Quan Ninh uống một ngụm cà phê, nhìn chằm chằm vào hắn mãi một lúc lâu: “Tam Cẩu, mày đã lưu lạc đến mức đến malatang cũng không bán nổi nữa?”

“Là xiên nướng,” Lư Nham sửa lại lời bà chị, “Buôn bán khá được.”

“Vậy là tốt, nhớ nộp tiền phí bất động sản bên kia.” Quan Ninh cúi đầu nhìn gương, tiếp tục trang điểm.

“Không phải chị trả giúp em à?” Lư Nham cũng rót cho mình một tách cà phê, ngồi xuống sofa.

“Cưng à, lâu lắm rồi mày không kiếm tiền cho chị, chị vẫn cứ nuôi một đứa vô dụng như mày, mày đã tính phí tổn bao giờ chưa,” Quan Ninh không ngẩng đầu lên, “Tiền bồi dưỡng người mới còn chưa có đây.”

Lư Nham cười: “Vậy thì giao việc cho em đi.”

“Tâm sự nhân sinh trước đi.” Quan Ninh thả gương xuống, dựa lưng ra ghế, nhìn hắn.

“Nhiệm vụ lần đó,” Lư Nham châm điếu thuốc, không vòng vo, “Là ai, em chỉ cần một cái tên thôi.”

“Không thể nói được,” Quan Ninh trả lời rất kiên quyết, “Đây là quy củ, kể cả giữa hai ta cũng phải nói rõ quy củ.”

Đây là câu trả lời nằm trong dự kiến của Lư Nham, hắn nhìn thuốc lá trong tay: “Thất bại đúng không.”

“Phải,” Quan Ninh gật đầu, “Mày hôn mê bảy ngày, chuyện sau khi tỉnh lại thì mày biết hết rồi.”

“Mục tiêu không chết đúng không.” Lư Nham lại hỏi.

“Không chết.” Quan Ninh cũng châm thuốc, chậm rãi phun ra một vòng khói.

“Làm lại lần nữa.” Lư Nham nói.

Quan Ninh quay mặt về phía hắn, im lặng cả buổi, thở dài ra một hơi: “Chú mày nghĩ đây là trò chơi à?”

“Em nghiêm túc.” Lư Nham ngậm thuốc lá, nhìn thẳng vào chị.

“Mục tiêu mất tích rồi, không cần làm lại lần nữa.” Quan Ninh nhíu mày.

“Gần đây em gặp phiền phức,” Lư Nham đứng lên đi tới bên cạnh bàn, “Có lẽ có liên quan tới nhiệm vụ lần đó.”

“Phiền phức của mày tự mày xử lí.” Quan Ninh gõ lên bàn.

Lư Nham không nói gì, nhìn Quan Ninh, một lúc sau hắn gật đầu: “Được.”

“Muốn nói gì?” Quan Ninh quá hiểu hắn, giọng điệu thế này có nghĩa là thế nào, cô đã quá rõ ràng.

“Em tự xử lý,” Lư Nham dập tắt thuốc, “Nhưng phải có người ngăn em lại…”

Lư Nham không nói nốt câu kế tiếp, xoay người đi về phía cửa.

“Lư Nham,” Quan Ninh gọi hắn lại, “Mày không giết được người.”

“Ai biết được,” Lư Nham quay đầu lại cười “Người nằm ngoài nhiệm vụ, có khi em lại giết được cũng nên, muốn thử không?”

“Đừng có nói chuyện với chị bằng giọng điệu ấy!” Quan Ninh đập bàn, “Phúc Tam Cẩu mày đúng là dám ra vẻ trước mặt chị, nếu chị ngăn lại thật mày cứ giết chị thử xem! Ranh con!”

“Chị,” Lư Nham cười, đi trở về trước mặt cô, chống tay lên bàn, “Chị có chuyện lớn giấu em.”

