Tống Dao không biết tại sao rõ ràng cô chỉ là cùng tổng giám đốc đi gặp gỡ khách hàng thôi mà, vì cớ gì cuối cùng lại thành ra cùng Quý Thừa Xuyên ăn một bữa cơm chiên trứng rất đắc tiền, cơm nước xong xuôi còn ra bờ sông ngắm cảnh đêm, câu chuyện phát triển tình tiết có phải có chỗ nào không đúng rồi không?

Thế nhưng, mọi chuyện đều xảy ra như nước chảy thành sông, làm cho cô vốn không tìm được chỗ nào có vấn đề, chỉ có thể quay mắt nhìn về phía sông, cảm xúc ngổn ngang.

Con sông lớn trước mặt bọn họ chảy từ tây sang đông xuyên qua cả thành phố, tượng trưng cho xã hội thu nhỏ, con sông này một mặt chứa đựng lịch sử, văn hóa cổ xưa. Mặt khác, khi đô thị đột ngột phát triển mạnh mẽ, cái mới và cái cũ, dung hòa với nhau cùng bước đến tương lai, làm cho dòng sông càng thêm vĩnh hằng cùng với thời gian.

Giờ phút này, trên mặt nước không chỉ phản chiếu hình ảnh bầu trời đêm rộng lớn, mà còn in bóng hai ngọn đèn rực rỡ ở hai bên bờ sông, như thành phố xây dựng trên mặt nước, đẹp không sao tả xiết.

Ngày tốt cảnh đẹp, nếu như bình thường e rằng Tống Dao đã say, nhưng lúc này, người này còn đang đứng bên cạnh cô, khiến cô không có hứng thú thưởng thức bất kỳ cảnh đẹp nào. Trong đầu đều toàn nghĩ về Quý Thừa Xuyên, mắt cũng không kiềm được liếc trộm người bên cạnh.

Từ nãy đến giờ, Quý Thừa Xuyên chưa nói một lời, anh chỉ lẳng lặng tựa vào lan can nhìn ra mặt sông phía xa xa, gió từ sông thổi qua mái tóc ngắn gọn gàng. Đèn neon sáng rực ở bờ sông bên kia rọi vào đôi mắt sâu thẳm của anh, chiếu lên thân hình mạnh mẽ rắn rỏi cao lớn khiến cho cảnh đêm bao la phía sau lưng như u tối, nhạt nhòa so với anh.

Tống Dao ngắm đến ngẩn người. Bất thình lình, Quý Thừa Xuyên quay đầu lại đối diện với cô, đôi mắt với ánh nhìn sâu thẳm đó, phút chốc khiến mặt của cô bỗng đỏ bừng lên, cô nhanh chóng quay đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng không thể kiềm nén được nhịp tim đập nhanh thình thịch của mình.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên mà, Tống Dao không hiểu tại sao mình bỗng dưng lại như vậy. Để xoa dịu trái tim kinh hoảng không ngớt, cô phải vờ như không có việc gì, lục lọi lấy điện thoại di dộng ra xem.

Dĩa cơm chiên trứng đắt đỏ vừa rồi Dao Phát Tài post lên kênh bạn bè đã nhận được vài lời comment.

Tứ Tỷ: Ặc, cậu giết người, phóng hỏa hay là trộm cướp đấy, lấy đâu ra nhiều tiền như thế, thành thật khai báo! Không phải cậu đi bán thân đó chứ?

Tiểu Long Nữ: Vãi linh, ăn không ngon thì đưa tớ, chúc cậu béo lên 5 kg!

Mẹ Phát Tài: Ăn ngon không?

Cha Phát Tài trả lời Mẹ Phát Tài: Lừa tiền đó, ăn ngon mới là lạ!

Mẹ Phát Tài trả lời Cha Phát Tài: Đồ dế nhũi!

Cha Phát Tài trả lời Mẹ Phát Tài: Nhưng, hẳn là so với bà làm dễ ăn hơn một chút.

Mẹ Phát Tài trả lời Cha Phát Tài: Đi quỳ trên ván giặt đồ đi.

Nhìn cha mẹ lại chọc nhau trên kênh bạn bè của mình, tâm trạng thấp thỏm của Tống Dao cuối cùng mới giảm bớt đi một chút, khóe miệng không tự chủ được lộ ra vẻ tươi cười, đồng thời, một tin nhắn vừa hiện ra làm cho cô sợ hãi đến mức suýt chút nữa ném di dộng vào trong nước.

