Lư Nham có lẽ phải hai mươi năm rồi không đắp người tuyết, một là tuyết lớn như vậy không hay có, hai là chuyện ấu trĩ như đắp người tuyết không phù hợp với thân phận sát thủ S của hắn.

Hắn cầm xẻng, xúc từng xẻng tuyết một lại với nhau, lúc đắp cao lên được tận đùi, hắn đi xung quanh ụ tuyết, dùng xẻng nén tuyết chặt lại, để cho đẹp, hắn còn quay vòng nắn ụ tuyết tròn lại.

Lúc còn nhỏ lại thật ra có từng đắp, mùa đông, bên chỗ trang trại đôi khi sẽ có tuyết đến mấy ngày, tuyết trên đất có thể đọng lại rất lâu, đôi lúc Quan Ninh sẽ dẫn hắn đi đắp người tuyết.

Đương nhiên hồi ức về hắn và Quan Ninh đắp người tuyết cũng không phải là đều tốt đẹp, sau khi đẩy tuyết lại thành một đống xong, Quan Ninh sẽ bắt hắn ngồi xuống đất, đắp tuyết lên người hắn.

Có đôi khi hắn cảm thấy Quan Ninh không phải đang huấn luyện hắn, Quan Ninh chỉ là một người thần kinh.

Lư Nham nén tuyết chặt lại xong, thì lại bắt đầu xúc tuyết làm đầu người tuyết, cái này dùng mỗi xẻng thì không làm được, Lư Nham cởi găng tay ra, quỳ xuống đất nặn tuyết thành quả bóng.

Quan Ninh không chỉ thích dùng tuyết chôn hắn, còn từng dùng cả cát và bùn đất.

“Cảm nhận kỹ đi, thế nào là cảm giác sắp chết.” Quan Ninh ngồi xổm bên cạnh hố cát.

“Giờ cũng sắp thở không ra hơi rồi.” Lư Nham cố sức thở hổn hển, ngạt cho mặt đỏ bừng.

“Vớ vẩn, chị mày còn chưa giẫm lên cát thật đâu, sao có thể…” Quan Ninh duỗi tay tới sờ lên mạch đập bên cổ hắn.

Trong khoảnh khắc tay Quan Ninh sờ lên cổ mình, Lư Nham lệch đầu sang một bên cắn lên tay bà chị.

“A!” Quan Ninh muốn rút tay về, nhưng Lư Nham cắn chặt lấy tay không nhả, bà chị vả một phát lên mặt Lư Nham: “Phúc Tam Cẩu mày ngứa miệng nhỉ!”

Lư Nham nhìn Quan Ninh không nói gì, cũng không há miệng ra.

“Chị cho mày ra! Mày nhả ra ngay.” Quan Ninh kêu lên.

Lư Nham vẫn không nhả như cũ, cổ tay Quan Ninh đã bị hắn cắn cho chảy máu, hắn rũ mí mắt xuống nhìn cát trước mặt mình.

Quan Ninh cắn nhẹ môi, lấy xẻng xúc cát ra, đào hết cát lên.

Lư Nham rút được cánh tay ra khỏi cát rồi, thì tóm lấy mắt cá chân Quan Ninh, hung hăng vặn một cái, Quan Ninh ngã ra đất.

“Thằng ranh con khốn kiếp! Học hư!” Quan Ninh nắm lấy cổ tay mắng một câu.

“Chị là đồ thần kinh!” Lư Nham cũng mắng lại.

Đồ thần kinh.

Lư Nham vỗ lên quả cầu tuyết, hắn có đôi lúc rất bội phục bản thân đã có thể bình an sống sót rồi còn lớn lên dưới cái gọi là huấn luyện thần kinh của Quan Ninh.

Còn sát thủ S nữa.

Hắn thật sự đã cho rằng, cả đời mình sẽ ở dưới áp lực của Quan Ninh, đi ra quốc tế giết ra vũ trụ…

“Nham Nham.” Vương Việt gọi hắn một tiếng.

“Ừ?” Lư Nham quay đầu sang nhìn cậu, Vương Việt không biết đã ngồi xổm cạnh hắn từ bao giờ.

“Anh khóc.” Vương Việt duỗi tay chạm nhẹ lên khóe mắt hắn, đầu ngón tay có một giọt nước mắt nho nhỏ.

