*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một buổi lễ cưới hò hét ầm ĩ phải huy động nhân lực chuẩn bị rất lâu, nhưng xong xuôi thì đi cũng rất nhanh, đại bộ phận khách khứa bạn bè chỉ tốn một hai tiếng đồng hồ ăn bữa cơm, để tiền mừng lại là coi như đã đóng góp vào buổi náo nhiệt, xong rồi đi.

Giang Hiểu Viện xách thùng trang điểm của mình lên, vừa đi vừa suy nghĩ xem sau khi trở về thì nên làm gì_____ Cô theo trang điểm cô dâu buổi sớm một lần mà mệt đến nghiêng trái ngã phải, trở về e rằng không làm được chuyện gì có hàm lượng kỹ thuật cao nữa, chi bằng nhân cái tinh thần mơ mơ màng màng này trở về vẽ hai bức phác họa, tìm chút cảm giác.

Đôi vợ chồng mới cưới tiễn từng người khách một đến tận cửa, cô dâu của Trần Phương Châu kéo Giang Hiểu Viện lại, hơi chút lúng túng, nhỏ tiếng nói, “Chị có mấy bạn học rồi đồng nghiệp mới vừa hỏi thăm chị thợ trang điểm là ai, mấy người đó đều dự tính kết hôn trong thời gian sắp tới, muốn mời em qua làm.”

Giang Hiểu Viện cười ha hả, bụng nhủ gần đây cô vừa làm visa chuẩn bị ra nước ngoài, lại vừa phải thu xếp bên phòng làm việc, phải học bù tiếng Anh rồi chuẩn bị xuân năm sau thi sát hạch, có quỷ mới có thời gian nhận mấy công việc tình nghĩa thức khuya dậy sớm thế này. Hơn nữa, tạo hình cô dâu thì nghìn người chỉ một quy luật, đối với cô ở giai đoạn này mà nói, thì đã chẳng còn giá trị rèn luyện gì nữa, vẽ tám trăm cái mặt thì cũng chẳng thể sung làm tác phẩm của cô được.

Giang Hiểu Viện, “Thế này này chị dâu à, sắp tới em phải theo ông chủ ra nước ngoài bồi dưỡng…”

Mọi người đều đã thành niên, lời chẳng cần nói quá huỵch toẹt, cô dâu cũng rất thức thời, lập tức hiểu ngay, vội nói, “Cũng đúng, em giỏi giang như thế, sau này chắc chắn sẽ phát triển lớn trên phương diện này, vẫn là học tập quan trọng hơn… Không sợ em cười chê, chị nói với họ là em trang điểm buổi sáng là 300, trọn bộ cả ngày là 800 không giảm giá, đến lúc đó ngộ nhỡ mà có người hỏi, thì em đừng có nói hớ nhé.”

Cái gì?

Nhiều thế á!

Đôi mắt buồn ngủ đến díp tịt của Giang Hiểu Viện “soạt” cái được nhóm lửa, cái tâm thái cao quý lạnh lùng không nhận trang điểm cô dâu gì đó đã bị Nhân Dân Tệ một phát tiêu diệt, tiết tháo bị vứt lên chín tầng mây.

Giang Hiểu Viện, “Không phải ai đó nói rồi ấy nhỉ, thời gian như cái gì ấy, tranh thủ chút là có ấy mà, trước khi đi em cũng còn nhiều chuyện phải làm lắm, ít nhất là trong vòng hai ba tháng chưa đi được đâu, có việc thì chị cứ bảo mấy chị ấy gọi điện cho em lúc nào cũng được, bạn của chị dâu chính là bạn của em mà, không chiếu cố được ai chứ không thể nào lơ đễnh bên chị được!”

Ánh mắt của Trần Phương Châu đại khái đã không thể nào gọi là “khinh bỉ” được nữa, nếu phải hình dung, rất có khả năng phải gọi là “phỉ nhổ”.

Ra khỏi nhà hàng tổ chức tiệc cưới, Giang Hiểu Viện cảm thấy xách cái thùng lớn mà người cũng nhẹ như chim én, eo không mỏi lưng chẳng đau mà chân cũng không hề bị chuột rút.