Quý Thừa Xuyên: Cười gì vậy?

Nước mắt của cô sắp trào dâng thành giông bão, quýnh quáng quay đầu lại, nói với Quý Thừa Xuyên: “Quý tổng, không biết ngài đã nghe qua câu nói, dọa người sẽ hù chết người khác đấy.”

“Tôi có dọa cô à?” Vẻ mặt của anh như không biết gì cả.

Trong lòng của Tống Dao xuất hiện một tên tiểu nhân chỉ vào mũi của Quý Thừa Xuyên mà mắng điên cuồng: Cái này không phải dọa người chứ là gì? Có chuyện gì thì cứ nói trực tiếp! Anh có biết một tin chỉ nhắn vài chữ là phung phí hay không? Có người thì không đủ tiền, kẻ có tiền lại tùy tiện phung phí như thế, mở miệng nói trực tiếp anh sẽ chết à? Anh có tin lão nương từng phút từng giây đều kéo anh vào backlist không hả!

Trong nội tâm thì mắng như vậy, ngoài miệng lại lầu bầu: “Không phải, chỉ là hơi hoảng sợ…”

“Vậy thì tôi xóa là được.” Quý Thừa Xuyên nói xong, thật sự xóa cái tin nhắn đó.

Tống Dao rối bời, nhắn tin hù dọa người khác, bây giờ xóa đi có tác dụng gì đâu? Đang nghĩ ngợi, bỗng xuất hiện một comment.

Neil: Dĩa cơm chiên trứng này nhìn rất giống cái hình bên Quý tổng nha.

Khương Nam Hiên không phải là đèn cạn đầu, để là lời bình dưới status Dao Phát Tài xong, mười ngón tay nhanh như bay, cũng đồng thời comment một câu tương tự trên kênh bạn bè của Quý Thừa Xuyên.

Neil: Dĩa cơm chiên trứng này nhìn rất giống cái hình bên thư ký Tống nha.

Sau khi đồng thời comment ở hai bên, anh bắt đầu refresh không ngừng trên kênh bạn bè, một bên bấm, một bên nhìn vào màn hình có chút hả dạ. Trả lời, trả lời đi, để tôi xem cậu trả lời tôi thế nào?

Đồ cầm thú!

Nhìn trên status của Quý Thừa Xuyên và mình đều bị Khương Nam Hiên comment câu tương tự, Tống Dao bỏ đi ý định nhảy sông, bây giờ cô chỉ muốn giết người diệt khẩu!

Trái lại, Quý Thừa Xuyên một chút cũng không hề lo lắng mình bị hiểu lầm thành “bạn trai”, ngược lại còn ham hở nói: “Giữ lại lời comment của Neil trên status chúng ta.”

“Quý tổng, như vậy không ổn lắm…” Tống Dao không nhịn được bèn nói.

“Có cái gì không ổn?”

“Như vậy sẽ làm cho trợ lý Khương hiểu lầm, không ổn đâu, hay là ngài gọi điện thoại giải thích một lát.” Cô rụt rè e thẹn đề nghị.

“Giải thích cái gì?” Quý Thừa Xuyên nheo mắt.

“Nói về chuyện chúng ta bị khách hàng cho leo cây…” Tống Dao vừa nói lấy tay chỉ, hai người đang cãi nhau mà không giải thích về chuyện này, đến lúc đó hiểu lầm sẽ ngày càng khó giải quyết, đừng trách tôi không nhắc nhở ngài.

“Được thôi.” Quý Thừa Xuyên hiếm khi tiếp thu ý kiến của cô, nhưng anh cũng không trực tiếp gọi điện thoại, mà trả lời trên kênh bạn bè một câu.

Quý Thừa Xuyên trả lời Neil: Là cùng một dĩa.

Nhìn thấy tổng giám đốc đại nhân trả lời một câu đơn giản, trực tiếp. Ý định nhảy sông trong đầu của Tống Dao ngày càng mãnh liệt. Quý tổng của tôi ơi, tôi khuyên ngài đi giải thích với người ta, không phải khuyên ngài đi khiêu khích mà!

Không bao lâu, Khương Nam Hiên ở bên kia đã đáp lời.