“À.” Lư Nham nhanh chóng lau mắt, hắn hơi bất ngờ vì mình hoàn toàn không cảm giác được, lại có thể mất mặt trước mặt Vương Việt như vậy, “Em xem quả bóng tuyết này đủ to chưa.”

“Là bởi vì Quan Ninh à?” Vương Việt sờ lên quả cầu tuyết, hỏi nhỏ.

Lư Nham cười, bỏ thêm mấy nắm tuyết vào chỗ nối quả cầu tuyết với bên dưới, ấn chặt lại: “Anh lúc nào cũng nghĩ rằng anh sẽ chết trước chị ấy.”

Vương Việt không nói gì, cũng vỗ lên người tuyết cùng hắn.

Lư Nham về lại xe, bóc một gói socola ra, cầm hai viên trở lại bên cạnh người tuyết, ấn socola lên chỗ hai mắt của người tuyết.

“Không có miệng.” Vương Việt chọc lên chỗ miệng.

“Chờ.” Lư Nham lại chạy về xe.

Lục lọi cả buổi cũng không tìm thấy gì thích hợp, cuối cùng đành cầm hai cái bánh quế ra, một cái cho Vương Việt ăn, một cái chọc lên mặt người tuyết coi như mũi.

“Miệng đâu?” Vương Việt vừa ăn bánh quế vừa hỏi, cực kì cố chấp với miệng.

“Ở đây này.” Lư Nham móc từ trên người ra một cái bật lửa màu đỏ, đặt ngang lên, “Thế nào?”

“Oa!” Vương Việt kêu lên, lùi lại vài bước, nhìn chằm chằm vào người tuyết, “Đẹp lắm!”

Người tuyết không đắp cao được bằng Vương Việt, chỉ tới ngực cậu, nhưng lại vừa tròn vừa béo, rất có khí thế.

Vương Việt rất hào hứng chạy quanh người tuyết, bỏ mũ mình lên đầu người tuyết, nghĩ ngợi rồi lại chạy vào xe lấy súng của Lư Nham ra chọc lên người tuyết.

“Này!” Lư Nham hoảng sợ, “Cái này không được chơi bừa!”

“Một lúc thôi, chốc nữa trả lại cho anh.” Vương Việt đứng bên cạnh người tuyết, cười rất tươi, “Giống không?”

“…Giống.” Lư Nham gật đầu.

“Em gầy hơn cậu ấy,” Vương Việt quan sát, “Thêm một thời gian nữa là có thể béo bằng cậu ấy.”

“Không! Không cần không cần không cần,” Lư Nham nhanh chóng nói, “Em không cần béo bằng cậu ấy.”

“À.” Vương Việt nhìn chằm chằm vào hai mắt người tuyết, sờ lên socola.

Lư Nham vừa định nói nếu em muốn ăn thì anh đi lấy cho em, còn chưa kịp mở miệng, Vương Việt đã móc socola ra, bỏ vào miệng cắn một cái.

“Ai…” Lư Nham thở dài bất lực.

Vương Việt quay đầu sang nhìn hắn, ấn viên socola đã bị cắn một miếng trở về trên mặt người tuyết, ngắm nghía xong lại móc bên kia ra, cũng bỏ vào miệng cắn một cái, vừa ăn vừa bỏ nửa còn lại trở về.

“Thế đẹp không?” Vương Việt hỏi hắn.

“Đẹp,” Lư Nham liếc mắt nhìn rồi cười, thẩm mỹ quái quỷ của Vương Việt đột nhiên bùng nổ trở về chính đồ làm hắn vô cùng ngạc nhiên, hai con mắt socola bị cắn thành hai vầng trăng lưỡi liềm, trông như đang cười rất rạng rỡ, “Giống như lúc em cười lên.”

“Đây gọi là đơn long nhãn.” Vương Việt mặt mày nghiêm túc nói.

“Còn có cả mắt quả vải nữa.” Lư Nham cười nói.

“Mùa này không có long nhãn với vải đúng không?” Vương Việt thở dài, đột nhiên hô lên một tiếng như nhớ ra được gì, “Không phải anh bảo mua hồng cho em ăn à!”

“À! Mua mua mua! Chốc nữa anh xem đi ngang qua thôn có mua được không, vừa tươi vừa rẻ.” Lư Nham nhanh chóng nói, trên xe bày bừa một đống thức ăn, hắn thật sự là suýt nữa quên mất chuyện mua hồng.

“Không vội,” Vương Việt sờ lên đầu người tuyết, “Chúng ta còn nhiều thời gian lắm mà.”