“Hơn nữa còn là chuyện lớn không thể nói ra cho mày…” Quan Ninh phun một ngụm khói về phía mặt hắn, lúc đang định nói thêm gì đó, điện thoại đổ chuông, cô nhìn di động, ra hiệu cho Lư Nham chờ, nghe điện thoại, “Chào buổi sáng.”

Lư Nham đi tới một bên, đứng dựa vào tường.

Quan Ninh vừa nghe điện thoại, vừa tiện tay lấy ghi chú viết gì đó lên trên.

“Có thể, nhưng thời gian bốn ngày nhiều quá, anh cũng không phải ở nông thôn, ở nội thành phiền phức lắm, phải thêm tiền.” Quan Ninh cau mày, nhìn lướt qua Lư Nham.

Lư Nham biết chắc là có việc, cũng biết ánh mắt này của Quan Ninh là định bảo hắn đi.

Đi thì đi, Lư Nham châm điếu thuốc, xoay người đứng bên cửa sổ, tuy hiện giờ bên người mình đang có một đống chuyện chẳng hiểu ra sao, nhưng việc thì vẫn muốn làm, ngoài cần một bộ phận tài chính để chống đỡ thân phận Tiêu Duệ Đông này, hắn còn nợ Quan Ninh tiền, một khoản rất lớn.

Quan Ninh là một bà cáo già lòng dạ hiểm độc, hắn cũng không hiểu số tiền này tính ra được thế nào, nói chung là có nợ.

“Có một việc,” Quan Ninh cúp điện thoại xong thì vạch vạch vài cái lên giấy, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lư Nham, “Kéo lưới, nhưng việc không nhỏ đâu, làm không?”

Quan Ninh thường sẽ nói một hai từ tiếng lóng, nhưng Lư Nham cũng không bị kẹt, những câu này hắn nghe từ nhỏ tới lớn, đã quen rồi.

Kéo lưới chính là bảo tiêu, nói trắng ra thì chính là mang đồ từ một chỗ này tới một chỗ khác, còn đồ vật là cái gì, thì bọn họ không hỏi, nhưng thứ muốn chuyển nếu như không phải đặc biệt quan trọng cũng sẽ không phải tìm Quan Ninh.

Tìm Quan Ninh vận chuyển còn có một nguyên nhân nữa, đó là thứ này có thể đã bị người khác theo dõi, trong quá trình kéo lưới, hơn nửa sẽ gặp phải phiền toái.

“Làm.” Lư Nham đi tới bên cạnh bàn Quan Ninh, xé tờ note kia xuống xem.

Trên giấy viết thời gian, địa điểm lấy hàng và yêu cầu.

Yêu cầu hơi khác với mọi ngày, không yêu cầu đưa tới nơi khác, chỉ cần đảm bảo thứ này được an toàn trong bốn ngày, sau đó sẽ có người liên hệ lấy đi.

“Cái này sẽ có phiền toái,” Lư Nham phán đoán từ kinh nghiệm được rằng việc này không dễ làm, chuyển đồ còn có thể phán đoán được trước, còn giữ đồ thế này, nguy hiểm tiềm ẩn có thể xuất hiện ở mọi nơi mọi lúc, rất khó đoán.

“Cho nên mới hỏi mày, nếu mày không nhận, thì chị trả về.” Quan Ninh dựa vào lưng ghế.

“Nhận.” Lư Nham bỏ giấy vào máy nghiền giấy bên cạnh, xoay người đi ra khỏi văn phòng.

Thời gian nhận hàng là buổi tối, trước lúc về nhà, Lư Nham vào siêu thị mua đồ cần dùng cho mấy ngày nay.

Lúc xếp hàng tính tiền, phía sau có người hỏi một câu: “Nhìn thấy được tôi không?”

Trong lòng Lư Nham giật một cái, nhanh chóng quay đầu lại, phát hiện vị phía sau đang gọi video cho bạn gái.

Hắn bỏ đồ lên quầy thu ngân, thở dài khe khẽ.

