Dylan nằm mơ thấy mình bị chết đuối.

Trước tiên là sự tiếp xúc đau đớn. Là cái tát tê tái của mặt nước và vòng tay lạnh giá của lòng nước, từng đợt sóng hăm hở tóm lấy và lôi tuột nó xuống. Trọng lực, thứ giữ cho nó đứng vững vàng trên mặt đất, nay biến thành kẻ phản bội kéo nó xuống sâu hơn, sâu hơn nữa. Và xung quanh nó, bong bóng lấp lánh như bọt rượu vang, mơn trớn làn da trần dưới lớp áo, vuốt ve dịu dàng như lời mời gọi của trăm ngàn tinh linh nước.

Năm nó năm tuổi, nó bị anh trai Ross nhấn đầu xuống cái hồ gần căn nhà nghỉ mùa hè của gia đình. Nó vẫn còn nhớ sắc nước phản chiếu loang loáng, trong vắt màu tảo biển. Nó vẫn còn nhớ khi vùng vẫy bên dưới, gương mặt Ross run rẩy méo mó bên trên tấm kính màu ấy. Nó vẫn còn nhớ cơn đau cháy bỏng như có acid thấm đẫm hai lá phổi.

Và thế là kinh nghiệm đã dạy nó biết rằng nước là thứ xấu xa độc địa nhất trên đời. Nước lôi nó xuống, quấn những ngón tay dài trơn nhẫy quanh cổ nó, và siết, cho đến khi miệng nó mở toang gấp gáp và biển cả lập tức ập vào, cưỡng bức cổ họng và lá phổi và linh hồn nó, cướp đoạt đi sự sống của nó trong từng bọt bóng li ti. Bọt bóng trốn chạy khỏi kẽ tay, hốt hoảng bơi về phía mặt trời và không khí, bỏ lại nó cho dòng nước vồ vập kéo xuống sâu hơn, sâu hơn nữa, vào trong bóng tối.

Dylan không bao giờ học bơi.

Tiếp theo là sự vùng vẫy. Há hốc và gào khóc trong khi tay cào cấu làn nước, đấm đá bằng hết sức bình sinh, nhưng dù có mạnh hơn trăm tên lực sĩ cũng đành chịu bất lực: nước mạnh hơn cả ngàn tên lực sĩ, trói chặt tay và chân và cổ nó bằng những cái vòi ma quái, và nó chỉ còn biết một việc duy nhất là chìm xuống.

Khi bố Dylan phát hiện ra hai đứa và Ross buông nó ra, nó chỉ còn thoi thóp thở. Ông ép ngực nó, tống nước trong phổi ra, giật tung tấm lưới ướt đẫm đè ngạt sự sống của nó. Sau sự kiện đó, nó lập tức sợ nước và không bao giờ lại gần quá ba mét dù chỉ một cái vũng nhỏ.

Và rồi nó bắt đầu mơ.