“Ừ, em còn có cả đời để ăn…” Lư Nham gật đầu, xoa mặt cậu, lấy súng tới xoay người đi về bên cạnh xe, “Lên lại xe đi, gió to quá, lạnh không?”

“Cũng bình thường,” Vương Việt đi theo sau hắn hai bước rồi dừng lại, “Nham Nham.”

“Ừ?” Lư Nham quay đầu lại.

“Em ở bên anh.” Vương Việt nói.

“Cái gì?” Lư Nham ngây ra, không phản ứng được cậu đang nói gì.

“Quan Ninh chết rồi, còn em ở bên anh.” Vương Việt nói rất nghiêm túc, “Em sẽ cố gắng chết muộn hơn anh, chờ anh chết rồi em mới chết.”

Lư Nham không nói gì, tay nhẹ nhàng run lên.

“Đồ ngốc,” Hắn xoay người đi qua, ôm chầm lấy Vương Việt, xoa xoa nhẹ lên đầu cậu mấy cái, giọng nói run lên nhè nhẹ, “Em bị ngốc à.”

“Thế thì lúc em chết anh sẽ không phải buồn nữa, thế nào.” Vương Việt cũng ôm lấy thắt lưng hắn, chôn mặt vào trong áo hắn, nói rất bình tĩnh.

“Được,” Lư Nham hôn lên chóp mũi cậu, rồi cúi đầu ôm chặt cậu lại, cắn nhẹ một cái lên cổ cậu, “Được.”

Lư Nham lâu lắm rồi chưa có cảm xúc dao động lớn đến vậy, lúc lái xe vẫn chẳng hề nói gì.

Hắn sống tới giờ, chưa từng thích một ai, huấn luyện của Quan Ninh dành cho hắn không có phần tình cảm, thích, yêu, Quan Ninh chưa bao giờ nhắc tới.

“Sát thủ cần tình cảm làm cái rắm gì, không có việc gì còn cảm động lung tung, ra cửa đã bị bắn bùm phát lăn quay.” Quan Ninh nói.

Có điều, Lư Nham vẫn luôn nhìn ra được, quan hệ giữa một Quan Ninh luôn kêu gào không cần tình cảm và Bành Viễn kia không đơn giản như quan hệ hợp tác, nhưng cụ thể là cảm xúc thế nào thì hắn cũng không rõ.

Có phải là cùng một chuyện như giữa hắn và Vương Việt không, hắn cũng không rõ ràng lắm.

Có điều, hắn chắc chắn, mình sẵn lòng vì Vương Việt mà làm chuyện này chuyện khác, sẵn lòng từ bỏ nhiệm vụ, sẵn lòng đặt cược tính mạng dẫn cậu bỏ trốn….

Còn sẵn lòng… chịu đựng cậu làm cho cái xe vốn sạch sẽ thoải mái trở nên bừa bộn lung tung, quần áo và túi đồ ăn vặt vứt đầy xe.

“Đừng ăn nữa, chốc nữa còn định ăn cơm nữa không?” Lư Nham liếc mắt nhìn Vương Việt đang nằm bò trên ghế sau nghiên cứu xem nên ăn bánh mì trước hay bánh kem trước.

“Anh nói xem, em có phải là bị bệnh gì không?” Vương Việt cầm một cái bánh mì trong tay, nhéo từng miếng một, “Ngày nào em cũng không có việc gì là muốn ăn, cái gì cũng muốn ăn.”

“Em thế này là thèm ăn,” Lư Nham cười, “Trước kia ở viện nghiên cứu có muốn ăn không?”

“Không nghĩ tới,” Vương Việt chống cằm, “Lúc lên mạng nhìn thấy đồ ăn thì chỉ nghĩ xem cái này có vị thế nào, có điều, nghĩ đi nghĩ lại chỉ nghĩ ra được vị của dịch dinh dưỡng, vả lại cũng không ra được, nên không có cảm giác…”

“Viện nghiên cứu của bọn em trước đó có thể lọc tin tức vài lần, muộn vài tháng mới cho em xem, sao lại không ẩn đồ ăn đi nhỉ.” Lư Nham chép miệng.

“Không biết đồ ăn thì không phải là người thật rồi.” Vương Việt cười, do dự rồi vẫn cúi đầu ăn hai miếng bánh mì trong tay.

Lư Nham có thể hiểu được kế hoạch của Thôi Dật.

