Tạ Thần Mân học nghiên cứu xong, được tuyển vào một trụ sở của công ty lớn nổi tiếng trong nước.
Đây là công việc bao nhiêu người tha thiết mơ ước.
Nhưng cậu ấy đã xin đến chi nhánh.
Thực hiện lời hứa của cậu ấy với tôi khi tôi tốt nghiệp, đến thành phố của tôi.
Tôi nhìn đường sắt cao tốc của cậu ấy vào trạm, nhìn thấy cậu ấy ném hành lý lao tới, nghe thấy cậu ấy nói.
Sơ ơi, em nhớ anh quá.
Tôi nói, anh cũng vậy.
Cậu ấy nói, em nhớ anh hơn anh nhớ em.
Tôi cũng không so đo với đứa trẻ to xác này, vỗ sau lưng cậu ấy một cái, nói, đi thôi, Chiêu Tài đang chờ em đấy.
Khi đó Tạ Thần Mân hơn hai mươi tuổi, vóc người rất cao, liếc mắt đã có thể nhìn thấy cậu ấy trong đám đông.
Cậu ấy luôn thích mặc áo thun trắng, đội chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ, cười lên rất sạch sẽ, giống như một chùm nắng sáng sớm xé mây ra chiếu vào nhà ga.
Vẻ đẹp trai của cậu ấy rất trong sáng và không tỳ vết, là kiểu mặt mũi tìm được cậu ấy trong đám đông, cũng làm người ta không thể rời mắt.
Khi đó nhà ga người đông nườm nượp, bên ngoài ga có vô số sự vật phồn hoa bắt mắt, nhưng ánh mắt của tôi không phân tâm mà nhìn vào cậu ấy.
Không biết tại sao, tôi chỉ muốn nhìn cậu ấy thêm một lát.
Cho dù chúng tôi vừa ở bên nhau, lần điên cuồng quấn lấy nhau ở trên giường, tôi cũng chưa từng cẩn thận nhìn cậu ấy thế này.
Tôi nói, thật ra em rất đẹp trai.
Đầu óc của Tạ Thần Mân định dạng mất một lúc, sau khi khôi phục, bèn nói với tôi, Sơ à, anh dọa em đấy.
Tôi nói tiếp, nhưng đầu óc không tốt lắm.
Nếu như cậu ấy có cái đuôi, tôi đoán lúc này đã vung vẩy rồi.
Nắng sớm tiến vào trong trong ánh mắt của cậu ấy.
Trong biển người, cậu ấy dắt tay tôi, nắm thật chặt, trái tim của tôi đập chậm một nhịp. Sau đó dường như mọi thứ trước mắt đều mất màu, chỉ có tên ngốc nắm tay tôi là rực rỡ.
Cậu ấy nói, Sơ à, em rất rất nhớ anh.
Tôi nói, ừ.
Cậu ấy nói, chúng ta đi thuê phòng đi.
Tôi nói, cút.
Nếu cậu ấy là một con chó, tôi đoán nhất định lai dòng máu của poodle.
…
Tạ Thần Mân ngủ một giấc đến chiều, lúc thức dậy, cậu ấy ngồi dậy với cái đầu xù và mây tía ảm đạm như rượu vang đỏ đậm đặc, ngây người một mình rất lâu.
Cậu ấy sờ bên cạnh rồi gọi, Chiêu Tài?
Không có âm thanh đáp lại cậu ấy.
Cậu ấy mới nhớ ra, sau khi đón sinh nhật cho tôi, rạng sáng cậu ấy đã đưa con chó đến chỗ mẹ.
Một mình cậu ấy cô đơn ngồi trong ánh hoàng hôn, cô đơn giống như một gốc cây có con quạ đậu trên đó.
Khi tôi còn sống, nếu không có công việc, đều sẽ tránh nghỉ trưa rồi ngủ quên, khi ý thức của tôi tỉnh táo lại, phát hiện ánh sáng ban ngày phía chân trời đã kết thúc, trong lòng sẽ có cảm giác cô đơn không nói ra được.
Nhưng về sau, Tạ Thần Mân học xong nghiên cứu rồi đến bên cạnh tôi, tôi sẽ không lo lắng nữa.
Bởi vì tỉnh dậy bên cạnh luôn luôn có người.
Tôi rơi xuống bên cạnh cậu ấy, nói, tên khốn nhà em.
Hôm nay là thất đầu của tôi, ngày duy nhất tôi có thể lại chạm vào cậu ấy.