“Phí ra sân của mình đã đáng cái giá này rồi à?” Cô lâng lâng suy nghĩ, “Sau này nếu đánh ra được danh tiếng rồi, thì mình dứt khoát trực tiếp đi mở công ty tình yêu và hôn nhân là xong, không cần phải xem sắc mặt tên họ Tưởng giọng gay lọ đó nữa, tiền vào thì cứ tiêu!”

Chính vào lúc đó, họ Tượng giọng gay lọ gọi điện đến cho cô, “Đâu đấy? Có làm nữa hay không? Ăn bữa cơm mà ăn tới giờ này đấy à? Cô chết ở bên ngoài rồi hả? Cút về đây theo tôi đi xem phòng, nhanh lên!”

Giang Hiểu Viện, “Diz.”

Giấc mộng ban ngày của cô “xoảng” một tiếng vỡ tan tành, chỉ đành chán chường chỉnh đốn lại bản thân, đi dọc con phố tìm trạm xe buýt, xe của Kỳ Liên vô cùng kịp thời dừng ngay cạnh cô, “Đi đâu vậy? Lên xe tôi đưa em đi, yên tâm, hôm nay tôi không uống rượu, lấy Sprite để lừa họ thôi.”

Giang Hiểu Viện đang sầu vì không quen khu vực này, không tìm được xe buýt nào đáng tin, liền vội vàng vui vẻ trèo lên xe đi nhờ.

Giang Hiểu Viện, “Qua khu nhà Bá Tước, Lão Phật Gia lại đang hối như giặc.”

Kỳ Liên lái được một đoạn, chợt đưa tay điều chỉnh gương chiếu hậu, hỏi, “Có một người cứ theo em miết, có biết là ai không?”

Giang Hiểu Viện, “…”

Cô buồn bực vịn ghế xe quay đầu lại nhìn, mấy chiếc xe đằng sau trông chẳng có gì khác lạ, Giang Hiểu Viện cẩn thận dụi dụi mắt, đột nhiên trong dòng xe phát hiện một mảng nhỏ màu hồng chóe gai mắt.

“Hình như là chiếc xe hôm đó,” Kỳ Liên nói, “Ai vậy?”

Giang Hiểu Viện vừa moi điện thoại ra, vừa cau mày nói, “Bà mẹ của ông chủ của tôi…”

Mẹ của Tưởng Bác, Giang Hiểu Viện tổng cộng đã gặp qua một lần, cô không nghĩ ra rốt cục mình đã đắc tội lão nhân gia bà ấy ở chỗ nào, cứ khó dễ cô miết để làm cái gì?

Trước tiên là lái xe hù dọa cô, bây giờ thì lại theo đuôi…

Dáng vẻ cô cũng chẳng khuynh quốc khuynh thành gì, cũng không thể khiến người ta vừa gặp đã thấy ghét chứ?

Giang Hiểu Viện trực tiếp gọi điện cho Tưởng Thái hậu, vừa bị Tưởng Bác xạc cho một trận, cuối cùng cô cũng kiếm được cơ hội xạc lại, “Ông chủ à, cái tình huống gì thế này? Bà bô của ngài rảnh rỗi lái chiếc xe tiểu tiên hoa đỏm dáng của bà ấy theo dõi tôi từ sáng sớm đấy, bệnh gì thế hả, nô tỳ bị dọa đến khóc rồi đây này, được chưa vậy?”

Giọng của Tưởng Bác nhất thời trở nên căng thẳng, “Cô chắc chắn là mẹ tôi chứ? Không phải cô nói chưa từng gặp qua bà ấy sao?”

Giang Hiểu Viện suy nghĩ một chút, đoạn kể cái lần cô đưa thư trên đường gặp phải sát thủ.

Nói xong, Giang Hiểu Viện lại rất nể mặt bổ sung một câu, “Nhưng mà nếu như bà ấy muốn ghi tấm séc ba chục triệu ném vào mặt tôi, sau đó nói với tôi là “Cầm lấy tiền rồi tránh xa con tôi ra”, thì tôi sẽ tha thứ cho mẹ con hai người.”

Tưởng Bác trầm mặc một lúc, hồi sau, mới chẳng tâm trạng gì thấp giọng nói, “Mẹ tôi tuổi cao rồi, có chút bệnh thần kinh, bà ấy không muốn tôi làm cái nghề này nữa, có thể là hôm đó thấy cô đưa thư cho tôi, hiểu lầm chuyện gì rồi chăng?”

