Vắt hết óc, tốn biết bao nước bọt, bán rẻ tiếng cười làm trò xiếc, Tống Dao rốt cuộc không để cho Thẩm Song Song đi tay không một chuyến, thuyết phục Khương Nam Hiên cùng ăn một bữa cơm vào tối thứ sáu.

Thứ sáu, Thẩm Song Song đúng giờ đến thành phố C, Tống Dao đến ga xe lửa tiếp giá, liếc mắt đã thấy dáng người cao gầy của Thẩm Song Song trong đám đông.

Cô mặc một bộ váy trắng được cắt may vừa vặn, đi một đôi giày cao gót 10cm, tóc dài xõa trên vai, đôi mắt sáng, tự nhiên phóng khoáng. Trong phạm vi trăm mét cả nam lẫn nữ, cô nổi bật giữa đám đông, ngay cả hoa cỏ cũng phải ảm đạm thất sắc.

Chỉ cần nhìn bề ngoài, ai cũng sẽ đoán được cô suốt ngày ở trong nhà không ra khỏi cửa, là tác giả viết tiểu thuyết đều tự YY (tự sướng) vài chàng đẹp trai làm sao có thể nói chuyện yêu thương đây?

Cho dù quen biết nhiều năm, Tống Dao vẫn không thể không cảm thán Thẩm Song Song có làn da tuyệt đẹp trời ban.

“Mẹ nó, cuối cùng cũng tới nơi, cái xe lửa này làm cho chị đây muốn phát bệnh trĩ hà. Sớm biết thế này, tớ đã nhờ anh tớ mua giùm vé máy bay rồi!” Hai người vừa gặp mặt, câu nói đầu tiên của Thẩm Song Song đã để cho người khác mở rộng tầm mắt.

Tống Dao ghét bỏ nhìn cô một cái: “Cậu đừng có nói chuyện kiểu đó, cậu không thể nói những lời giống như một đứa con gái chút à, lời cậu vừa nói giống như là…”

“Giống như thế nào?”

“Giống như đứa con gái bị hâm ấy!”

Thẩm Song Song cười nhạt: “Bị hâm thì có sao, có bệnh tớ đây cũng vui, cảm thấy mình muah muah da[1]!”

[1] Muah muah da: icon hôn chụt chụt, cụm này xuất phát trên internet, nghĩa là cảm thấy tự yêu mình chết đi được.

Tống Dao bất đắc dĩ: “Chị hai, mau uống thuốc giùm em đi!”

“Cậu chỉ cần hảo tâm đưa tớ 10 nghìn, dù nhà của tớ không còn thức ăn, không còn nước uống, cũng tuyệt đối không thiếu thuốc. Từ trước đến nay, tớ chưa bao giờ từ bỏ việc chữa bệnh cho mình!”

“Xem ra, là do cậu uống thuốc quá nhiều rồi.” Tống Dao liếc cô một cái.

“Xí, có phải cậu đang ghen ghét, thòm thèm vì tớ có thuốc uống không? Đừng lo lắng, tớ có thuốc nhất định cậu sẽ có thuốc, hôm trước mẹ của tớ có đưa tớ một hòm thuốc để cho cậu đây này!” Cô chỉ có một chiếc vali mang bên người, “Cái này là Song Hoàng Liên, cái kia là Mạ Đinh Lâm, Bạch Gia Hắc… cả vitamin B11 đều mang cho cậu vài lọ, đủ cho cậu ăn đến khi mang thai!”

“..” Quả nhiên là người xuất thân từ gia đình có truyền thống y học lâu đời, ra tay thật hào phóng, Tống Dao không khỏi cảm thán.

Dựa vào hành trình của Thẩm Song Song, thứ bảy cô ấy đến thành phố, sáng sớm hôm sau sẽ lại tiếp tục đến thành phố B ký hợp đồng, chỉ dừng ở đây ở nhờ nhà Tống Dao một đêm, thời gian cấp bách, cô ấy phải mau chóng tìm ra linh cảm.

Vì thế, sau khi Tống Dao đến nhà ga đón Thẩm Song Song, hai người lập tức trở về nhà trọ sắp xếp hành lý, sau đó đón xe đến nhà hàng đã hẹn với Khương Nam Hiên.