Nhưng ngày hôm nay cậu ấy không làm gì cả, lăn ra ngủ rồi.
Tôi đứng bên giường, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ bên mặt.
Tôi có thể chạm được.
Tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ bên trên thuộc về cậu ấy.
Vừa vặn có cơn gió thổi qua, rèm cửa lụa trắng sẽ vẽ nên dấu chân nó để lại.
Tạ Thần Mân nhìn về hướng gió thổi, giống như đang nhìn tôi.
Vành mắt tôi ướt át, nghĩ thầm, đủ rồi, như vậy là đủ rồi.
Còn có thể cho tôi nhìn ánh sáng trong mắt tên ngốc này một lần nữa, đã đủ rồi.
Em gầy rồi tên ngốc.
Sau này nếu anh không ở bên em, em cũng phải nấu cơm cho mình ăn, đừng lúc nào cũng pha mì ăn liền.
Nếu em cảm thấy cô đơn, hãy đi tìm một nửa kia yêu em còn hơn em yêu người đó đi.
Anh sẽ không để ý, đừng có gánh nặng trong lòng, lại nói anh cũng không nhìn thấy nữa ha ha.
Anh chỉ muốn sau này em có thể vui vẻ.
Sau này em cứ cao chạy xa bay, đừng để ý gì cả, bảo vệ trái tim thật tốt.
Xin lỗi em, anh đã xông vào mà không chịu trách nhiệm, lại cưỡng ép rời đi giống như trò đùa.
Ngoại trừ khoảnh khắc sinh ra làm người, đời này tôi chưa bao giờ khóc như vậy.
Cứ thế nghẹn ngào đến mức khóc không thành tiếng.
Một lần sinh ra vì mình, một lần chết vì cậu ấy, cuộc đời này đã xem như hoàn chỉnh rồi.
Cậu ấy không nghe được giọng nói của tôi.
Nhưng cậu ấy đứng lên, nhìn bên ngoài cửa sổ, theo hướng của tôi, rồi mặc quần áo tử tế giống như phát điên, cửa cũng không khóa đã chạy xuống tầng.
Cậu ấy tự nói, Sơ à, anh đừng đi, anh đừng, em đi tìm anh, đợi một lát, chỉ một lát thôi.
Trái tim tôi run lên bần bật.
Cơn gió kia đã đi rất lâu rồi, lật ra sách và nhật ký trên bàn, lật qua từng trang từng trang, như thể thời gian đang trôi qua giữa những trang giấy.
Cơn gió kia đi qua đám lá bên cạnh, mang theo vài lá lang thang, hoặc chỉ là để lại cho chúng gợn sóng run rẩy và không còn gì khác.
Cơn gió kia đi đến chân trời.
Tạ Thần Mân đột nhiên dừng bước ở bậc thang cuối cùng.
Cậu ấy không đuổi kịp.
Tôi nhìn thấy cậu ấy đứng đờ một lúc lâu, gọi một tiếng, Sơ ơi.
Cậu ấy nói một cách nhẹ nhàng và hơi tủi thân, anh chờ em một lát đi, chỉ một lát thôi, một lát thôi không được à.
Trước mắt tôi không biết bị thứ gì che khuất, nước mắt, hoặc là âm u chưa đến nửa đời lại giống như nửa đời.
Hình ảnh rõ ràng cuối cùng mà tôi biết, là cậu ấy đi đến giữa đường.
Đèn đỏ chói mắt ở đối diện lối đi bộ và tiếng còi xe xẹt qua chân trời.
…
Ngày đó tôi nhớ cậu ấy gửi ghi âm nói với tôi, Sơ ơi, em đặt lễ cưới vào ngày sinh nhật anh.
Lúc ấy tôi đang ở công ty, ngón tay dừng lại trên bàn phím một lát.
Tôi nói, được đấy.
Giọng điệu của cậu ấy nghe hết sức phấn khởi giống như đứa trẻ chờ đợi sắp ra ngoài du lịch.
Cậu ấy không giấu được ngạc nhiên, vẫn nói bí mật cậu ấy giấu rất lâu với tôi.
Cậu ấy nói, em đã viết một chương trình.
Cậu cho rằng mình nghe lầm, bật cười nói, em làm gì cơ?
Cậu ấy nói, em không mời người chủ trì, đợi đến hôm đó, máy tính sẽ độc thoại.
