Trận doanh của đại quân Bắc quận, trên đài quan sát.
Đạm Đài Huyền mặt trầm như nước, ánh mắt ngưng trọng, toàn thân khí huyết chấn động, làm cho áo bào đỏ sau lưng bị xung kích bốc lên xoàn xoạt.
Hai cánh cổng của Bắc Lạc thành nên bị đóng kín lại, thế mà giờ lại bị mở ra. Lục Trường Không vốn nên bị tứ đại Tông sư vây công, thế mà thừa dịp cửa thành mở ra một khe hở, xông vào trong thành, thoát được một mạng.
"Phế vật!"
Đạm Đài Huyền tỉnh táo lại, lạnh lùng thốt ra hai chữ.
Ba đại thế gia của Bắc Lạc thành, để cho hắn quá mức thất vọng.
"Cơ hội chỉ có một lần, Lục Trường Không trốn về bên trong Bắc Lạc thành, giống như rùa đen rút đầu, sẽ không trúng kế lần nữa, muốn xuất kỳ bất ý giết chết hắn, khó như lên trời."
Đạm Đài Huyền hít một hơi dài, hắn biết, thời cơ tốt nhất để công phá Bắc Lạc thành, cứ như vậy trôi qua ở trước mắt hắn.
Bên cạnh Đạm Đài Huyền, đứng một vị nho sinh mặc áo xanh, đầu đội khăn chít đầu, phong độ nhẹ nhàng thoát tục.
"Lục Trường Không không có trong thành, không có Tông sư cao thủ tọa trấn, ba đại thế gia tại sao lại thất thủ?"
Vị nho sinh áo xanh lắc đầu, tựa hồ có chút khó hiểu.
"Ta chỉ muốn kết quả, mặc kệ quá trình..."
"Truyền lệnh xuống, đại quân xuất kích, thừa dịp Bắc Lạc thành vẫn còn rối loạn, lập tức công thành!"
Đạm Đài Huyền không còn để ý đến vị nho sinh áo xanh vẫn đang tự hỏi.
Hắn quyết định thật nhanh, đem bội kiếm bên hông rút ra chỉ về phía bầu trời xa xa, hạ lệnh.
Năm vạn đại quân Bắc quận, lập tức bắt đầu di chuyển, chậm rãi tiếp cận.
……..
Trên đầu thành, bầu không khí có chút quái lạ.
La Nhạc nhìn về phía Lục Phiên, miệng há to.
Hắn mặc dù là bộ hạ cũ của Lục Trường Không, nhưng không tiếp xúc quá nhiều với Lục Phiên.
Thì ra Lục thiếu chủ... Là một người ngông cuồng như vậy sao?
Thiếu chủ tay trói gà không chặt, dựa vào cái gì dám nói sẽ cho Tông sư cao thủ làm chỗ dựa?
"Thiếu chủ.... Thành chủ đã về thành, lúc này chúng ta không nên xuất kích, tốt nhất là chờ đợi thành chủ đến, bàn bạc kỹ hơn."
"Dưới thành có bốn vị Tông sư cao thủ, Ngưng Chiêu tuy đã nhập Tông sư, nhưng lấy một địch bốn, tất nhiên sẽ phải bị nhiều thua thiệt."
La Nhạc nói.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, Nghê Ngọc cầm dù, dịu dàng chống lên, che chở ánh mặt trời gay gắt.
Nghe La Nhạc nói, Lục Phiên nghiêm túc nhẹ gật đầu, bàn tay đang chống hàm dưới bỗng nhiên duỗi ra ngón trỏ, gõ nhè nhẹ lên mặt.
"La thúc nói rất có lý."
"Tuy nhiên... Lục Phiên ta, từ nhỏ hai chân tật nguyền, tâm tính vặn vẹo, người rất nhỏ mọn, nén giận không được."
"Cha ta còn chưa từng mắng ta, thằng to xác ngu đần dưới thành kia lại có tư cách gì mắng ta?"
Lục Phiên nói.
Nói xong, một lần nữa vỗ nhẹ vào phần eo mềm mại của Ngưng Chiêu một cái.