Giang Hiểu Viện, “Đợi chút, bà ấy hiểu lầm thành cái gì cơ? Chế à, chế phải nói cho rõ ràng đấy.”

Tưởng Bác, “Biến đi_______ Hôm nay cô tìm ai đó đưa cô về trước đi, lát đừng có qua đây nữa, tự mình cẩn thận một chút. Đợi tôi xem xong phòng làm việc rồi gửi địa chỉ qua cho cô…. Xin lỗi, chuyện nhà tôi làm cô liên lụy, tôi sẽ giải quyết gọn.”

Đây là lần đầu tiên Tưởng Thái hậu nói câu “xin lỗi” với cô, Giang Hiểu Viện nhất thời có hơi khiếp hãi.

Thế nhưng còn chưa khiếp hãi xong, Tưởng Thái hậu đã bổ sung một câu.

Tưởng Bác, “Còn nữa, ai cho cô ảo giác khiến cô nghĩ mình đáng giá ba chục triệu hả?”

Nói xong, anh ta cúp máy một cách gọn gàng, rồi đi mất.

Kỳ Liên, “Sao rồi, giờ đi đâu?”

Giang Hiểu Viện do dự một hồi, “Hay là… vẫn là qua trường trước đã.”

Kỳ Liên không ừ hử, qua một hồi, anh chợt bình tĩnh mà rằng, “Có muốn qua chỗ tôi xem thử mấy tấm hình ngày trước tôi chụp không?”

Giang Hiểu Viện, “A…”

Cô dậy lúc nửa đêm, đầu óc có hơi đơ, còn chưa kịp phản ứng, bánh lái của Kỳ Liên đã xoay đầu bẻ lái, hóa ra anh hỏi là vì khách sáo, căn bản không phải là thương lượng.

Giang Hiểu Viện, “… Được thôi.”

Cô ở bên cạnh ưu buồn suy tư một hồi, nếu như Tưởng Thái hậu dám cả gan không nói lời nào mà đã quay đầu quẹo cua thế này, tiếp sau sẽ chẳng thể nào tránh khỏi một màn cắn xé được, nhưng chuyện này mà đặt trên người Kỳ Liên, thì dường như chẳng cảm giác bất cân đối gì cả.

Tại sao thế nhỉ?

Chắc hẳn thế giới bi thảm này cũng có “trị số vận may”, mà cái thứ gọi là “vận may”, khoảng 80% đại khái chịu tải ở trên gương mặt.

Kỳ Liên bình thường không ở trong nhà, bản thân anh mua một căn hộ đơn thân được trùng tu gọn gàng ở trong trung tâm thành phố, chẳng mấy khi thu dọn, phòng ốc bày biện theo phong cách nguyên xi chưa động như hồi mở bán.

Tác phẩm của anh rất tạp, phần lớn là phong cảnh, cũng có một bộ phận là đặc tả hoa cỏ và kiến trúc, Giang Hiểu Viện cũng là người từng học nhiếp ảnh, nghệ thuật phần lớn nghĩ thông, hình chụp thì lại chẳng mấy khiến cô rung động, chỉ có mấy thiết bị dụng cụ đắt đỏ là khiến cô có hơi không muốn rời tay.

“Mấy thứ này có lúc bán cho bên nhà xuất bản.” Kỳ Liên nói, “Để làm bìa sách, thông thường là trời sao, bầu trời, rừng cây, biển cả gì đó thì khá dễ bán, còn có vài tiểu thuyết ngôn tình thích dùng mấy hình hoa hoa cỏ cỏ, tạp chí báo giấy có lúc cũng mua tranh bên ngoài.”

Giang Hiểu Viện thuận miệng hỏi, “Trước nay anh chưa từng chụp hình người à?”

Kỳ Liên, “… Cũng chụp.”

Vừa nói, anh lục trong tủ lấy ra một quyển album hình cũ dày cui, hình bên trong toàn bộ được in ra để lưu giữ. Giang Hiểu Viện lật đại đến trang đầu tiên, kết quả liền rung động.

