Buổi sáng

Đường phố giờ cao điểm đặc biệt ồn ào huyên náo, cái không khí chen chúc, hít khói bụi làm Tuyết Vân khó chịu, nàng chỉ ưa chuộng yên tĩnh và trầm lăng.

Mười tám tuổi đầu còn trong độ tuổi ăn chưa no lo chưa tới. Nhưng riêng với Vân thì mười tám tuổi đầu coi như đã biết tự quản. Chuyện áo quần mua sắm nàng không để bố mẹ bận tâm, kể cả chuyện ăn quà vặt cũng thế. Bố mẹ nàng chỉ việc chi khoản tiền trong tháng cho anh em nàng xài. Ngoài ra họ khỏi lo lắng chi thêm, công việc trong công ty cứ thế mà trôi trãi, suôn sẽ nên họ được thăng chức liên tục. Nhưng có điều lạ là mười tám tuổi đầu mà Vân chưa hề biết chút gì gọi là tình yêu.

Nàng quan niệm tình yêu là một thứ đau khổ, đọa đày, dày vò người sống dở chết dở. Tình yêu triệu chứng của nhiều căn bệnh quái đãng.Nghĩ tới đây Vân rùng mình cho xe rẽ vào hẽm, bộc sang lối tắt, thói quen tới trường của nàng luôn phải đi tắt vừa nhanh mà tiện.Ngước mắt nhìn bầu trời trong vắt một cách lơ đểnh, môi khẽ hát nho nhỏ đoạn "Thành Phố Trẻ" của Trần Tiến, bất giác chiếc xe đạp giở chứng thắng gấp, theo phản xạ tự nhiên bắt buộc phải dừng khi có chướng ngại vật, mà chướng ngại vật lại cũng chính gã con trai hôm qua. Hà Văn tựa lưng vào chiếc xe máy, khuôn mặt Văn còn chưa tỉnh ngủ, quần áo vẫn tươm tất có điều thiêu thiếu một cái gì đó. À, nụ cười lộ chiếc răng khểnh. Vân ngạc nhiên trố mắt, sự hiện diện của chàng bao giờ cũng khiến người khó hiểu.

-Chào anh- Vân chủ động lên tiếng

Văn gật đầu chào lại

-Em đi học?

-Dạ-Nàng lễ phép với bạn của anh hai cũng là cách tôn trọng anh hai- Anh có việc gì mà đứng ở đây vậy?

-Anh chờ...cô bé...

-Cô bé nào? -Vân ngây thơ hỏi

Văn gãy gãy đầu, chàng không biết phải nói làm sao. Còn nàng thì tự nhiên nhìn đồng hồ đeo tay, rồi tự nhiên la hoảng

-Trể,trể giờ học mất,thôi em chào anh!

Không đợi chàng phản ứng, nàng vội vã lách xe qua người chàng. Môi tủm tỉm cười, cười cho cô bé nào mà để chàng phải trồng cây si ngay buổi sáng. Đó tình yêu thì thường điên khùng như thế đó!

******

Chuông hai vừa mới reng, các cô cậu học trò đã ngồi yên vị trên chiếc ghế, trong lớp nhốn nhao nhốn nháo. Nhác trông thấy Vân đi tới Thụy Biên vội chạy ào đến, giọng sôi nổi:

-Sao mi đi trể dữ vậy, có chuyện gì xảy ra trên đường à?

Tuyết Vân vuốt tóc, chỉnh lại bộ dạng gọn gàng, đứng nghiêm nghị:

-Mày xem tao có giống kẻ biếng học đi trể không?

-Không? Thụy Biên lắc đầu- thôi mau vào lớp đi kẻo cô Mười Hai thấy thì tiêu.

Cất cặp vào hộc, ngồi phịch xuống ghế, Thụy Biên lại hỏi:

-Khai mau, chuyện gì xảy đến với mày?

-Chẳng có chuyện gì hết.

-Thế sao đi trể, mày đâu có thói quen đó. Không muốn nói thì thôi, rồi mày sẽ hối hận.

