Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 24: Người này là một kẻ phi thường

Dịch: Minh

Lục Phiên lười biếng ngả lưng về phía sau, mắt lim dim.

Hắn rất hài lòng đối với lựa chọn của mình.

Túy Trần Các, đúng là một phần thưởng ngoài ý muốn, làm hắn vô cùng hài lòng.

Bắc Lạc thành rất lớn, trong thành có một cái Bắc Lạc hồ, đó chính là nơi hội tụ của các tài tử giai nhân.

Nơi này thương xuyên xuất hiện thuyền hoa của các sĩ tử phong lưu.

Tại trung tâm Bắc Lạc hồ, có một hòn đảo không lớn lắm, bên trong đảo cũng chỉ có duy nhất một tòa lầu, đó chính là Túy Trần các.

Hệ thống yêu cầu Lục Phiên phải tự tay xây dựng một thế lực siêu phàm thoát tục, vậy nên hắn phải lựa chọn cẩn thận.

Chính vì thế, nơi mà hắn chọn, sẽ là nơi hắn đưa linh khí vào, biến thành một thánh địa tu hành, trong tương lai sẽ bồi dưỡng ra tu hành giả.

Cho nên, đối với Lục Phiên, địa phương đặt nền móng này thập phần quan trọng.

Túy Trần các này, cách biệt hoàn toàn với Bắc Lạc thành, vị trí tòa lầu trên đạo lại có thể bao quát mọi hướng, quả đúng là lựa chọn tốt nhất của Lục Phiên bây giờ.

Vừa nhìn thấy hòn đảo nhỏ này, nội tâm hắn ngay lập tức đã rung động.

Trần Bắc Tuấn thần sắc cổ quái nhìn Lục Phiên, không hiểu vị công tử này là nghiêm túc hay đùa cợt.

Chẳng lẽ hắn muốn làm chủ tòa lâu này?

Đây hẳn là ý của Lục Trường Không?

Trần Bắc Tuấn suy nghĩ rất nhiều.

Lúc này, thiên hạ đại loạn, Bách Gia Chư Tử liên thủ cùng thập nhị chư hầu, muốn thôn tính Đại Chu.

Bắc Lạc thành đứng ở đầu sóng ngọn gió, đang là mục tiêu của Kiếm phái, Trần Bắc Tuấn hắn lại chính là gián điệp Kiếm phái đưa vào trà trộn bên ngoài. Bất kỳ một quyết định nào của hắn đều phải suy tính thật kĩ càng.

“Lục thiếu chủ...”

Trần Bắc Tuấn hít một hơi thật sâu, nở nụ cười nói.

“Túy Trần các chính là nơi phong nguyệt, xưa này thường là nơi lui tới của nhiều phong lưu sĩ tử, hẳn là... Lục thiếu, nơi này không phù hợp cho ngươi dưỡng bệnh đâu.”

Lục Phiên mở mắt ra, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

“Nơi phong nguyệt của thư sinh thì đã sao?”

Lục Phiên thản nhiên nói:

“Nếu ngươi không nỡ bỏ, Lục Bình An ta xưa nay chưa từng bắt ép ai.”

Trần Băc Tuấn nheo mắt, đám nho sinh Trần gia đứng sau lưng hắn cũng im ắng lại.

Bọn hắn trong lòng giận dữ nhưng lại không dám nói gì.

Lục Phiên có chỗ dựa lớn.

Ai bảo sau lưng hắn lại chính là phủ thành chủ, nếu không phải có Trần Bắc Tuấn của Kiếm phái giúp đỡ, chỉ sợ lúc này Trần gia đã bị phủ thành chủ ủi đi.

Lục Phiên vừa nói dứt lời, Thiền Dực kiếm trong tay Ngưng Chiêu liền chậm rãi được rút ra.

Nàng mặc váy dài, không gió mà bay, mũi kiếm lóe sáng hàn mang.

Nhiếp Trường Khanh thì đung đưa đao mổ heo, sắc mặt đạm mạc, chỉ đứng nguyên một chỗ mà đã có cảm giác không giận tự uy.

Trần Bắc Tuấn cười.

“Lục thiếu chủ, nếu ngươi đã để ý đảo nhỏ này, Trần gia ta tất nhiên sẽ không nuốt lười, cung kính dâng lên...”