Lần này Vương Việt lại định biến mất mấy ngày sao?

Lần trước Vương Việt biến mất, hắn cũng không quá lo lắng, nhưng lần này lại là trạng thái kỳ quái như vậy…

Trên đường chạy xe đạp điện về nhà, Lư Nham theo bản năng nhìn qua gương chiếu hậu rất nhiều lần, trước đây hắn xem gương chiếu hậu, ngoài là vì xem xe hay gì đó, thì là vì kiểm tra xem có người nào đáng ngờ bám theo không.

Hôm nay lại chỉ là theo thói quen muốn nhìn thấy mặt Vương Việt trong gương chiếu hậu.

Bên này nhìn thấy được tôi không?

Được.

Vậy bên này thì sao, nhìn thấy tôi không?

Có.

Lần nào cũng sẽ lặp lại đối thoại như vậy.

Lư Nham vô tình gặp Hứa Dung ở hành lang, cô nàng ở bệnh viện chưa tới hai ngày đã trở về, đang xách một đống đầy gia vị vừa mua đứng ở cửa.

“Anh Nham về rồi à.” Cô nàng vừa mở cửa vừa liếc mắt nhìn Lư Nham

“Ừ, không có chuyện gì à?” Lư Nham khom lưng giúp cô nàng xách mấy cái túi vào phòng.

“Có thể có chuyện gì được, lại cũng không phải đại tiểu thư nhà ai,” Hứa Dung vỗ lên bụng mình, “Con trai em mệnh tốt lắm… Anh Nham, chắc tối nay em trả tiền lại cho anh, đi bệnh viện tiêu cũng hơi nhiều tiền.”

“Không cần trả.” Lư Nham nói một câu, đi ra khỏi cửa.

Trở về nhà mình, đầu tiên hắn kiểm tra lại tình huống trong nhà một lần, chắc chắn Vương Việt không ở trong xong thì tắm rửa rồi nằm lên giường.

Ngủ một giấc tới chạng vạng, lúc tỉnh lại, trong phòng vẫn yên tĩnh như cũ, dưới tầng lại bắt đầu náo nhiệt.

Lư Nham chậm rề rề dậy khỏi giường, đứng trước cửa sổ vén một góc rèm nhìn xuống, đi vào phòng bếp, dùng cơm thừa làm một ít cơm rang trứng ăn tạm.

Trời dần dần tối, trong căn nhà buông rèm đã hoàn toàn tối mịt.

Lư Nham pha ấm trà, ngồi xuống sofa, không bật đèn, chậm rãi uống trà.

Đây là thói quen từ lâu của hắn, ở trong không gian yên lặng tối mịt, giữa ầm ĩ, có thể làm hắn tập trung tinh thần.

Lúc chợ đêm phố Văn Viễn lên tới cao trào, Lư Nham thả chén trà xuống, đứng lên, mặc áo khoác vào.

Súng dưới đệm sofa bị lấy ra, đặt sau thắt lưng, ngón tay Lư Nham nhẹ nhàng gẩy một cái lên súng, lâu lắm rồi, cảm giác quen thuộc này.

Dù là nếu xảy ra bất cứ chuyện gì giữa phố xá sầm uất, đều rất khó dùng được súng.

Dao mới là đồng bọn tri kỉ nhất, ngắn dài to nhỏ, luôn có một kiểu thích hợp với mình, giúp mình keng keng đối kháng, giúp mình vèo vèo chạy thoát.

Đi ra ngoài hành lang, người trên đường đã rất đông, trời đã hơi lạnh, quầy nào cũng quây một cái bạt xác rắn để chắn gió, một con phố nhìn qua lại thêm vài phần náo nhiệt.

Cảm giác náo nhiệt này sẽ kéo dài tới tận mùa đông đổi thành vải bông, sau đó mới có thể dần dần biến mất, chờ tới mùa xuân năm sau lại nảy mầm.