Thứ Thôi Dật muốn không chỉ là một cỗ máy giết người không hiểu gì, “tác phẩm nghệ thuật” của gã phải tiếp xúc với xã hội, cần phải có tình cảm chân thật, phải có cảm thụ chân thật với thế giới này.

Cho nên, dù đã bị lọc và ẩn, nhưng Vương Việt vẫn có thể giống như một người thường, lên mạng, nói chuyện phiếm, xem video, chơi game, sống một cuộc sống “chân thật”.

Chỉ khi có được những thứ đó, người ta mới ở dưới tình huống bị tra tấn hết lần này tới lần khác, nhờ vào cảm giác của một người bình thường để thừa nhận đau đớn khổng lồ, đau đớn ấy mới có thể “hoàn hảo” kích phát năng lực của bọn họ….

Bởi vì chuyện đó, đối với hành vi ăn không ngừng nghỉ như ám ảnh cưỡng chế của Vương Việt, Lư Nham vẫn chưa bao giờ mạnh mẽ ngăn cản, lúc đi ngang qua một thôn nhỏ còn rẽ xe vào.

“Làm gì thế?” Vương Việt trên ghế sau hỏi.

“Mua hai quả hồng cho em ăn.” Lư Nham nói.

“Hai quả không đủ đâu nhỉ? Quả hồng to có chừng nào,” Vương Việt nắm tay thành nắm đấm, khua tay lên miêu tả, “Chỉ to như vậy thôi đúng không?”

“Chốc nữa mua, em mà ăn được một quả anh xuống đẩy xe đi.” Lư Nham nhìn cậu xuống xe.

“Thế anh cứ đẩy đi!” Vương Việt cũng nhảy xuống xe theo.

Trong thôn có rất nhiều cây hồng, Lư Nham dẫn Vương Việt đi tìm bừa một nhà người dân quê, nói với ông cụ đang quét sân là muốn mua hai quả hồng.

Ông cụ ngạc nhiên: “Hai?”

“…Chỉ muốn ăn đồ tươi mới, mua nhiều không bỏ được,” Lư Nham cười, chạy cả quãng đồng vào thôn mua hai quả hồng, ông cụ này có lẽ là lần đầu thấy người nhàm chán đến thế.

“Hai thì còn mua gì nữa, cho các cậu hai quả không phải là xong rồi à,” Ông cụ đứng lên trở về phòng, lúc trở ra, trên tay cầm mấy quả hồng, “Cầm đi, đây là nhà ông giữ lại để ăn, ngon hơn chỗ bán đi.”

“Vậy không hay lắm, để cháu đưa ông tiền.” Lư Nham lấy ví ra.

“Không sao, không ăn thua chỗ tiền ấy, ông còn lười trả tiền thừa, ăn đi.” Ông cụ hào phóng phất tay.

“Cảm ơn ông,” Vương Việt nhận lấy quả hồng, bỏ tay vào túi áo khoác, lấy từ trong túi ra mấy thỏi socola, đưa cho ông lão, “Ông ăn thử socola đen đi, ăn ngon lắm.”

“Ôi, cảm ơn, nhiều quá,” Ông cụ nhận lấy socola.

“Còn nhiều lắm.” Vương Việt cười.

Lư Nham nhìn Vương Việt tự nhiên giao lưu nói chuyện với ông cụ, còn tặng cả socola cho người ta, đột nhiên có xúc động không nói ra được, giống như chó con nhà mình nuôi cuối cùng cũng biết tự ăn thức ăn…

Ra khỏi thôn, Vương Việt đi theo sau Lư Nham vui vẻ vô cùng: “Năm quả, ha ha! To thật!”

“Ăn đi, ăn hết được một quả thì anh đẩy xe.” Lư Nham cầm hồng lại, để một quả cho Vương Việt.

“Ăn thế nào?” Vương Việt ôm quả hồng quay qua lại nhìn.

“Bóc vỏ rồi gặm luôn thôi.” Lư Nham nói.

Vương Việt bóc chật vật cả buổi, cuối cùng không kiên nhẫn mà cứ thế bẻ quả hồng thành hai nửa, cúi đầu gặm một miếng: “Ô! Ngon.”

“Em có không ăn được cái gì không?” Lư Nham cười.

“Có chứ, bánh pie dứa này,” Vương Việt nói, “Nhoét nhoèn nhoẹt…”

“Không phải là giống quả hồng à, đều nhão.” Lư Nham nhét hồng vào trong túi áo khoác, cầm một quả cũng từ từ ăn.