Địa điểm đã hẹn ăn cơm là một nhà hàng nổi danh ở bờ sông, ngoài đồ ăn ở đây có hương vị khá tốt, còn vì nơi này có thiết kế gian phòng riêng khá kín đáo. Để Thẩm Song Song tìm được linh cảm, nên dành cho cô một nơi thoải mái, trong lành.

Đối với sự sắp xếp thế này, Thẩm Song Song rất hài lòng. Từ lúc đến nhà hàng đến bây giờ, cô liên tục không ngớt lời khen ngợi hiệu suất làm việc hiệu quả của Tống Dao: “Dao Dao, đề tài mới của tôi trông cậy hết vào cậu. Nếu sáng tác này đạt được thành công vẻ vang, tớ nhất định sẽ chiêu đãi cậu một bữa tiệc lớn, ăn đến khi cậu phun ra mới thôi!”

Tống Dao im lặng, cậu cho tớ một hòm thuốc kia cũng đủ làm cho tớ uống đến phun ra rồi.

“Đúng rồi, lát nữa nếu cậu cảm thấy không có gì để nói, cậu cứ vùi đầu vào ăn, những chuyện khác giao cho tớ là được.”

“Được, được!” Tống Dao gật đầu như giã tỏi, nãy giờ cô vẫn luôn lo lắng lát nữa sẽ xuất hiện tình huống khó xử, có những lời này của Thẩm Song Song, cô yên tâm rồi.

Nhưng mà, cô vừa yên lòng được vài phút, người phục vụ đã dẫn hai người đến gian phòng đã đặt trước, vừa kéo cửa ra trong tích tắc, Tống Dao suýt chút nữa ngất đi.

Trong gian phòng ngoài Khương Nam Hiên, còn ngồi một người, anh mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, trông thấy Tống Dao, sắc mặt còn đen hơn cả bộ thể thao trên người.

Quý! Thừa! Xuyên!

Trong tích tắc ấy, toàn thân Tống Dao dựng tóc gáy cả lên, đầu óc trống rỗng, ai có thể lại đây nói cho cô biết, tại sao tổng giám đốc đại nhân lại xuất hiện ở nơi này? Tại sao!

Buổi hẹn bỗng nhiều thêm một người, Thẩm Song Song cũng ngạc nhiên một hồi lâu. Cô nhìn thấy sắc mặt của Tống Dao bỗng tái nhợt, trong lòng liền đoán được, hai mắt lập tức tỏa sáng.

Khương Nam Hiên thấy hai người đã đến, anh liền đứng lên, rất phong độ kéo ghế ra giúp hai người: “Mời ngồi.”

“Cảm ơn anh đẹp trai!” Thẩm Song Song có tính cách phóng khoáng, không chút khách khí ngồi vào vị trí đối diện Khương Nam Hiên. Còn lại vị trí đối diện Quý Thừa Xuyên, Tống Dao ngồi không xong, đứng không được, do dự hồi lâu, đến khi Song Song thúc giục mới ngồi xuống.

Cô vừa ngồi xuống, Khương Nam Hiên đã lên tiếng: “Dao Dao, đây là người bạn mà em nhắc đến đấy à?”

Không chờ Tống Dao trả lời, Thẩm Song Song đã tự giới thiệu: “Đúng thế, tôi chính là bạn thân của Dao Dao - Thẩm Song Song. Các anh cứ gọi tôi là Song Song là được. Tôi nghĩ anh hẳn là công… Khương tiên sinh phải không?” Cô quá hưng phấn, suýt nữa đã lỡ lời, vội vàng đổi giọng.

“Người đẹp thật có mắt nhìn người, kẻ hèn này là Khương Nam Hiên, đồng nghiệp của Dao Dao.”

“Vẫn nên gọi tôi là Song Song thôi, cái gì mà người đẹp, trong lòng anh hiểu là được rồi.” Thẩm Song Song cười hì hì, đưa mắt nhìn về phía người ngồi bên cạnh Khương Nam Hiên là Quý Thừa Xuyên suốt nãy giờ không nói một lời, giả vờ khó hiểu hỏi, “Tôi phải xưng hô với anh chàng đẹp trai này là gì ý nhỉ?”