"Đi thôi, Ngưng tỷ, bản công tử làm chỗ dựa cho ngươi."
"Bản công tử, nói được thì làm được."
Lục Phiên cười một tiếng.
Ngưng Chiêu duyên dáng nở nụ cuời, nàng trợn trắng mắt liếc hắn một cái tràn đầy phong tình.
Ánh mắt này không biết là vì Lục Phiên vỗ eo của nàng, hay là bởi vì hắn nói chính mình nén giận không được.
Nam nhân thiệt là...
Ngưng Chiêu vẫn còn nhớ, trước đó Lục Phiên mới nói bản thân mình tính tình rất tốt, vậy mà nháy mắt liền lật lọng.
La Nhạc há to miệng, không phản bác được.
Lấy một địch bốn, đối mặt bốn vị Tông sư cao thủ, Lục Phiên đây là để Ngưng Chiêu đi chịu chết.
Khí huyết chấn động, Ngưng Chiêu thân nhẹ như yến nhảy vọt qua đầu tường, bàn chân dẫm mạnh trên tường thành, váy trắng tung bay, lăng la tơ lụa nhảy múa như tiên tử hạ phàm trần.
Thế mà trực tiếp từ trên độ cao mười lăm mét cổng thành, nhẹ nhàng rơi xuống.
Vẫn còn đang chửi bậy, Phùng Sư chợt cảm thấy một luồng kình phong truyền đến, trong lòng giật mình.
Bốn vị Tông sư cao thủ đang ngồi trên ngựa cũng dồn dập ngẩng đầu lên.
"Kẻ nào?"
Ánh mắt của bốn vị Tông sư đều co rụt lại.
Theo Ngưng Chiêu từ trên cổng thành tung bay xuống. Hình ảnh như tiên giáng trần, làm cho toàn bộ đại quân Bắc quận đều giật mình.
Thần thái phong hoa tuyệt đại, đẹp như tranh vẽ, khiến người ta hoa mắt thần mê.
Ngưng Chiêu nắm Thiền Dực kiếm, sắc mặt lạnh lùng, cao ngạo giống như tiên tử, như hàn băng vạn năm không thay đổi.
Chân mày của nàng cau lại, ánh mắt khóa chặt Phùng Sư, sát khí sôi trào, không cách nào kiềm chế được.
Chính là người này nhục mạ công tử.
Nếu không phải công tử muốn bắt sống. Ngưng Chiêu muốn ngay lập tức đưa hắn chém thành tám mảnh.
Công tử sống khổ đến như vậy, thế mà còn phải chịu sự nhục nhã của hắn.
Người này, đáng chết!
Thiền Dực kiếm quét ngang, một sợi linh khí màu lam nhạt từ trong đan điền được dẫn dắt ra.
Một cỗ sóng khí vô hình từ bên cạnh nàng phun trào, cùng với khí huyết đang dâng lên, cả hai hợp lại cùng bổ sung cho nhau.
Sau đó, Ngưng Chiêu nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Nhãn thần khóa chặt thân ảnh của Phùng Sư.
Đôi môi hồng khẽ mở, lời nói lạnh lùng cao ngạo vang vọng tứ phương.
"Khí Đan cảnh, Ngưng Chiêu."
"Phụng lệnh công tử, lấy mạng chó của ngươi."
....
Đằng sau cổng Bắc Lạc thành.
Lục Trường Không thu hồi ánh mắt đang hướng về thi thể của các thuộc hạ, hai mắt tràn đầy tơ máu.
Bỗng nhiên.
Trên nửa người trên đang trần truồng của hắn, lông tơ dựng đứng, bởi vì hắn cảm giác được ngoài thành, có một luồng khí thế cường đại đang dâng lên, tỏa ra khắp bốn phía.
"Khí huyết thật kỳ dị... Ngoài thành là người phương nào đang xuất thủ?"
Lục Trường Không nhíu mày.
Y Nguyệt đang ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt đột nhiên hai mắt tỏa sáng.
"Lão gia, là Ngưng tỷ tỷ..."
Lục Trường Không khẽ giật mình.