Neil trả lời Quý Thừa Xuyên: Hai người cùng ăn dĩa cơm chiên trứng à? Không phải cậu yêu thích sạch sẽ sao, nhớ năm ấy, lúc học bài, bởi vì tôi gắp một miếng thịt bò trong dĩa của cậu, cậu liền vứt hết cả dĩa đồ ăn, cậu còn nhớ không? Tôi thật đau lòng!

“Quý tổng, ngài xem!” Tống Dao nóng nảy, Khương Nam Hiên đã hiểu lầm, thật sự đã hiểu lầm, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ? Cô luống cuống tay chân một hồi lâu, không chờ Quý Thừa Xuyên mở miệng, dứt khoát xắn tay áo lên nhanh chóng trả lời.

Dao Phát Tài trả lời Neil: Không phải, cơm chiên trứng là của tôi ăn, Quý tổng ăn bò bít tết!

Neil trả lời Dao Phát Tài: Haizz, hóa ra hai người thật sự bỏ tôi đi ăn cơm, phải phạt!

Không biết vì sao, Tống Dao cảm thấy Khương Nam Hiên của hôm nay không giống với trước kia, đặc biệt cố tình gây sự, không nói lý lẽ, chẳng lẽ cũng bởi vì tình yêu ư?

Tống Dao bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục giải thích, vừa muốn gõ chữ, bỗng bị Quý Thừa Xuyên ngăn cản.

“Đi thôi.” Anh nói.

“Phải về rồi sao?” Tống Dao cũng sắp váng vất rồi, bèn hỏi, “Sao về nhanh vậy?”

“Chẳng lẽ, cô còn chưa ngắm đủ?” Quý Thừa Xuyên dừng chân, quay đầu lại nhìn cô.

“Không phải, tôi còn chưa giải thích xong bên này…” Không phải, cũng không phải cô muốn xem cảnh đêm, người muốn đến chỗ này rõ ràng là tổng giám đốc đại nhân mà! Trong chốc lát, Tống Dao lại rối rắm.

“Thư ký Tống.” Không chút do dự, Quý Thừa Xuyên bỗng nghiêm túc nói, “Nếu cô muốn tiếp tục xem, vậy cất di dộng đi, làm như vậy rất không tôn trọng người khác, cô biết không?”

“…” Tổng giám đốc đại nhân nói chuyện logic, tính tình quá “mạnh”. Một lần nữa, Tống Dao không phản bác được, vâng lời mở túi xách nhét di dộng trở vào. Bỗng nhiên, phong thư của cô rơi ra từ túi xách, chẳng may rơi xuống dưới chân của Quý Thừa Xuyên.

Sắc mặt của cô lập tức trắng bệch, đó là… Đơn! Từ! Chức!

Tống Dao không ngờ, cô rối rắm lá đơn từ chức nửa ngày, cuối cùng lại dùng cách này xuất hiện ở trước mặt tổng giám đốc đại nhân. Chột dạ một hồi, cô vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên.

Đáng tiếc, Quý Thừa Xuyên đã nhanh hơn cô một bước nhặt phong thư dưới chân lên.

“Quý tổng, đó là của tôi, mau trả lại cho tôi!” Tống Dao giơ tay, muốn cướp lại phong thư.

Quý Thừa Xuyên cầm phong thư trên tay nhanh nhẹn né qua, tránh lại: “Đây là cái gì?”

“Cái đó… Đây là… phong thư của mẹ tôi gửi cho tôi!”

Cô bối rối làm cho Quý Thừa Xuyên nheo mắt lại: “Đầu năm nay, còn có người viết thư ư?”

“Đúng thế, mẹ của tôi rất thích gửi thư cho tôi!” Tống Dao một mực khẳng định, “Quý tổng, ngài mau trả lại thư cho tôi, đó là thư của nhà tôi…”

Anh vẫn cứ khư khư giữ lấy không buông, cầm phong thư nhìn nhìn trước sau: “Lạ thật, mẹ của cô viết thư cho cô, vì sao trên đó lại đề tên người nhận là tôi?”

Cái phong thư rõ ràng viết “Người nhận: Quý tổng”, lời nói dối bị vạch trần tại chỗ, sắc mặt của Tống Dao lúc xanh, lúc trắng.

“Nếu đã viết người nhận là tôi, tôi đây cũng thật sự muốn xem trong này viết cái gì.” Quý Thừa Xuyên nói xong, giả như muốn mở phong thư ra.

