Đường Tắc An lại nhìn xuống đồng hồ, có chút đăm chiêu.

Buổi chiều hai giờ, hiện tại nên là đi đến trường học học chương trình buổi chiều đi? Cô không biết đi học như thế nào? Có ăn cơm thật tốt sao? Có thể hay không thích ứng? Cùng bạn học ở chung như thế nào? Trên tay bị phỏng không có việc gì đi……

"Anh là làm sao vậy? Tắc An. Từ lúc đón em lên xe đến bây giờ, anh đã nhìn đồng hồ lần thứ ba mươi rồi." Lí Thụy Vân theo dõi anh, không được cao hứng đem chiếc đũa buông xuống.

Hơn bốn tháng không gặp, thế nhưng anh cùng cô ăn bữa cơm trưa mà cũng không yên lòng, tuy nói đã sớm biết cá tính của anh là trầm là lãnh đạm, nhưng người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn, cô đã xuất ngoại lâu như vậy, chẳng lẽ anh một chút cũng không tưởng nhớ tới cô sao?

"Thật có lỗi." Anh sửng sốt, chỉnh lại thần, đối cô cười nhẹ.

"Thực sự đã có việc gì sao? Là chuyện gì cho anh lo lắng như vậy? Có thể nói ra không?" Cô truy vấn.

"Không có, không có việc gì." Anh bắt đầu chuyên tâm ăn cơm trưa.

Lí Thụy Vân biết, anh mỗi lần nói không có việc gì, chính là không nghĩ nói, mà anh đã không nghĩ nói chuyện, thì cô có làm gì cũng hỏi không ra được.

"Là em nghĩ nhiều sao? Anh có vẻ không giống trước đây……" Cô nheo lại đôi mắt to.

"Có sao?" Anh mang theo phòng vệ hỏi.

"Ân, Anh không hề có âm khí nặng nề, trở nên có vẻ có tinh thần……"

"Chẳng lẽ anh trước kia không có tinh thần?" Anh cười khẽ.

Cô chống cằm, nhìn kỹ anh, hừ nói:"Anh trước kia luôn trong trạng thái rã rời, mỗi ngày đều cùng một loại biểu tình, không có gì làm cho cảm xúc thay đổi được, giống như thế giới này đối với anh mà nói không có chuyện gì thú vị……"

"Phải không? Kia hiện tại thế nào?" Anh hỏi lại.

"Hiện tại, anh tựa hồ tìm được tọng tâm cuộc sống, hơn nữa kia việc hợp tác làm ăn…… Có điểm, trì hoãn…… Nhưng lại rất cảm giác đạt được thành tựu……" Cô phân tích.

Anh tâm rùng mình. Thật sự là rõ ràng như vậy?

"Nói, là chuyện gì làm cho anh trầm mê?" Cô thấy rất kì lạ.

"Em lần này xuất ngoại du học học làm trinh thám a?" Anh lấy trêu chọc phòng bị.

"Nói thôi, anh gần nhất có việc gì?" Cô thật muốn biết.

"Còn không phải giống nhau, là việc công ty thôi." Anh thuận miệng nói.

"Hừ, anh không nói cho em biết, em có thể đi hỏi Giang thư ký. Chuyện của anh, Giang thư ký cái gì cũng đều sẽ nói." Cô miệng nói hờn dỗi.

"Đừng đi làm ầm ỹ Giang thư ký, hắn cũng bề bộn nhiều việc." Anh khinh mi một chút.

Chuyện Đồng Húc Hòa, tạm thời vẫn là như trước giữ bí mật khả năng có vẻ tốt.

"Thật là, anh chính là như vậy, rất nhiều chuyện cũng không làm cho em biết." Cô trừng anh liếc mắt một cái, thực không có tư vị. Giang thư ký muốn làm không tốt còn so với cô hiểu biết anh hơn.

"Chúng ta quen nhau ba năm, kết giao hai năm, em còn có thể có cái gì không biết?" Anh thở dài.

"Nga, anh còn nhớ rõ chúng ta quen nhau bao lâu? Em nghĩ anh đã quên đâu!" Cô lườm anh một cái.

Ba năm trước đây trong một lần tham gia tiệc tối, trưởng bối hai gia đình giới thiệu mà quen biết Đường Tắc An, hai người ngay từ đầu vẫn chưa có quen biết qua, chính là người cùng tuổi lại có bối cảnh gia đình tương tự, còn chơi thân nhiều năm, cho nên ấn tượng về nhau tương đối tốt.

Thẳng đến hai năm trước, hai người không hẹn mà cùng đáp máy bay đi Mỹ mà ở sân bay gặp mặt, mới chính thức đưa ra suy nghĩ, chính thức kết giao.

Nhưng hai năm đến nay, cô thường thường cảm thấy chân chính nói chuyện yêu đương chỉ có mình cô mà thôi, có khi cẩn thận nghĩ lại, Đường Tắc An thủy chung không có đối cô chân chính rộng mở trái tim, cho dù cùng cô nói chuyện phiếm, ôm nhau, trên giường, nội tâm của anh vẫn sẽ có một phần riêng kín nào đó mà cô không thể chạm đến, cũng là cô không thể hiểu được.

Đây là vấn đề lớn nhất trong lúc đó của cô cùng anh, cảm tình của bọn họ, cách cô muốn "Ý hợp tâm đầu" hoặc "Tâm linh tương thông" Còn có một khoảng cách rất lớn.

"Anh làm sao có thể quên? Trí nhớ của anh luôn luôn rất tốt ……" Liền bởi vì trí nhớ rất tốt, mới quên không được kia sự kiện đi! Anh ở trong lòng tự phúng.

(Là chuyện 10 năm trước có liên quan đến cha con Đồng Húc Hòa)

"Phải không? Vậy anh có nhớ hay không hôm nay là ngày gì?" Cô cố ý hỏi.

"Hôm nay?" Anh chỉ nhớ rõ hôm nay là ngày Đồng Húc Hòa đến trường……

"Còn dám nói mạnh miệng, anh ngay cả hôm nay là ngày sinh nhật của chính mình đều đã quên!" Cô cười lớn tiếng nói.

Anh sửng sốt, hôm nay…… Là ngày sinh nhật của anh?