"Nói bậy, Ngưng Chiêu cùng lắm chỉ là nhất lưu cao thủ, làm sao có được khí huyết bực này? Huống hồ, Ngưng Chiêu không phải vẫn bảo hộ bên người Phiên nhi hay sao?"
Lục Trường Không lạnh lùng nói.
Y Nguyệt ánh mắt có chút e ngại nhìn Lục Trường Không.
"Hồi lão gia, lời của nô tỳ từng câu đều là sự thật. Ngưng tỷ tỷ được tiên duyên linh khí của công tử tương trợ, đã thành công phá cảnh nhập Tông sư, nô tỳ tới mở cửa thành cũng là vâng lệnh của công tử."
Y Nguyệt ánh mắt mặc dù e ngại nhưng lại rất quật cường mở miệng nói.
Lục Trường Không lần này là thật sự ngơ ngẩn.
Tiên duyên?
Linh khí?
Lộn xộn cái gì.
Quân nhân chúng ta, không tin tiên phật.
Chỉ tin tưởng vào nắm đấm cùng khí huyết.
Tuy nhiên, Lục Trường Không lại rơi vào trong trầm mặc. Bởi vì hắn thật sự nghe được rất rõ ràng, thanh âm của Ngưng Chiêu vang lên từ bên ngoài cổng thành.
....
Đạm Đài Huyền cầm kiếm đứng trên đài quan chiến đang được mấy con tuấn mã kéo đi.
Hắn thấy được từ trên đầu thành, đạo thân ảnh phong hoa tuyệt đại kia phiêu nhiên mà xuống, ánh mắt không khỏi co rụt lại.
"Nàng này.... Là người phương nào?"
Đạm Đài Huyền hít một hơi thật sâu.
Vóc dáng lung linh như tiên giáng trần, in thật sâu vào trong tâm trí hắn.
Nhưng mà võ tướng chung quanh hắn, không ai có thể nói ra tên của người này.
Cho dù là mưu sĩ mà Đạm Đài Huyền tín nhiệm nhất, thanh y nho sinh, cũng há hốc mồm, không cách nào tìm tới trong đầu bất cứ tin tức gì về vị Tông sư cao thủ này.
"Bắc Lạc thành xuất hiện thêm một vị Tông sư... Các ngươi đều không hề hay biết?"
Đạm Đài Huyền quét mắt nhìn mọi người, giận quá mà cười.
Bảo sao Lục Trường Không dám đích thân ra khỏi thành, thì ra trong nội thành có Tông sư tọa trấn!
Chẳng trách ba đại thế gia sẽ thất thủ.
Nếu biết được bên trong Bắc Lạc thành còn có một vị Tông sư, hắn chắc chắn sẽ chuẩn bị kỹ càng hơn.
Vốn cho rằng là hắn lừa Lục Trường Không, kết quả...
Lại là Lục Trường Không đào hố cho hắn nhảy.
Lục Trường Không... Ngươi giỏi lắm.
Vẻ mặt của Đạm Đài Huyền dần trở nên âm trầm.
"Thái thú không cần nông nóng, bên ta có bốn vị Tông sư, Bắc Lạc thành chỉ có hai người, ưu thế vẫn thuộc về chúng ta."
Thanh y nho sinh Mặc Củ khẽ cười nói.
Đạm Đài Huyền cũng hiểu rõ điểm này, tâm tình cũng chậm rãi trầm tĩnh lại.
Tình huống hiện tại như tên đã trên dây cung, không thể không bắn.
Chỉ có thể tiếp tục tấn công
...
"Ha ha ha! Kỹ nữ kia... Lão tử chính là đại tướng dưới trướng Đạm Đài Thái thú, ngươi dám giết lão tử sao?"
Phùng Sư nghe được lời nói của Ngưng Chiêu, hắn cười lên ha hả, dáng vẻ dữ tợn đáng sợ trừng mắt liếc nhìn nàng.
Tông sư thì sao?
Hắn là Phùng Sư... Chính là Bắc quận đệ nhất mãnh tướng!
Sau một khắc.
Hắn đột nhiên ghìm ngựa!
Hí hí hi hi...hi.
