1
Tôi và Thẩm Đình quen biết nhau trong một buổi xem mắt, hai chúng tôi đều đã ba mươi rồi, không còn nhỏ nữa, người trong nhà giục rất gắt. Chúng tôi gặp nhau ba lần liền tính chuyện kết hôn.
Hôn nhân không có nền tảng tình cảm, tôi cũng không trông mong có thể hòa thuận, chỉ nghĩ Thẩm Đình là giáo sư đại học, tố chất các mặt đều không tệ, cứ tôn trọng nhau thì cuộc sống chắc cũng được.
Nhưng không ngờ, tính cách của anh thật sự quá lạnh lùng.
Bản thân tôi cũng là người lạnh nhạt hướng nội, ở cạnh anh giống như hai núi băng, một ngày nói không quá mười câu. Bạn thân Hứa Vi Vi tới nhà tôi chơi, nhìn cách vợ chồng chúng tôi ở chung với nhau liền thở dài.
"Giáo sư Thẩm nhà cậu ngồi một mình ở phòng khách, chúng ta lại trốn trong phòng sách, tớ cứ thấy ngại ngại ý, hay là chúng ta ra phòng khách nói chuyện đi?"
Tôi giật mình.
"Không cần đâu, tớ không quen ở chung với anh ấy."
Hứa Vi Vi còn giật mình hơn: "Không quen á? Xin đấy, hai người là vợ chồng mà?"
Cô ấy cho là tôi nói đùa, đến tận khi ăn tối, tôi và Thẩm Đình đều tự vùi đầu ăn cơm, từ đầu đến cuối không nói với nhau một câu nào, Hứa Vi Vi mới nhận ra không quen mà tôi nói là thật.
Nhân lúc Thẩm Đình đi rửa bát, Hứa Vi Vi kéo tôi lại nói thầm.
"Hai người lạnh nhạt thế này, vật chuyện kia thì sao, có hòa hợp không?"
Tôi lập tức đỏ mặt, lắc đầu.
"Bọn tớ rất ít."
"Cái gì?" Hứa Vi Vi trừng to mắt: "Hai người mới kết hôn nửa năm, đáng nhẽ phải gắn bó keo sơn, củi khô cháy hừng hực chứ?"
Tôi quay đầu nhìn về phía phòng bếp, ho khan vài tiếng ý bảo cô ấy đừng nói nữa. Hứa Vi Vi phối hợp hạ giọng, dùng giọng khí thì thầm: "Là giáo sư Thẩm không được hả? Đưa đến bệnh viện khám xem, tớ biết một bác sĩ nam khoa..."
Tôi xấu hổ đưa tay che miệng cô ấy lại.
"Chị hai im dùm!!"
2
Hứa Vi Vi yêu một anh bạn trai qua mạng, hình như là lính nhảy dù đặc chủng của Pháp, sau khi hai người tìm hiểu nhau thì tình cảm rất tốt. Tôi nghe cũng cảm thấy rất hâm mộ, haiz, tình yêu là thứ mình chỉ có thể gặp mà không thể cầu đó, vô cùng xa xỉ.
Thẩm Đình là một con mọt sách, công việc của tôi cũng bận rộn, từ nhỏ chúng tôi đã là con người ta trong miệng các ông bố bà mẹ rồi, học giỏi, ngoan ngoãn nghe lời, không yêu sớm, cũng chưa từng có thời kì phản nghịch.
Nhưng người lớn đúng là vô lý, ưu điểm "không biết yêu" mà trước kia họ luôn tự hào, đến khi tôi tốt nghiệp đại học rồi lại trở thành khuyết điểm lớn nhất của tôi.
Thế là tôi bị bắt đi xem mắt, từng bước từng bước rồi kết hôn, thoắt cái đã qua nửa năm, tôi vẫn không biết làm thế nào để sống chung với Thẩm Đình.
Sau khi Hứa Vi Vi rời đi, tôi và Thẩm Đình đều trở về phòng của mình, đúng vậy, kết hôn chưa được nửa năm, chúng tôi đã chia phòng ngủ.
Thẩm Đình làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, mỗi đêm đúng mười một giờ đi ngủ, bảy giờ sáng rời giường. Tôi và anh hoàn toàn khác nhau, tôi làm việc cho một công ty đầu tư lớn, phụ trách nghiệp vụ ở nước ngoài, bởi vì chênh lệch múi giờ nên buổi tối thường xuyên phải thức khuya.
Thẩm Đình ngủ không sâu, tôi ở cạnh xem máy tính có thể nghe thấy tiếng anh trở mình liên tục, hôm sau mang hai quầng thâm mắt đi làm.
Tôi rất xấu hổ, vài ngày sau liền đưa ra yêu cầu chia phòng.
Đến giờ tôi vẫn nhớ, sau khi tôi nói xong, Trầm Đình thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều. Không ở cùng một phòng, cơ hội trao đổi giữa hai chúng tôi càng ít hơn, dần dần trở thành tình trạng như bây giờ.