“Có điều, Túy Trần các là cả ba nhà Trần, Lưu, Chúc cùng kinh doanh, Bắc Tuấn ta không thể làm chủ được...”

Trần Bắc Tuấn nghiêm túc nói.

“Hơn nữa, Túy Trần các là nơi quá quan trọng, một khi Lục thiếu chủ cho đóng cửa Túy Trần các sẽ làm toàn bộ thư sinh nho sĩ trong Bắc Lạc thành bất mãn...khi ấy, Lục thiếu ngươi sẽ bị vạn người tóa mạ, chửi rủa.”

Trần Bắc Tuấn nói như có thâm ý, chăm chú dò xét Lục Phiên.

Bóng đêm dần bao trùm.

Lâm viên Trần gia chìm vào sự tĩnh mịch.

Lục Phiên ngồi trên xe lăn, hắn dùng tay kẹp tờ khế đất giơ lên trước mặt Trần Bắc Tuấn.

“Nếu như ba đại thế gia đã cùng nhau kinh doanh, vậy cũng tốt, ngươi cầm theo hai ngàn ngân lượng và giấy khế đất Trần gia, tự mình đến hai nhà còn lại nói rằng phủ thành chủ muốn thuế."

“Bằng không, ngày mai ta liền đi đến từng nhà, lúc đó...tiền thuế cũng sẽ không nhiều như thế đâu, ngươi suy xét cho kĩ.”

Lục Phiên nói.

Trần Bắc Tuấn sững sờ nhìn Lục Phiên.

Lục Phiên đúng là cuồng ngạo.

Không, phải nói là hắn điên cuồng quá mức, không xem quy tắc của Bắc Lạc thành ra gì.

“Nếu tiếp tục...chỉ e nho sinh Bắc Lạc thành bất mãn.”

Lục Phiên ngả người ra sau, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Ánh trăng chiếu lên mặt hắn, càng làm lộ vẻ ý vị thâm trường.

“Bọn hắn bất mãn thì có ảnh hưởng gì đến ta?”

“Bọn chúng nếu có bản lĩnh thì cứ tìm ta tính sổ.”

“Vạn người thóa mạ...bọn hắn cứ thử xem?”

Lục Phiên cười vô cùng tà dị.

“Ngưng tỷ, đưa ta về đi, ta mệt rồi.”

Nói xong Lục Phiên nhắm mắt, lười nhác. Hắn không muốn giải thích quá nhiều với Trần Bắc Tuấn.

Ngưng Chiêu cắm Thiền Dực kiếm vào vỏ, chậm rãi đẩy xe lăn đi.

Thanh âm bánh xe gỗ kẽo kẹt di chuyển vang vọng trong không gian yên tĩnh của lâm viên.

Nghê Ngọc đem trả khế đất lại cho Trần Bắc Tuấn.

Sau đó cùng Nhiếp Song mỗi người đứng một bên xe lăn tháp tùng Lục Phiên trở về.

Nhiếp Trường Khanh nhấc đao mổ heo lên, hắn vẫn không nhúc nhích, ánh mắt đề phòng nhìn một lượt Trần gia.

Trần Bắc Tuấn nhớ lại nụ cười đầy thâm ý của Lục Phiên, hít một hơi thật sâu.

Hắn cầm tờ khế đất vò chặt trong tay.

Lúc sau, hướng về phía Lục Phiên rời đi, cao giọng nói.

“Trần Bắc Tuấn cung tiễn Lục thiếu chủ.”

Trần Bắc Tuấn nói xong, quay đầu ra hiệu cho toàn bộ Trần gia sau lưng cũng phải nói theo.

Nho sinh Trần gia rất không cam lòng, nhưng sao dám không nghe theo.

“Cung tiễn Lục thiếu chủ.”

Một tiếng đồng thanh, mang đậm vẻ không cam lòng, khuất phục vang lên như muốn xé tan bầu trời.

Mà Lục Phiên lúc này đang chống cằm, tựa lưng, được Ngưng Chiêu đẩy khuất sau màn đêm.

Nhiếp Trường Khanh nhấc đao mổ heo lên, liếc mặt nhìn Trần Bắc Tuấn một cái thật sâu rồi xuay lưng rời đi.

Sau khi Lục Phiên rời đi.