Lư Nham không lái xe đạp điện, đi qua hai con phố rồi bắt xe taxi.

Xuống xe ở trung tâm thương mại cách nơi lấy hàng còn hai mươi phút đi bộ.

Trung tâm thương mại đã đóng cửa, có điều, bởi vì con phố này rất nhiều quán bar, cho nên người và xe qua lại trên đường vẫn còn rất đông.

Lư Nham quan sát qua xung quanh, đi thật nhanh vào một con đường nhỏ bên cạnh, sau đó rẽ vào một con hẻm.

Hẻm không dài, nhưng có mấy chỗ rẽ, hắn nhanh chóng biến mất trong một lối rẽ sâu nào đó trong con hẻm.

Mười mấy phút sau lại xuyên ra từ một con phố khác.

Chỗ hắn muốn đến, là một bãi đỗ xe tầng hầm của một tòa nhà văn phòng.

Đối phương chọn nơi lấy đồ ở một nơi tĩnh lặng giữa náo nhiệt, làm lúc hắn đi vào bãi đỗ xe có một cảm giác hưng phấn khó hiểu nổi.

Trước lúc tiến vào, hắn nhìn lướt qua bản đồ trên tường, cửa ra vào, cửa thang máy, lối thoát hiểm và vị trí văn phòng, tất cả đều thuộc lòng vào đầu.

Thời gian này, bãi đỗ xe không có ai, người tan tầm đã đi từ lâu, người tới chơi vẫn chưa tan cuộc.

Lư Nham có thể nghe thấy tiếng bước chân mình, giữa bãi đỗ xe vắng lặng, vang ra rất xa.

Lúc đi tới giữa, hắn không dừng bước chân, nhưng trong lòng lại hơi do dự, đi về phía trước nữa sẽ cách ba lối ra và lối thoát hiểm khá xa, xét từ góc độ an toàn, chọn chỗ này, đều ảnh hưởng rất lớn tới con đường chạy trốn sang hai bên

Muốn chạy, chỉ có thể chạy về cửa C.

Lư Nham không tiếp tục đi về phía trước nữa, dừng lại bên cạnh một cây cột, châm điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn lên biển báo cấm hút thuốc trên tường, hắn lại ném thuốc lá xuống đất giẫm tắt.

Phải làm một sát thủ có đạo đức ở nơi công cộng.

Có tiếng bước chân vang tới từ phía trước, Lư Nham nhìn, một người đàn ông xách theo cái vali cầm tay nhỏ màu đen, đi từ đuôi một con xe đi ra.

Lư Nham nhìn người này, sau khi gã lại gần, hắn bỏ tay phải đang cầm bật lửa vào túi.

“Người của Quan tiểu thư?” Người nọ cách vài bước đã hỏi một câu

Lư Nham không trả lời, chỉ hất cằm với gã: “Chỉ mỗi thứ này?”

“Ừ.” Người nọ gật đầu.

Lư Nham nâng tay trái lên chỉ xuống sàn, ám chỉ gã đặt cái vali xuống chỗ đó dưới đất.

Người nọ đã chậm rãi đi tới.

Lư Nham dựa vào cây cột bất động, hắn đã nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân.

Âm thanh rất khẽ, chỉ là ma sát mỏng manh giữa đế giấy và sàn nhà, nhưng cũng đã đủ.

Đây không phải chuyện nên gặp lúc nhận việc bình thường, tuy nói, người có thể tìm tới Quan Ninh bảo bà chị phái người nhận chuyển đồ, đều không phải người bình thường, nhưng khí tràng của người trước mặt quá mạnh.

Từ lúc gã đi ra từ sau xe, Lư Nham cũng đã cảm nhận được, đây không phải một vệ sĩ ở cấp bậc bình thường.

Người nọ cũng không lại quá gần, đã dừng lại.