Vân lè lưỡi chọc quê Biên

-Tao có làm gì bậy mà sợ mi lật tẩy chứ

Thụy Biên chẳng những không quê mà còn cười bí hiểm, vén vạt áo dài lấy ra mẩu giấy đã gấp tư quơ qua quơ lại trước mắt Vân khôi hài

-Mày muốn đọc những gì trong giấy ghi không?

-Gì đó?

-Thư tình!

Vân bắt đầu hiếu kỳ, nhìn tờ giấy như bị trúng phép thôi miên

-Của ai thế?

Điểm tay vào ngực Vân, Biên nói:

-Của mày!

Vân há hốc mồm, mắt tròn xoe kinh ngạc

-Tác giả nó là ai?

-Vô danh- Thụy Biên đáp khờ khạo

Vân hỏi cắc cớ:

-Thế sao mày biết gởi cho tao

-Trên giấy có ghi tên người nhận

-Hả- Tuyết Vân líu lưỡi, ngờ ngợ đoán- mày đã xem...xem rồi!

Thụy Biên phủ nhận:

-Uh! nàng đắc ý cười- tò mò là đặc tính của phái nữ. Mọi bí mật sẽ được bật mí nếu quý cô không chịu thành thật khai báo với tòa án ba số tám...Tám ít...tám vừa và đại tám

Vân liếc xéo bạn, rồi hậm hự tường thuật ngắn gọn câu chuyện. Thụy Biên thích thú:

-Anh chàng có bô trai không Vân?

-Đẹp như ca sĩ Đan Trường

-Ặc...ặc vậy thì tội quá, sáng sớm mà trồng cây si kể cũng đáng thương

-Toàn vớ va vớ vẫn, ai biểu hắn yêu đương chi cho bị người ta hành

-Mày rõ là băng thép hic hic

-Đủ rồi nhé bạn- Vân lườm Thụy Biên, nàng xoè bàn tay ra bảo- Đưa đây!

-Đưa gì?

-Định giả mù sa mưa hử? Thư đâu?

-À, Thụy Biên chợt hiểu- nó đây!

Tuyết Vân hồi hộp đón lấy, nhìn dáo dác tứ phía, cả lớp trong giờ tự khảo bài lẫn nhau, nên chẳng ai chú ý ai. Lớp ngoan nhất trường mà lỵ. Tuyết Vân thầm nhủ xong nàng nhẹ nhàng mở tấm giấy đặt xuống đùi. Hai chữ đầu tiên đập vào mắt là cái tên nàng thật to, chữ của người viết ngoằn ngoèo xấu tệ còn hơn cả chữ bác sĩ, khó khăn lắm nàng mới đọc ra từng chữ chẳng khác gì đang tra cứu chữ nôm, chữ hán

Nội dung:

"Tôi chưa có ý định biết em...tôi đã biết

Tôi chưa nghĩ mình phải tìm hiểu em...tôi đã tự hiểu

Tôi mong em đến bên tôi một ngày không xa ngái

Và...đừng làm tôi thất vọng

Trước tình yêu hằng mong đợi bao ngày!

M.N "

Vân đọc mà tức cười. Thư gì mà khô như ngói, kiểu viết lạ lẫm chẳng có điệu vần, tiết tấu, dở ẹc

-Bạn Vân giữ trật tự!

Nụ cười tắt, nàng xấu hổ gằm mặt xuống bàn yên lặng. Lần đầu tiên trong đời học sinh nàng bị người khác nhắc nhở. Thụy Biên cười mỉm chi:

-Hôm nay trời mưa to

-Làm gì có- nàng ngoái đầu nhìn ra cửa sổ

-Tao thấy lạ, nên tao nghĩ trời sẽ mưa

-Là sao?

-Lần đầu tiên đọc thư tình mà mày cười nham nhở quá

-Hi hi, tao báo cho mày biết trước tao sắp nổi khùng rồi đó

-Sao vậy?

-Sáng nay gặp người không bình thường,giờ đọc thư của bất bình thường thì làm sao tao bình thường cho được

Thụy Biên chưng hửng nhưng cũng nhe răng cười khoái chí bởi câu nói khôi hài của bạn. Lớp trưởng từ ngoài vào tuyên bố:

-Tiết đầu cô vắng

Tức thì cả lớp phá vỡ sự nghiêm túc ban đầu, thay vào đó những câu chuyện buôn dưa lê.