Trấn Bắc Tuấn tức thì thở dài, khẽ cười khổ.

“Cứ ngỡ nhi tử của Lục Trường Không là một thư sinh ngốc chỉ biết đọc sách ngâm thơ, xem ra...lời đồn về Lục thiếu chủ này trên giang hồ đều là sai lầm.”

“Kẻ này không hề tầm thường, chắc chắn sau này sẽ là một con thần long tung hoành thiên hạ.”

Trần Bắc Tuấn vuốt vuốt râu.

Nhưng, sau đó hắn lại nở nụ cười tà dị.

“Nhưng Trần mỗ thích nhất là cắt long gân, uống long huyết.”

...

Khi Lục Phiên trở lại Lục phủ đã là tối muộn.

Y Nguyệt đứng ngóng trước cửa, đang mòn mỏi chờ bọn người Lục Phiên trở về

“Xử lý thi thể?”

Lục Phiên nhìn Y Nguyệt,nói.

“Nô tỳ đã buộc hắn vào một tảng đá, ném xuống Bắc Lạc hồ rồi.”

Y Nguyệt vừa nói vừa lấy tay lau lau vết máu trên váy.

“Làm khổ ngươi rồi, Ngưng tỷ dẫn lão Nhiếp cùng tiểu Song đi nghỉ ngơi.”

Lục Phiên vuốt cằm nói.

Hắn bóp bóp trán, bảo Nghê Ngọc đẩy hắn về phòng.

“Ngưng tỷ, chuyện hôm nay ngươi không nên để trong lòng, ta cũng không phải là một thư sinh tay trói gà không chặt, có điều...”

“Ngươi nên lấy sai lầm lần này làm gương, linh khí làm ngươi mạnh hơn người cùng cảnh giới, tuy nhiên...Linh khí không phải vạn năng, có những lúc linh khí không có ưu thế áp đảo...Ngươi chớ nên xem thường quân nhân thiên hạ.”

Nghê Ngọc bắt đầu đẩy xe lăn, Lục Phiên nhẹ nhàng phủi bụi trên tấm chăn trước đùi.

“Không nên có lần sau.”

Lục Phiên thản nhiên nói.

Lời hắn vừa dứt, không gian hoàn toàn rơi vào yên lặng, chỉ còn lại tiếng bánh xe gỗ lăn đi rồi biến mất.

Ngưng Chiêu đứng ngây người, vẻ mặt trắng bệch, tay nàng siết lại, môi mím chặt.

Sai lầm lần này tạo ra đả kích quá lớn đối với nàng.

Nếu không nhờ có công tử, kết cục tối nay hẳn là rất thảm hại.

Cái xác bị quăng xuống Bắc Lạc hồ cũng không phải của Hàn Liên Tiếu mà là của Lục Phiên.

Đương nhiên, Ngưng Chiêu biết Lục Phiên không nói dối nàng, kĩ năng điều khiển linh khí của nàng còn quá kém.

Thất bại lần này cũng không hẳn chỉ là bởi nàng điều khiển linh khí chưa thuần thục, mà là còn bởi sự khinh địch của nàng.

Nàng có thể làm tốt hơn.

Có được linh khí thì nàng sẽ có thực lực cao hơn quân nhân bình thường.

Không để Tông sư thiên hạ vào mắt ư?

Thực tế, Tông sư có tất cả chín cấp bậc, chưa nói đến Cửu hưởng Tông sư mà bất kì một Ngũ hưởng Tông sư nào cũng có khả năng giết chết nàng một cách nhẹ nhàng.

“Kiêu ngạo, khinh địch là tối kị của quân nhân, chim ưng vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, huống chi là đối địch với Tông sư quân nhân.”

Dưới bóng đêm, Nhiếp Trường Khanh khẽ xoa đầu Nhiếp Song, nhìn Ngưng Chiêu, nói.

“Hắn là có ý tốt muốn nhắc nhở ngươi.”

Nghe vậy nét chán nản trên mặt Ngưng Chiêu liền biến mất, hướng Nhiếp Trường Khanh khom người.

“Đa tạ Nhiếp đại ca chỉ bảo.”

“Nhiếp đại ca, Song nhi, lối này.”

Ngưng Chiêu nở nụ cười xinh đẹp dẫn Nhiếp Trường Khanh về phòng nghỉ ngơi.