Lư Nham cười, đứng thẳng người, ngay lúc người nọ đặt vali xuống đất, Lư Nham rút tay phải từ trong túi ra, sau đó vung tay lên, một vệt sáng bạc cắt qua mặt người nọ.

Người nọ nhanh chóng nhảy lên, tránh con dao găm đang vung tới, Lư Nham đã tranh thủ lúc này, xoay người vọt về phía cửa ra.

Lư Nham biết phía trước mình chắc chắn có người, nhưng chỉ có thể chạy, con dao găm không làm bị thương tới người nọ, chỉ là cho hắn một cơ hội.

Ngay từ đầu, hắn đã cảm nhận được không đúng, nhưng thật sự không ngờ được sẽ có người ra tay với hắn ở một nơi như vậy, đã vậy còn là người thuê từ chỗ Quan Ninh,

Phía sau vang lên một âm thanh hắn đã quen thuộc tới nỗi không thể quen thuộc hơn, một tiếng “cạch”, là súng.

Đệt! Vậy mà dám chơi súng giữa khu tòa nhà văn phòng náo nhiệt!

Lư Nham cúi đầu ngã ra đất, lăn một vòng sang bên cạnh theo quán tính.

Một tiếng súng trầm thấp vang lên, cây cột phía trước bị bắn mất đi một miếng.

Đạo đức ở nơi công cộng cứ để cho quỷ chết đói Vương Việt gặm hết đi!

Lư Nham nhanh chóng đứng dậy, khom lưng xuyên qua giữa mấy con xe, trở tay rút khẩu súng cắm sau lưng ra cầm trên tay, khung cảnh này là định đi đóng phim điện ảnh đấy à!

Người phía sau nã một phát súng xong thì cũng không đuổi theo nữa, Lư Nham càng chắc chắn phía trước có người đang chờ hắn hơn.

Nhưng hắn chỉ có thể gặp chiêu nào phá giải chiêu đó, khom lưng vòng qua hai chiếc xe, vọt tới chỗ cách lối thoát hiểm chừng hơn mười bước.

Phanh gấp.

Lóe lên.

Lư Nham ngồi xổm tránh sau đuôi xe,

Lối thoát hiểm có người đang đứng.

Lúc Lư Nham nhìn thấy người nọ, trong lòng hơi giật mình.

Hiện giờ, người đều lăn lộn thế nào, mấy năm không nhận vụ lớn, giờ các lộ thần tiên đều bị phái ra hết là thế mẹ nào?

Xác ướp cũng xuất hiện luôn?

Lư Nham nhanh chóng dỏng tai nghe động tĩnh của người nọ, không nghe thấy tiếng động gì.

Hắn ngước mắt nhìn lên xe trước mặt, gương chiếu hậu có thể nhìn thấy một nửa cánh cửa của lối thoát hiểm, cũng có thể nhìn thấy người nọ vẫn đang đứng đó.

Người nọ lẳng lặng đứng trước cửa lối thoát hiểm, ăn mặc quần áo màu đen, trên đầu đội mũ.

Trên mặt quấn kín mít băng vải, chỉ chừa lại hai con mắt, miệng cũng quấn lại.

Cái quái gì đây?

Lư Nham giơ khẩu súng lên bên đầu, hít vào một hơi thật sâu.

Hắn căng thẳng.

Bởi vì cục diện hiện tại.

Đây là cục diện hắn không muốn đối mặt nhất.

Tuy rằng hắn nói với Quan Ninh rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại không hề có một chút chắc chắn nào.

Bản thân vừa đi ra một cái, giây tiếp theo nhất định phải kéo được cò súng.

Lấy mạng người.

Hắn không có lòng tin.

Trong gương chiếu hậu của cái xe trước mặt, xác ước giật giật.

Lư Nham đột nhiên xoay từ sau đuôi xe ra, quỳ một gối xuống đất, hai tay giơ súng lên

Lần cầu hôn thứ một trăm linh một.

