhanh chóng tắm rửa, sau khi mặc áo choàng tắm vào liền mở cửa phòng tắm ra dựa vào trên khung cửa, chậm rãi buộc lại dây áo bên hông, sắc mặc âm u nhìn y nửa ngày, sau đó bất thình lình nở một nụ cười: "Anh rất tốt."

Sở Hành Vân cảm thấy làm cho Tiểu Mãn mở miệng nói tiếng người còn tiết kiệm sức lực hơn là nói chuyện với hắn, y vẫy vẫy tay làm bộ muốn đi, đem hai con mèo mập ôm lấy đi ra hướng cửa, lúc đi qua cửa phòng tắm chợt nhớ tới cái gì, liền dừng bước quay đầu nhìn Hạ Thừa cười nói: "Tiểu thiếu gia, nếu như cậu không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, khăng khăng đem vụ án này niêm phong cho vào phòng lưu trữ hồ sơ, tôi sẽ xúi giục lão gia tử nhà cậu tìm cho cậu một đối tượng thích hợp từ trong những hoa hoa thảo thảo đó, trước tiên định thân rồi tính."

Hạ Thừa: "Anh dám!"

Sở Hành Vân vui sướng cười nói: "Tôi đương nhiêm là dám, tốt xấu gì cũng nhận một tiếng ca ca của cậu, hôn nhân đại sự của cậu tôi đương nhiên sẽ quan tâm."

Cuối cùng cũng vất vả hoàn thành một hiệp đấu hòa nhau, Sở Hành Vân ôm mèo ra khỏi nhà hắn, mà còn thực suy nghĩ đến việc sẽ xúi giục Hạ lão gia tử tìm cho Hạ Thừa một cô vợ chưa cưới, thế là có thể dễ dàng diệt được nhuệ khí của tên yêu nghiệt này!.