“Không giống, cái này là nhão nước,” Vương Việt cắm đầu ăn.

Tới bên cạnh xe, Lư Nham đã ăn xong một quả hồng, lấy giấy ướt từ trong xe ra đưa cho Vương Việt: “Em ăn một miếng dính lên mặt một miếng, định đắp mặt nạ à?”

Vương Việt không để ý tới hắn, gặm được nửa quả, cầm một nửa còn lại, rút khăn ướt qua lau miệng, ngẩng đầu lên vừa định nói, vừa há miệng ra đã ợ một cái.

Lư Nham cười, đi ra sau xe chống tay lên xe: “Ăn xong nửa kia đi rồi anh đẩy.”

Vương Việt dựa lên cửa xe, nhìn nửa quả hồng trong tay, cả buổi vẫn chưa ăn tiếp được.

Lư Nham chống tay lên xe, cười ngặt nghẽo.

Vương Việt chép miệng, đi tới đưa nửa quả hồng trong tay cho hắn: “Anh ăn đi.”

“Không ăn nổi nữa?” Lư Nham cười, nhận lấy quả hồng.

“Ăn nổi,” Vương Việt xoay người mở cửa xe ra, “Nhưng mà đẩy xe thì có gì hay đâu, dở hơi.”

Lư Nham không nói gì, ăn nốt nửa quả hồng còn lại, nghĩ ngợi xem Vương Việt rốt cuộc phải mất thời gian bao lâu mới có thể chấp nhận được sự thật rằng mình không ăn được nhiều như trong tưởng tượng.

Vương Việt ngồi trên ghế phó lái, ngả lưng ghế ra sau, nửa nằm trông rất thoải mái.

“Chốc nữa đi ngang qua thành phố còn ăn cơm nữa không?” Lư Nham hỏi cậu.

“Anh ăn không?” Vương Việt do dự hỏi.

“Anh thế nào cũng được, chủ yếu là em thôi.” Lư Nham khởi động xe.

“Anh ăn thì em ăn, anh không ăn em cũng không ăn… Thôi anh vẫn cứ đừng ăn,” Vương Việt thở dài nhắm mắt lại, “Giờ em no lắm, nhưng nếu anh ăn một mình, em lại không nhịn được muốn ăn.”

“Biết rồi,” Lư Nham cười, “Anh không ăn, đợi tới lúc em đói thì hai ta ăn cùng nhau.”

“Moah Moah.” Vương Việt nhắm hai mắt lại cười.

“Muah Muah.” Lư Nham lại gần hôn cậu một cái.

Đường đi rất dài rất lâu, Lư Nham lại không cảm thấy thời gian trôi qua chậm, dù sao hai người bọn họ cũng không có đích đến, không có chuyện cần hoàn thành, chỉ là cứ lái xe qua một thôn, một thị trấn, một thành phố, lái về phía trước như vậy.

Có đôi khi bọn họ sẽ thuê phòng, có đôi khi sẽ qua đêm trên xe.

Có điều, có một chuyện vẫn phải làm, dù là ở trọ hay là ngủ trên xe.

Đó chính là Lư Nham mua quần áo thể thao và giày chạy bộ, bắt đầu mỗi sáng đều kéo Vương Việt đi chạy bộ.

Cho dù giày chạy bộ và quần áo đều là màu đỏ Vương Việt rất thích… nhưng chạy bộ quả thực là tai ương với Vương Việt.

“Em không đi,” Vương Việt cuộn tròn trên ghế sau, dùng áo quấn lấy đầu, “Không đi.”

“Không phải em bảo sức khỏe mình không tốt à, em đã đồng ý với anh là tập luyện rồi, mới chạy ba ngày đã như thế?” Lư Nham mở cửa xe ra, gió lạnh lập tức ùa vào xe.

“A…” Vương Việt dùng sức co lại, “Chân em nhức.”

“Mai chắc chắn không nhức nữa.” Lư Nham chui vào xe, xách Vương Việt dậy, lấy quần áo mặc lên người cậu.

Hắn bắt Vương Việt tập luyện, không chỉ là muốn cho Vương Việt khỏe mạnh hơn một chút, sở dĩ hắn vội vàng xách Vương Việt đi chạy bộ vào lúc vẫn chưa có chỗ ở ổn định, là vì giải phẫu sau đó.