Xác ướp nhìn thấy Lư Nham bỗng dưng xuất hiện, rõ ràng là hơi ngây ra, như thể rất bất ngờ.

Lư Nham không do dự, giờ kéo cò súng, hắn nắm chắc trăm phần trăm có thể bắn trúng giữa đầu người này.

Nhưng vào khoảnh khắc hắn kéo cò súng, trước mặt đột nhiên biến thành màu đen kịt.

Tay bắt đầu run theo, cảm giác súng trên tay cũng sắp bị run rơi xuống.

Đệt! Không được!

Lư Nham âm thầm chửi trong lòng một câu, tiếp đó, đầu bắt đầu đau dữ dội.

Hình ảnh đột nhiên lóe lên giữa một màu đen kịt trước mắt làm tim hắn đập nhanh.

Máu.

Những chỗ ánh mắt có thể chạm tới, đâu đâu cũng là máu.

Còn có kêu thét đầy đau đớn, giống như tiếng than khóc vang đến từ địa ngục.

Những gương mặt khác nhau dính đầy máu không ngừng hiện lên.

Lư Nham rũ tay xuống, đau khổ cực độ làm hắn chỉ có thể chống hai tay xuống đất, há mồm thở hổn hển.

Trong nháy mắt, mồ hôi đã nhỏ từng giọt từng giọt xuống.

Sắp xong rồi…

Hắn nghe thấy tiếng bước chân, xác ướp đi về phía hắn, một bước, hai bước…

Kể cả giờ phút này, Lư Nham đã hỗn loạn không chịu nổi, nhưng vẫn chú ý tới chỗ lạ trên người này.

Bước chân rất nặng nề, hoàn toàn không phù hợp với hóa trang làm người ta sợ hãi của gã.

Lư Nham thậm chí còn cảm nhận được, người này có vết thương trên người.

Vẫn còn cơ hội!

Đau khổ của Lư Nham chỉ hiện lên trong khoảnh khắc hắn giơ súng, kéo dài không lâu, vừa khéo có thể làm hắn lần nào cũng bỏ qua thời cơ tốt nhất để ra tay.

Cũng gãi đúng chỗ ngứa, hủy hoại nhân sinh sát thủ nối đường ray ra quốc tế của hắn.

Nhưng lúc xác ướp đi tới trước mặt hắn, hắn đã trở về với trạng thái bình thường.

Tuy rằng vẫn hơi choáng váng, nhưng cũng không gây trở ngại hắn nhảy dựng lên, vào lúc xác ướp chuẩn bị khom lưng chụp lấy bả vai hắn, vung một đấm vào yết hầu của xác ướp.

Một cú đấm này có thể đấm cho khí quản người đứt đoạn, nhưng nắm đấm của Lư Nham lại cảm nhận được ngăn cản, dưới lớp băng vải thật dày có dụng cụ bảo hộ.

Có điều, kể cả như thế, xác ướp vẫn bị một đấm của hắn làm cho loạng choạng hai cái, tay che cổ lùi lại, cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng kêu đầy thống khổ.

Lư Nham khó mà tin được sức chiến đấu của xác ướp lại yếu đến mức này, nhưng hắn không dừng lại lâu, bên kia còn có một người cầm súng.

Hắn bất ngờ, chui vào lối thoát hiểm.

“Đừng đuổi theo,” Người đàn ông xách vali đã đi tới, gọi lại xác ướp đang muốn đuổi theo vào trong lối thoát hiểm, “Trở về.”

Xác ướp hơi dừng lại, cúi đầu đi theo cạnh người đàn ông này, lên một con xe màu đen.

“Không khống chế được hắn?” Người đàn ông ngồi trong xe hỏi một câu, trong giọng nói lộ ra vẻ khó tin.

“Vâng.” Xác ướp gật đầu.

“Vậy hắn ta vừa rồi là bị làm sao?” Người đàn ông khởi động xe.

“…Không biết.” Xác ướp trả lời hơi vất vả.