Tôi cứ cho rằng có thể sống tiếp cuộc sống như vậy, nhưng nhìn bộ dạng hạnh phúc của Hứa Vi Vi khi nhắc đến bạn trai, trong lòng tôi lại có chút hâm mộ.
Cả đời không yêu lần nào, có phải quá tiếc nuối không?
Tôi nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm trần nhà đen kịt, không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Hôm sau tỉnh lại, trong đầu tôi bỗng có thêm một giọng nói. Nói cái gì mà hệ thống, chỉ cần tôi có thể khiến Thẩm Đình động lòng một lần sẽ thưởng cho tôi mười vạn.
Rất vô lý, nhưng cảm giác chân thật trong đầu lại không giống giả.
Thu nhập của tôi không tệ lắm, nhưng công việc này thật sự quá vất vả, ngày đêm đảo ngược, nếu lớn tuổi hơn chút nữa sẽ không chịu nổi. Tôi muốn đổi sang một công việc khác nhẹ nhàng hơn, còn tiền thì đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Thế là tôi rời giường rửa mặt rồi ra phòng khách, Thẩm Đình đã dậy, đang ngồi trên sô pha đọc sách.
"Hôm nay không đi làm sao?"
Thẩm Đình không ngẩng đầu, lật một trang sách nữa.
"Hôm nay là thứ bảy."
"À!"
Tôi không biết nói gì, cũng không có gì để nói.
3
Thẩm Đình mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên, thỉnh thoảng đưa tay đẩy kính gọng vàng trên sống mũi. Anh ngồi đó, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng tự phụ, giống như tự tạo thành một thế giới riêng, tôi không dám đi qua quấy rầy.
Suy nghĩ một lát, tôi lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Thẩm Đình.
"Muốn xem mấy tấm ảnh chụp cơ thể rõ ràng đến từng milimet của em hong?"
Điện thoại anh đặt trên bàn trà rung lên, Thẩm Đình không ngẩng đầu, tiếp tục lật sách. Đợi cả buổi cũng không thấy Thẩm Đình có động tĩnh gì, tôi thật sự không nhịn được mở miệng nhắc nhở.
"Khụ khụ, ừm, anh có tin nhắn kìa."
"Ừm."
Thẩm Đình cầm điện thoại lên, tùy ý nhìn lướt qua, ngón tay đột nhiên siết chặt.
Tay của anh rất đẹp, ngón tay trắng nõn thon dài, xương cốt cân đối. Lúc này anh đang nắm chặt điện thoại, gân xanh trên mu bàn tay cực kì rõ ràng.
Đúng lúc này, điện thoại di động của tôi cũng rung lên, tôi cúi đầu nhìn.
"Tài khoản của bạn vừa nhận được 100,000 tệ vào lúc 20:08 ngày 03/11, số dư sau giao dịch là 165,643.88 tệ."
Vẻ mặt tôi vô cùng kinh ngạc, chỉ thế thôi á? Thẩm Đình dễ động lòng vậy hả?
Thẩm Đình đột nhiên ném sách xuống, quay đầu nhìn tôi.
Tôi hoảng hốt, vội vàng gửi cho anh một tấm ảnh chụp X-quang bộ xương.
"Ha ha, em đọc trên mạng đó, có phải rất buồn cười không?"
Anh cúi đầu nhìn điện thoại, lại nhìn tôi một cái, một lát sau liền gật đầu, vẻ mặt phức tạp.
"Ừ, cũng được."
Ánh mắt anh nhìn tôi như nhìn một đứa ngốc vậy, tôi lập tức xấu hổ, ỉu xìu chạy về phòng ngủ.
4
Lật qua lật lại xem số dư mấy lần, tôi có chút không hiểu nổi tiêu chuẩn động lòng của hệ thống này.
Chúng tôi không có nền tảng tình cảm, từ thái độ lạnh nhạt của Thẩm Đình sau khi kết hôn, chắc chắn anh cũng không thích tôi.
Tiêu chuẩn động lòng rất kì lạ, chẳng lẽ là ám chỉ chuyện kia?
Dẹp đi, xấu hổ quá, tôi đưa tay che hai má ửng hồng, liên tiếp mấy ngày không dám nói chuyện với anh.
Thứ hai đi làm, tôi nghe được một tin dữ.
Quản lý trực tiếp của tôi nghỉ bệnh, công việc của anh ta tạm thời giao cho tôi.
Cường độ làm việc của tôi vốn đã lớn, lại thêm phần việc này, tôi tăng ca liên tục nửa tháng, không có một ngày nào tan làm trước mười một giờ tối.
Về đến nhà, trong phòng khách chỉ bật một cái đèn nhỏ, cửa phòng Thẩm Đình đóng chặt, đã ngủ từ lâu.