Chiến mã hí vang lừng, chân trước nhảy lên, bờm ngựa bay tán loạn trong gió.
Nhưng mà, khi chân ngựa hạ xuống, vốn dĩ cho rằng Phùng Sư đang chuẩn bị công kích, nào ngờ....
Hắn quay đầu ngựa, nhanh chóng trốn về phía sau, đầu cũng không ngoảnh lại, dục vọng cầu sinh cực kỳ mãnh liệt.
Bốn vị Tông sư nhìn nhau, vẻ mặt hơi kinh ngạc pha lẫn chút ngưng trọng.
"Khí Đan cảnh.... Là cảnh giới gì?"
"Nàng này tự xưng là tu sĩ?Tu sĩ là cái gì?"
Bốn vị Tông sư trao đổi ánh mắt lẫn nhau, bọn hắn là Tông sư cao thủ, vũ lực đỉnh phong, hiểu biết rộng rãi, nhưng xưa nay chưa từng nghe nói đến Khí Đan tu sĩ.
"Hừ! Có khả năng là nữ tử này hồ ngôn loạn ngữ mê hoặc tâm trí chúng ta mà thôi."
Võ tướng Tông sư dưới trướng Đạm Đài Huyền lạnh lùng nói.
Sau đó, thúc ngựa xông thẳng về hướng Ngưng Chiêu.
Ba vị võ lâm Tông sư nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời thúc ngựa bức thẳng hướng của Ngưng Chiêu.
Tuy rằng Ngưng Chiêu khí huyết kì dị cùng mạnh mẽ, thế nhưng... Đến cùng cũng chỉ đạt đến trình độ Tông sư bình thường mà thôi.
Bốn vị Tông sư giục ngựa lao nhanh, khí huyết mạnh mẽ mà chấn động.
Bọn hắn không thể lưu lại Lục Trường Không, giờ phút này chỉ có thể toàn bộ nỗi giận dữ trút lên đầu Ngưng Chiêu, quyết bắt giữ nàng để lập công chuộc tội.
Phùng Sư trốn về hướng đại quân của Đạm Đài Huyền.
Bốn vị Tông sư nhanh chóng tiếp cận Ngưng Chiêu.
Tuy nhiên, ánh mắt của Ngưng Chiêu chỉ chăm chú rơi vào trên thân của Phùng Sư.
Nàng không quan tâm đến bốn vị Tông sư.
Trên cổng thành.
"Tiểu Nghê, đẩy ta đến góc tường thành."
Lục Phiên nói khẽ.
Khuôn mặt nhỏ của Nghê Ngọc thoáng cái đỏ lên, nàng chuẩn bị thu lại cây dù.
"Để cho ta."
Nhưng mà, La Nhạc lại đi tới sau lưng của Lục Phiên, hắn đẩy xe lăn đến góc tường.
Lục Phiên nhìn ra xa xa, năm vạn đại quân của Bắc quận như một đám mây đen đang từ từ áp tới.
Hắn đem tầm mắt chuyển dời đến trận chiến dưới chân tường thành.
Đôi mắt của Lục Phiên hơi ngưng trọng, trận chiến dưới thành, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, bằng không một khi đại quân đột kích tới, cho dù là Tông sư cũng không cách nào ngăn cản.
Lục Phiên mặc dù tiếc rẻ linh khí, tuy nhiên bây giờ hắn đã có công pháp luyện khí "Sáng Tạo Huyền Luyện Khí Thiên", có thể không ngừng luyện ra linh khí.
Cho nên bây giờ hắn có vốn liếng để tiêu xài xa xỉ.
Trong ánh mắt khó hiểu của La Nhạc.
Lục Phiên chậm rãi giơ tay lên, ngón trỏ chập vào ngón cái, như đang cầm lấy một đóa hoa.
Một trận chiến này, Ngưng Chiêu nhất định phải chiến thắng.
Nếu một tia linh khí không đủ.
Vậy thì lại thêm một tia.
Tinh thần cảm ứng của hắn khóa lại vị trí của Ngưng Chiêu, bàn tay như đang cầm một đóa hoa hất nhẹ lên.