Đó là một tấm ảnh phóng đại, một cụ già râu tóc hoa râm ngồi trên một chiếc ghế dài trong tiểu khu, ông sợ hãi co vai, một đôi tay đầy nếp nhăn với khớp xương gồ lên, trong mỗi nếp nhăn dường như đều lẫn thứ cáu bẩn không rõ nguồn gốc nào đó, trong tay nắm một tờ giấy vệ sinh nhăn nhúm, trên mặt giấy run rẩy phô bày đám công thức mà Giang Hiểu Viện chẳng hiểu được nửa chữ.

Ông ngỡ ngàng nhìn vào ống kính, bởi dầu mỡ mà mái tóc bết rối đông đặc trong gió, ánh mắt cũng ngưng đọng trong kẽ hở thời không.

Đề mục của tấm hình: Giáo sư.

Hậu kỳ ảnh xử lý không nhiều, cảnh nền là một tiểu khu rất có hơi thở cuộc sống, trên lầu không biết ai giặt quần áo, đánh rơi một chiếc khăn quàng đỏ, bồng bềnh giữa trời, trông giống như đang treo trên đầu ông cụ kia, giữa nền trời và những viên đá xám nhờ, sáng đến lóa mắt.

Một đời ông truyền đạo giảng dạy giải thích nghi hoặc, đến nay ai người có thể đến giải thích những nghi hoặc của ông đây?

Tưởng Bác có lúc đưa Giang Hiểu Viện ra ngoài nhận việc riêng, thỉnh thoảng cứ nhắc mải nhắc miết cái “linh hồn”, ép Giang Hiểu Viện đọc cả đống tư liệu nền có liên quan đến tạo hình, Giang Hiểu Viện cứ luôn cảm thấy đó là một trong các cách thức kiếm chuyện khi tâm tình anh ta không tốt.

Thế nhưng lúc này, khi nhìn thấy tấm hình, cô bỗng lờ mờ chạm tới một lĩnh vực chưa từng biết tới.

Một suy nghĩ chợt lao ra khỏi lòng cô ______ Tất thảy mọi vật, hóa ra đều có linh hồn.

Khi cô suy nghĩ như thế, một vài thủ pháp xử lý mà Tưởng Thái hậu đã từng dùng, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ, nay đột nhiên đều có một chút đầu mối.

Ai cũng biết ngũ quan thế nào là đẹp, tỷ như khoảng cách hai mắt quá xa thì phải chỉnh gần lại, mặt mũi trông không có tinh thần thì phải dùng đường kẽ mắt để vẽ ra được cái tinh thần, sống mũi không thẳng thì phải tạo khối sống mũi, mặt mâm thì phải dựa vào đánh khối… Đây đều là những kỹ thuật bề nổi, cũng là thứ Giang Hiểu Viện trước kia vẫn luôn theo đuổi muốn càng ngày càng tốt hơn.

Cho đến giây phút này, cô nhớ lại thuở đầu, lúc tập huấn ở salon tóc, kiểu trang điểm cho làm cho Tưởng Bác thật chẳng ra gì.

Xem ra, cô đã gần như thay hình đổi dạng cho Tưởng Bác, hoàn toàn đổi cái bộ dạng đầu dầu má phấn kia thành kiểu hình trai đẹp mà chính cô yêu thích, nhưng khi nhìn kỹ lại, đó kỳ thực là một tạo hình trạng thái tĩnh không hề được cân nhắc.

Tính cách của Tưởng Bác vừa hời hợt lại nóng nảy, khí chất vốn có rất kỳ dị, thoạt nhìn chẳng hề để lộ chút gì là có khuynh hướng nữ tính hóa, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy nhu hòa, cẩn thận phân tích, đại khái là bởi cái hơi thở muộn phiền bệnh thần kinh của anh ta. Một người có cá tính mạnh mẽ, làm sao có thể bởi vì một kiểu trang điểm mà biến thành một mỹ nam yên tĩnh được chứ?

Khi bị Tưởng Thái hậu càm ràm đến phát bực, Giang Hiểu Viện đã từng cự với anh ta, bảo anh ta cho cái định nghĩa về “linh hồn”.

Lúc đó Tưởng Bác suy nghĩ một hồi, thế mà còn thật sự cho cô một đáp án, chỉ là nghe ra thì có chút hư vô mờ mịt____ Tưởng Bác nói, “Cái gọi là linh hồn, chính là thứ mà cái nhìn đầu tiên bắt được cô.”