Từ khi hai người bọn họ vào bước phòng đến giờ, ánh mắt của Quý Thừa Xuyên luôn luôn đặt ở trên người Tống Dao, chưa từng liếc mắt nhìn Thẩm Song Song. Lúc này bị cô hỏi, mới gượng gạo thốt ra ba chữ: “Quý Thừa Xuyên.”

Song Song lập tức bày ra vẻ mặt như bừng tỉnh ngộ: “Anh là Quý Thừa Xuyên sao? Có phải là Quý tổng, người mà Dao Dao thường xuyên nhắc đến không?”

Lời nói này, rốt cuộc đã thành công làm cho Quý Thừa Xuyên nổi lên hứng thú, chuyển sự chú ý lên người Thẩm Song Song, thản nhiên hỏi: “Ồ, cô ấy thường xuyên nhắc đến tôi về điều gì?”

Tống Dao thật sự muốn đi chết cho rồi. Dưới chân bàn, cô lén lút đụng vào đầu gối của Thẩm Song Song.

Thẩm Song Song cười giảo hoạt: “Chao ôi, nhân viên sau lưng lén lút nói xấu ông chủ, tôi làm sao có thể tùy tiện nói cho anh biết được đây? Chẳng phải đó là hành động bán đứng Dao Dao đấy sao!”

Cô gái này thật là, dùng từ không hù chết người khác thì không chịu dừng, Tống Dao sợ đến mức cứng đờ cả người.

Cùng lúc đó, Quý Thừa Xuyên nheo mắt lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm, thích thú. Còn Khương Nam Hiên, vẫn ngồi mẫu mực nhìn xem toàn bộ tình cảnh vô cùng thú vị phía trước.

Bốn người đều có suy nghĩ riêng, gian phòng lập tức trở nên tĩnh lặng.

Bỗng nhiên, Thẩm Song Song đập bàn: “Sao mấy người căng thẳng thế, tôi nói giỡn ấy mà!” Cô đập chiếc bàn bên cạnh, cất tiếng cười vang, bật cười đến chảy nước mắt, không ngớt lời hỏi tiếp: “Buồn cười không, buồn cười không?”

Ha ha, cố nén nỗi xúc động muốn bóp chết Thẩm Song Song, Tống Dao nói: “… Cái đó, hay là chúng ta gọi món ăn trước đi?”

“Được, được, tớ cũng đói sắp chết đây này, tớ muốn ăn thịt!” Song Song lau khóe mắt cười đến nhỏ lệ, cuối cùng cũng dời sự chú ý đến bữa cơm.

Tống Dao thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Quý Thừa Xuyên nói: “Thẩm tiểu thư, cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu.”

“…” Lúc này, Tống Dao thật sự muốn bóp chết chính mình.

Thẩm Song Song vẫn hết sức điềm tĩnh: “Tôi hay nói giỡn ấy mà. Quý tổng à, sao ngài vẫn còn cố chấp mãi vấn đề đó thế, không phải ngài vẫn còn là xử nam đó chứ?”

“Phốc!” Khương Nam Hiên rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng.

“Anh nói xem, lời tôi nói, có phải cười rất thoải mái không?” Vẻ mặt của Thẩm Song Song vô cùng đắc ý.

Khương Nam Hiên gật đầu: “Tiểu thư Song Song rất thú vị.”

“Người anh em, anh có con mắt tinh tường thật đấy, tôi thích anh, muốn ăn cái gì cứ tùy tiện gọi. Hôm nay, chị đây mời khách!”

“Vậy tôi không khách sáo đâu.”

Hai người bên kia, anh một câu, tôi một câu, thảo luận về thực đơn. Chủ đề không ngớt, so với Tống Dao và Quý Thừa Xuyên ở bên này, hoàn toàn là một khung cảnh trái ngược.

Vừa bị Thẩm Song Song đùa một phen, giờ phút này, Tống Dao như ngồi trên đống lửa, đống than. Cô vẫn không hiểu, rõ ràng cô chỉ mời một mình Khương Nam Hiên, vì sao tổng giám đốc đại nhân lại xuất hiện ở chỗ này, vì sao chứ?!

Cô càng nghĩ càng không thông, nhịn không được lén lút ngẩng đầu nhìn Quý Thừa Xuyên. Không ngờ đối phương đã nhìn cô nãy giờ, ánh mắt lập tức giao nhau, Tống Dao liền cúi đầu xuống, hận không thể chui vào dưới gầm bàn.