Bên Thẩm Nam vẫn chưa có tin tức gì, nhưng Thẩm Nam là người nghiêm túc, nếu có khả năng, gã chắc chắn sẽ mau chóng tìm được bác sĩ và trang thiết bị thích hợp.

Với trạng thái sức khỏe hiện giờ của Vương Việt, Lư Nham lo lắng về hồi phục sau giải phẫu của cậu, dù sao giải phẫu lần này cũng khác với giải phẫu khác.

Nhưng hắn không nói ý nghĩ này cho Vương Việt, Vương Việt có nỗi sợ rất sâu với mấy thứ như bệnh viện, bác sĩ, giải phẫu gì đó.

“Hôm nay chạy mười phút thôi được không?” Vương Việt dựa vào người hắn, sống dở chết dở mặc quần áo vào.

“Nửa tiếng.” Lư Nham mặc quần áo cho cậu xong thì cứ thế kéo luôn xuống xe.

Lúc thò người vào xe lấy áo khoác của Vương Việt, Vương Việt dán tới nằm nhoài lên lưng hắn, dài giọng: “A….”

“Anh nói cho em biết,” Lư Nham xoay người lại mặc áo khoác cho cậu, “Em thế này mà gặp phải Quan Ninh, cứ thế lấy sợi xích sắt buộc em vào sau xe kéo đi.”

“Chị ấy kéo anh bao giờ chưa?” Vương Việt nở nụ cười.

“…Kéo rồi chứ,” Lư Nham chép miệng, “Không thì sao lại bảo bà ấy là thần kinh.”

Chạy bộ ở ngoại ô thoải mái hơn chạy trong thành phố, ít người, không có xe, phong cảnh và không khí đều tốt.

Tuyết dưới chân bị giẫm ra tiếng sàn sạt nhỏ bé, làm bốn phía càng thêm yên tĩnh.

Lại làm Lư Nham có cảm giác, cả thế giới này chỉ còn lại đúng hai bọn họ.

Thật sự là quá bi thương, đây quả thực là nhịp điệu toàn nhân loại sắp diệt vong…

Sức bền của Vương Việt thật ra cũng không tệ lắm, kể cả vẫn luôn lết chân thở ngắn than dài đi sau Lư Nham, nhưng vẫn có thể bám theo được, Lư Nham chạy không nhanh, thế nhưng tốc độ từ đầu tới cuối đều giữ nguyên không đổi, Vương Việt cũng có thể đi theo không dừng lại lần nào.

Sức bền có lẽ là “thu hoạch” rõ ràng nhất trong ngần ấy năm Vương Việt ở viện nghiên cứu.

“Đi ba phút,” Lư Nham nhìn giờ, cứ mỗi mười phút lại cho Vương Việt chậm rãi đi bộ nghỉ ngơi một lúc, “Lạnh không?’

“Không lạnh,” Vương Việt duỗi tay sờ vào trong áo, “Ra mồ hôi mà.”

“Vậy được… trông em vui vẻ thật,” Lư Nham nhìn Vương Việt cả người màu đỏ đã vậy còn chạy cho mặt đỏ lên.

“Em thích.” Vương Việt kéo quần áo.

Chạy nửa tiếng, lúc trở lại chỗ dừng xe, mặt trời đã bắt đầu ló lên, tuyết dưới mặt đất ánh lên ánh vàng nhàn nhạt.

Vương Việt thay quần áo, đổ một ít nước nóng hôm qua lấy từ trạm phục vụ cao tốc ra, ngồi xổm xuống ven đường đánh răng rửa mặt.

Lư Nham ngồi trong xe nhìn bản đồ, theo tốc độ đi đi dừng dừng cửa bọn họ, sáng mai hẳn có thể tới được thành phố nhỏ đầu tiên phù hợp với yêu cầu của Vương Việt.

Nếu như Vương Việt đồng ý, hắn định thuê một căn phòng ở lại đã, nghỉ ngơi sắp xếp lại một thời gian.

Một màn hình nhỏ bên cạnh đồng hồ đột nhiên sáng lên, nhưng cũng không hiện lên bất cứ chữ gì.

Lư Nham ngây ra, duỗi tay sờ lên màn hình.

[Xin nhập mật mã đọc tin nhắn.] Trên màn hình xuất hiện một hàng chữ và một bàn phím.

Lư Nham nghĩ ngợi, ấn số điện thoại Thẩm Nam dùng để liên hệ với hắn vào.