Mạch suy nghĩ của Giang Hiểu Viện nhanh chóng quét qua những tích lũy cặm cụi lâu ngày của mình.

Tại sao sống mũi cao lại đẹp? Nếu như con người trời sinh đã không có mũi, vậy thì còn ai cho rằng sống mũi cao là đẹp chứ?

Tại sao nói môi hồng răng trắng là đẹp? Thêm vào, nếu máu của con người vốn cũng chẳng phải màu đỏ, nếu không tiến vào xã hội công nghiệp hóa, vẫn còn săn bắt bằng răng nhọn là chính, vậy thẩm mỹ dòng chính liệu có trở thành yêu thích “mặt xanh nanh vàng” hay không?

Trình độ cao nhất của thẩm mỹ là có thể khiến người ta chết mê chết mệt, thứ có thể khiến con người chết mê chết mệt, tuyệt đối chẳng phải là mấy thứ như “Đánh khối và má hồng thế nào để chuyển tiếp một cách tự nhiên”, “Khác biệt giữa khuôn miệng người Châu Á và Châu Âu cùng những phương cách xử lý thường gặp”.

Linh cảm thấu hiểu đạo lý tìm đến một cách vô cùng “tích tụ thì dày mà phát ra lại mỏng”, khiến người ta thật sự có loại ảo giác như “đả thông hai mạch Nhâm Đốc”.

Ánh mắt của Giang Hiểu Viện lần nữa rơi trên tấm ảnh kia, cô nhận ra, ống kính không phải tập trung trên gương mặt của nhân vật chính, mà là trên tay của ông.

Da thịt của ông nhẫn nhục chịu đựng như thế, sự bào mòn của gió sương mưa tuyết cô đọng trong những nết nhăn cáu bẩn, khiến chúng trông tựa như đất đai nứt nẻ, để lộ ra một sinh mệnh đang dần dần khô héo và im bặt, mà xuyên qua kẽ ngón tay của ông, phần đuôi cong lên của ký hiệu tích phân viết bằng nét bút run rẩy bị đầu nhọn của cây bút vạch ra một vết rách ác liệt, lực hằn cả sang mặt sau.

Tựa tiếng gào thét lặng yên như tờ, nhưng đồng thời cũng đinh tai nhức óc.

Giang Hiểu Viện không kềm được mà hạ thấp âm lượng, “Đây chính là người giáo sư già đang trở nên mất trí đó ư?”

Kỳ Liên, “Ừm, đại đa số những người như em tôi đều lưu giữ hình chụp, nếu không sau này thật sự sẽ chẳng có ai biết họ đã từng tồn tại.”

Giang Hiểu Viện lẳng lặng lật về sau, trang thứ hai, cô thấy một người phụ nữ đứng trước cây dương cầm.

Vóc dáng của người phụ nữ vừa vụng dại lại cồng kềnh, phần thịt dư sau lưng bị nội y phác lên một đường viền uất ức, bả vai giống như vĩnh viễn chẳng thể thẳng lên được, cô cúi đầu đứng trước một cây đàn dương cầm cũng chung cái vẻ chán nản, đương dùng một ngón tay đè lên một phím đàn, cô nghiêng mặt, mắt khép hờ, giống như đang nghiêng tai lắng nghe, mái tóc chấm vai bóng dầu, mờ mờ ảo ảo che giấu nét vui thích trộn lẫn đau đớn trên gương mặt cô.

“Cô ấy là một nghệ sĩ dương cầm nhạc cổ điển nổi tiếng thế giới,” Kỳ Liên ngắn gọn giới thiệu, “Ở thế giới này thì điếc, là vợ của một ông chủ cửa hàng thịt heo bị câm.”

Lật đến tấm thứ ba, Kỳ Liên, “Người giành được học bổng của học viện múa, bên này thì bị bại liệt, hai chân dài ngắn không đều, nhìn kỹ thì ngũ quan của cô ấy cũng không đối xứng.”