Nhìn bộ dáng của Tống Dao có vẻ là có tật giật mình, khóe miệng của Quý Thừa Xuyên lộ ra vẻ mỉa mai. Hôm qua, Khương Nam Hiên tìm anh, nói Tống Dao muốn mời hai người bọn họ đi ăn cơm, anh đã biết cô gái này nhất định có âm mưu, chẳng lẽ là muốn nhận lỗi? Có lẽ, không dễ dàng như vậy…

Nếu Quý Thừa Xuyên biết rõ mục đích thực sự của Tống Dao, e rằng sẽ tức đến độ hộc máu. Chẳng hiểu tại sao, cho đến khi thức ăn được mang lên đầy đủ, Thẩm Song Song vẫn không mở miệng nói thẳng vào chủ đề chính. Ngược lại, cô và Khương Nam Hiên trò chuyện rất nhiệt tình.

“Ăn cơm xong thì không có không khí gì cả, ai có thể uống rượu không?” Bộ dáng của Thẩm Song Song ra vẻ khí phách ngất trời.

“Nếu như ngay cả hai người phụ nữ còn có thể uống… thì chúng tôi đương nhiên sẽ hầu đến cùng.” Khương Nam Hiên ung dung kéo thêm Tống Dao vào.

“Dao Dao có thể uống, không thành vấn đề.” Không chờ Tống Dao từ chối, Thẩm Song Song đã thay cô đồng ý.

Cái này thật sự là nằm cũng bị trúng đạn, Tống Dao có khổ mà không nói nên lời, trơ mắt nhìn Thẩm Song Song vung tay lên, gọi nửa bình bia, một chai rượu đế.

“Đừng nói tôi bắt nạt các anh, tôi có uống rõ ràng, các anh nhìn xem!”

“Tôi lái xe.” Quý Thừa Xuyên hoặc không mở miệng, vừa mở miệng đã phá không khí.

Thẩm Song Song hiển nhiên không vui: “Tôi nói này Quý tổng, lái xe không uống rượu là đúng, nhưng anh có thể uống rượu mà không lái xe mà, để xe ở đây một đêm cũng không thể mọc cánh bay đi. Hơn nữa, anh có tiền như vậy, mất xe thì mua lại một chiếc khác, có chuyện gì đâu? Một lần mua hai mươi chiếc, xếp hàng lượn một vòng giống cánh diều, các anh nói xem, đúng không?”

“Lượn một vòng, hình ảnh này quá đẹp, tôi không dám nhìn!” Khương Nam Hiên ở một bên cười xuề.

Trái lại, sắc mặt của Quý Thừa Xuyên đã sớm tái nhợt, Tống Dao lấy đầu gối đụng mạnh vào Thẩm Song Song, đủ rồi, đủ rồi đấy! Thẩm Song Song không thèm để ý, nói tiếp: “Quý tổng, anh không trả lời, tôi xem như anh đồng ý đó. Về phần uống loại nào, tôi không làm khó anh, tùy ý.” Nói xong, “rầm” một phát, đặt chai rượu đế vào giữa bàn.

Thẩm Song Song nói đến nước này, thật ra ý đồ rất rõ ràng, đổi lại người khác dù không vui cũng chỉ có thể thỏa hiệp, nhưng đối tượng cô uy hiếp là Quý Thừa Xuyên, tình huống hoàn toàn không giống với trước kia.

Nhìn thấy Quý Thừa Xuyên không đáp lời, cũng không từ chối hẳn, chỉ trương ra gương mặt lạnh lùng, nhìn lướt qua Tống Dao.

Ánh nhìn này, làm cho toàn thân lông tóc của Tống Dao đều dựng cả lên. Đây là màn mở đầu ép buộc cô nghĩ giải quyết. Nghĩ lại, vì đơn xin từ chức lần trước, tổng giám đốc tức giận một tuần. Nếu hôm nay ép anh uống phần rượu này, một năm hay nửa năm tiếp theo, cô đừng vọng tưởng có thể trải qua yên ấm.

“Quý tổng phải lái xe, cứ để tớ uống thay!” Tống Dao cắn răng, nhào đến cầm chặt chai rượu đế.