Tôi nghĩ đến cảnh hội trường vang lên giọng máy móc không có cảm xúc của chị Google hỏi “Anh đồng ý không” đã muốn cười.
Cậu cười bảo, não em thiếu gân à.
Cậu ấy nói, thiếu mười lăm cây, hợp lại vừa vặn có thể viết một chữ Lâm Sơ.
(Lâm Sơ – 林初 chữ này viết 15 nét)
Tôi bảo, mấy lời thả thính không có tác dụng với anh.
Cậu ấy nói thật, anh suy nghĩ xem, tình địch đến làm nhân chứng cho đám cưới của em, sung sướng quá trời.
Rốt cuộc máy tính vẫn chọc giận cậu ấy rồi.
Tôi nói, nếu có kiếp sau, anh lựa chọn tình địch của em.
Cậu ấy nói, đàn ông vô tình.
Mỗi thành viên tạo thành sự nhộn nhịp trong thành phố, đều có một cuộc sống bình thường mang lại cho mình sự thoải mái và hạnh phúc. Mỗi ngày ầm ĩ, vui cười, nói đùa vô tình, và cảm xúc một lúc nào đó ở nơi nào đó.
Không ai sẽ buồn lo vô cớ mà cân nhắc những vấn đề phi thường hoặc là trời định con người suy nghĩ như khung hình đó trong cuộc sống hằng ngày có gì không ổn, đoạn kia có ý nghĩa kỷ niệm lịch sử gì.
Tôi cho rằng tôi cũng như vậy.
Chưa bao giờ nghĩ đến câu “Nếu có kiếp sau”, là câu nói cuối cùng tôi nói với cậu ấy khi còn sống.
…
Hình như bác sĩ nói, tôi có cơ hội được cứu, nhưng tài xế gây tai nạn cố tình làm tôi bị thương lần hai.
Bởi vì tiền bồi thường khi tôi chết, sẽ ít hơn chi phí theo dõi có thể sau khi tôi bị thương nặng.
Tôi cũng không hiểu những thứ này, hình như có chuyện như vậy, tôi đã nghe được khi linh hồn và xác thịt của tôi có một chút xíu liên kết đau đến mức không muốn sống.
Không biết sau bao nhiêu lâu, dây thần kinh tai của tôi đang chết dần truyền đến tiếng chuông điện thoại tôi quen thuộc.
Mãi đến khi dập tắt.
…
Tôi không ngờ chúng tôi sẽ gặp lại nhau bằng cách này.
Ánh đèn lạnh như băng của phòng phẫu thuật chiếu lên cơ thể hôn mê của cậu ấy.
Bên cạnh là bác sĩ mặt không cảm xúc đang cố gắng cứu cậu ấy.
Đứng ngoài cửa, là mẹ của cậu ấy, bạn bè của cậu ấy chạy đến khi biết tin, còn có tài xế trẻ tuổi bối rối luống cuống.
Bác sĩ bỏ ra rất nhiều sức lực nói “chúng tôi cố gắng hết sức”, sau đó cánh cửa đóng lại.
Đèn bên trong sáng không biết bao lâu.
Khi cậu ấy đứng trước giường giải phẫu chậm rãi mở mắt ra, bác sĩ vẫn đang tiếp tục cứu mạch đập yếu ớt như tàn lửa của cậu ấy.
Hai chúng tôi nhìn nhau.
Cậu ấy nhìn tôi thật lâu, lâu đến mức nước mắt doanh tròng, run rẩy nói, Sơ ơi.
Ánh mắt của tôi không khác gì cậu ấy, tôi nói, đồ khốn nhà em.
Phía sau cậu ấy, bác sĩ toát mồ hôi đầy đầu, nói một tiếng chuẩn bị tinh thần với người nhà, dấu hiệu sống của cậu ấy quá yếu ớt, có lẽ chúng tôi…
Cậu ấy nói, em biết, anh vẫn luôn ở cạnh em, vẫn luôn ở đây đúng không.
Trên gương mặt tôi đều là nước mắt, đi lên túm cổ áo cậu ấy, nói, tiên sư em… tiên sư em đã làm gì hả! Ngoan ngoãn quay về trong cơ thể của em cho anh!
Tôi nhìn thấy khi cậu ấy nhìn về phía ô tô đang chạy tới, trong ánh mắt không có kinh ngạc.
Tôi không ngốc đến nỗi không nhìn ra cậu ấy cố tình.
Tôi càng không ngờ cậu ấy lại ngốc đến mức tự tử.