Còn tấm kế tiếp, Kỳ Liên, “À… người này khá giống cô, gia cảnh sung túc, bản thân đi học ở trường Oxford, là một tiểu thiếu gia tác phong nhanh nhẹn, sau khi đến đây phát hiện ra mình là con trai của một tên mê bài bạc, người cha mê cờ bạc bị chặt mất một tay trước mặt cậu ta, cậu ta sợ đến són ra quần ngay tại chỗ, lúc tôi tìm được, cậu ta không màn tất cả mà vứt bỏ gia đình đáng sợ trong thế giới này, len lén chạy trốn. Tôi thuận theo suy nghĩ của đương sự, đưa cậu ta đi, tìm căn nhà cho cậu ta, giúp thu xếp ổn thỏa…”

Giang Hiểu Viện, “Sau đó thì sao?”

Kỳ Liên nhún vai, “Cậu ta phát hiện ra mình là một kẻ thất nghiệp ngay cả tiểu học còn chưa tốt nghiệp, không thể chấp nhận, thế là tự sát.”

Giang Hiểu Viện, “…”

“Đợi đã,” Giang Hiểu Viện nói, “Tôi không nhớ rõ chính sách cụ thể, nhưng không phải có bài báo về một nhân viên nghỉ hưu bảy, tám mươi tuổi thi đậu đại học sao? Ý là một người thất nghiệp cũng có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh chung mà? Một học sinh giỏi siêu cấp như anh ta, thi đại một lần không phải đã có thể lên bảng vàng hay sao, tại sao phải để ý chuyện nguyên chủ còn chưa tốt nghiệp tiểu học chứ?”

Kỳ Liên, “Ở thời không nguyên thủy, cậu ta chỉ mới 19, ở trong thời không này thì đã 34 rồi.”

Giang Hiểu Viện, “… Đúng là có chút thiệt thòi_____ Thế cho nên?”

“Theo cách nhìn của con trai mười mấy tuổi, đời người ở độ tuổi trên ba mươi đã tương đương với kết thúc rồi,” Kỳ Liên nói, “Cậu ta cảm thấy đời mình thế là đã xong, giống như một ván game, mở đầu bất lợi, cậu ta không cho rằng mình có thể lật ngược ván cờ. Chủ nghĩa hoàn mỹ ấy, em hiểu không? Trên bảng thành tích mà có con B thôi cũng không thể chịu được.”

Giang Hiểu Viện trầm mặc một hồi, “Xem ra kiểu học sinh kém có thể cố chịu đựng lại sợ chết như tôi khá là an toàn nhỉ.”

Kỳ Liên mỉm cười một cái, “Tôi có thể lưu lại một tấm hình của em không?”

Giang Hiểu Viện, “Hả?”

Cô vừa ngẩng đầu, Kỳ Liên đã “tách” một tiếng, ấn nút chụp.

Ánh tà dương biếng nhác từ của sổ phòng khách bay nghiêng vào trong, mái tóc dài đến gần eo của cô gái trẻ tuổi được buộc lỏng lẻo thành một bó, từ một bên vai rủ xuống, chiếc váy liền không tay để lộ xương quai xanh cùng cánh tay trắng ngần đến diệu kỳ, lớp phấn trên mặt vốn không rõ, dưới nắng lại lóe lên như kim cương, dường nét của cô hơi mờ nhạt, dáng mày khắc chạm tinh tế tựa một tác phẩm nghệ thuật vừa cổ điển vừa ưu nhã, đôi mắt được ống kính tập trung lại lóe sáng, tựa viên đá vỏ chai chứa mồi lửa bên trong______ Có thể nhìn thấy rõ con đường xa xôi thông đến tương lai của cô.

Đá vỏ chai – obsidian

Kỳ Liên kềm không được mà thở dài, cảm giác như bàn thu quan này cùng đường rồi. [1]

[1] Khái niệm thu quan thuộc về cờ vây: Khi không còn nơi nào để tạo khung, phá đất lẫn nhau, hoặc tấn công, ta bước vào giai đoạn thu quan. Lúc này, đất của hai bên có thể được tính là bất khả xâm phạm, tuy biên giới còn chưa rõ ràng.

Nhiệm vụ của hai bên là vừa mở rộng (biên giới của) đất mình vừa thu hẹp đất đối phương. Cho đến khi đất của hai bên sẽ hoàn chỉnh và có thể đếm được. Trận đấu kết thúc.