Tôi đưa tay xoa xoa vai, ngã người xuống ghế sô pha, chỉ cảm thấy tất cả lỗ chân lông đều tỏa ra sự mệt mỏi.
Ngoài cửa sổ sát đất, tòa nhà cách đó không xa vẫn còn khá nhiều tầng sáng đèn. Cuộc sống ở thành phố này chính là như vậy, bề ngoài thì hào nhoáng, nhưng thật ra là hi sinh vô số thời gian và sức khỏe để đổi lấy sự phồn hoa ngắn ngủi.
Tôi cảm nhận rõ ràng được tinh thần mình càng ngày càng mệt mỏi, tâm trạng cũng càng ngày càng nặng nề, giống như bị nhét trong một cái bình, buồn bực đến mức không thở nổi.
Cứ tiếp tục như vậy thật sự không được, tôi lấy điện thoại di động ra, nhìn tin nhắn ngân hàng kia, âm thầm đưa ra quyết định.
Ngày hôm sau là cuối tuần, tôi dậy thật sớm, Thẩm Đình vẫn ngồi trên sô pha đọc sách.
Tôi cởi dây áo ngủ, đi tới ngồi xuống cạnh anh.
"Anh có thể rửa táo cho em không?"
"Phụt..."
Thẩm Đình vừa hay đang cầm cốc uống nước, anh bị sặc, miễn cưỡng nuốt nước xuống.
"Cái gì cơ?"
Lần đầu tiên cọ sát gần giáo sư Thẩm như vậy, tôi cũng rất căng thẳng, cúi đầu, không dám nhìn mặt Thẩm Đình.
"Anh... anh có thể rửa giúp em* không?"
Rất lâu sau, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói khàn khàn.
"Được."
Cùng lúc đó, điện thoại rung lên, tôi nhìn lướt qua, thấy tin nhắn báo tiền đến của ngân hàng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu đang định nói chuyện thì một cánh tay trắng nõn cứng cáp đã ôm lấy thắt lưng tôi.
Đầu óc tôi trống rỗng.
"Anh làm gì thế?"
*Chữ “tắm” vào chữ “rửa” trong tiếng Trung là cùng một chữ, nữ chính nói “rửa giúp em”, Thẩm Đình lại nghe ra là “tắm giúp em”.
5
Đang là cuối hè, thời tiết vẫn vô cùng nóng bức, chỉ sáng sớm hoặc tối muộn mới có chút mát mẻ.
Tôi mặc váy ngủ mùa hè làm bằng lụa tơ tằm, bên ngoài khoác áo màu vàng nhạt. Thắt lưng áo ngủ vốn đã bị tôi kéo rất lỏng, bây giờ tay Thẩm Đình đặt lên, hơi dùng sức một chút, cái áo ngủ lập tức tuột xuống vai.
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua ngực mình, khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Thôi xong, tôi không mặc áo lót!
Hơi thở trên đỉnh đầu đột nhiên trở nên nặng nề, Thẩm Đình đưa tay xoa đầu vai tôi, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt v e vài cái, lưng tôi lập tức nổi da gà.
Kí ức không vui đêm tân hôn khiến tôi vô thức sợ hãi.
Tôi hoảng hốt đưa tay đẩy Thẩm Đình ra.
"Ừm, em nói là rửa táo, trong tủ lạnh có táo xanh em vừa mua hôm qua."
"Thôi vậy, để em tự đi rửa."
Tôi kéo áo ngủ lên, túm chặt cổ áo rồi chạy mất dép.
Đứng trong bếp, lúc mở vòi nước, bắp chân tôi vẫn đang vô thức run rẩy. Tôi hít sâu một hơi, đặt tay dưới vòi nước rửa sạch, tâm trạng mới từ từ bình tĩnh lại.
Rửa sạch táo xanh bỏ vào trong khay thủy tinh, tôi lại mở điện thoại di động ra, nghiêm túc xem lại tin nhắn, khóe miệng cong lên.
Tự nhiên kiếm tiền dễ thế nhỉ.
Thẩm Đình không phải là một người [email protected] muốn cao, ngoài cái đêm tân hôn anh uống rượu say ra. Chúng tôi chưa từng yêu ai, đều không có kinh nghiệm, đêm đó anh mạnh mẽ đâm vào, khiến cả hai chúng tôi đều gặp nạn.
Tôi vô cùng sợ đau, Thẩm Đình cũng không tốt hơn là bao. Kể từ ngày đó, chúng tôi vô cùng ăn ý không nhắc đến chuyện đó nữa.
Cho nên thỉnh thoảng tôi nói bừa một chút cũng rất an toàn.
Ta cầm lấy một quả táo xanh, cắn một miếng lớn. Nước tràn ra bốn phía, thanh ngọt thơm giòn, tựa như hương vị mùa xuân.
Tôi hài lòng gật đầu, bưng khay trái cây lên phòng khách, đặt lên bàn trà.