“Không được!” Tống Dao sốt ruột, “Quý tổng, cái phong thư này, ngài không thể mở ra, tôi cầu xin ngài, trả lại cho tôi có được không?”

Bộ dạng thành khẩn này có chút hiệu quả, Quý Thừa Xuyên ngừng động tác trong tay, hỏi: “Không xem cũng được, nói cho tôi biết trong bức thư này viết cái gì?”

Nói cho ngài biết tôi còn được cọng lông! Gương mặt của Tống Dao như đưa đám: “Trong phong thư này không có gì, tôi viết sai rồi…”

“Thư là do cô viết ấy à?” Quý Thừa Xuyên nheo mắt.

Tự biết đã lộ, sắc mặt của Tống Dao ngày càng kém: “Không phải, không phải tôi viết đâu…”

“Thư ký Tống, lần trước cô nói thầm thích tôi, bức thư này có phải là thư tình gửi cho tôi hay không?”

Tổng giám đốc đại nhân tưởng tượng phong phú, từ chuyện lần trước xâu chuỗi đến chuyện này, Tống Dao khổ không tả xiết: “Không phải đâu, Quý tổng, chuyện lần trước đã qua lâu như vậy, có vẻ ngài đã quên, tôi có thể thề trước dòng sông này, bây giờ tôi không hề có một chút ý nghĩ nào với ngài!”

“Tôi làm sao không nhớ rõ chuyện của tháng trước?”

“Quý tổng, oan uổng quá, tôi thật sự không còn cảm giác nào đối với ngài!”

Cô vừa nói xong, sắc mặt của Quý Thừa Xuyên liền trầm xuống, cười lạnh: “Thư ký Tống, cô thật là bội tình bạc nghĩa.”

Bội! Tình! Bạc! Nghĩa!

Bởi vì câu thành ngữ mà tổng giám đốc đại nhân dùng quá rúng động, Tống Dao bị dọa không nhẹ. Đúng lúc này, một lần nữa, Quý Thừa Xuyên chuẩn bị mở phong thư ra xem.

“Dừng tay!” Dưới tình thế cấp bách, cô cứng rắn nhào qua cướp lấy.

Quý Thừa Xuyên không ngờ, từ trước đến nay, Tống Dao nhút nhát như con chuột lại làm ra hành động như thế, sơ sẩy trong phút chốc, để cho cô cướp phong thư đi mất. Càng làm cho anh tức giận là, Tống Dao cướp lấy phong thư, có lẽ sợ rằng sẽ lưu lại tai họa về sau, không nói hai lời vứt phong thư xuống nước.

Mắt nhìn phong thư mỏng manh theo dòng nước trôi bồng bềnh dập bềnh trong bóng đêm, nhanh chóng bị nước cuốn đi không còn thấy bóng dáng. Tống Dao mới dỡ được tảng đá lớn nặng đè nặng trong lòng, thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn không chút bận tâm.

Cái đó, để coi ngài còn có thể xem thế nào? Cô nghĩ vậy, quay đầu bị bộ dáng của Quý Thừa Xuyên hù dọa muốn đi tiểu.

Cô có thể cảm nhận rất rõ tia phẫn nộ tỏa ra từ trên người của Quý Thừa Xuyên. Tuy nhiên, tính tình của tổng giám đốc đại nhân từ trước đến nay vẫn không tốt, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ tức giận đến độ này, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt kia trông giống như muốn ăn thịt người.

Một khoảnh khắc đó, cô mới nhận ra mình đã phạm phải sai lầm lớn, vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Quý… Quý tổng… Thực xin lỗi…”

Rõ ràng không muốn cho anh xem phong thư, lại còn giả mù sa mưa mà nói xin lỗi, Quý Thừa Xuyên hừ một tiếng, xoay người rời đi.

“Quý tổng, ngài đừng đi nhanh như thế! Chờ tôi một chút!” Tống Dao vội vàng theo sau, thật bất đắc dĩ, Quý Thừa Xuyên chân dài bước lại nhanh, hai cái chân nhỏ ngắn của cô chạy theo phía sau, suýt chút nữa mệt đứt hơi.

Làm cho tổng giám đốc bực bội sẽ có kết cục rất thảm, Tống Dao thở hồng hộc nghĩ, hoàn toàn không ngờ đây chỉ là khởi đầu.