Ninh Giang Thành tay bế Thẩm Thiên Hương ra ngoài, trên người cả hai chỉ toàn là máu khiến cho mọi người trong nhà hoảng sợ.

Ninh Tường Gia nhìn thấy thì chết lặng, ba mẹ anh nhìn thấy Thẩm Thiên Hương cũng đơ theo.

“Mau…mau đến bệnh viện mau lên!!!”

Ninh Giang Thành hô to, người trong nhà lập tức lái xe rời đi.

Anh cũng không kịp giải thích gì với con, ngồi trên xe, anh ôm chặt lấy cô miệng không ngừng lẩm bẩm: “Làm ơn…làm ơn…em mở mắt ra nhìn tôi đi…Thẩm Thiên Hương…tôi cầu xin em đó.”

Bệnh viện.

Ninh Giang Thành ôm cô chạy vào đại sảnh bệnh viện, y tá nhìn thấy lập tức đẩy giường chạy đến chỗ cả hai.

Anh đặt cô nằm lên, mọi người nhanh chóng đẩy cô vào phòng cấp cứu.

Đến trước cửa phòng Ninh Giang Thành bị y tá chặn lại: “Người nhà xin hãy đứng bên ngoài.”

Nói xong nữ y tá đóng cửa, Ninh Giang Thành ngồi bệt xuống đất, anh nhìn áo mình dính máu của cô, khoảnh khắc thấy cô qua camera đang nôn không ngừng, còn là nôn ra máu anh rất hoảng sợ.

Không ngờ chạy đến tầng hầm cô đã ngã gục xuống, cũng rơi vào trạng thái hôn mê rồi.

Ninh Giang Thành càng nghĩ càng hoảng, anh đưa tay ôm đầu, làm ơn…làm ơn đi, Thẩm Thiên Hương em phải bình an đấy.

Ninh gia.

Ninh Giang ngồi đơ xuống sofa, khoảnh khắc lúc này ông vẫn chưa hiểu được chuyện gì.

Nhìn thấy cháu trai của mình ngồi đơ ra đó, ông đi đến ôm thằng bé lên rồi hỏi: “Cô…cô gái đó là ai vậy cháu?”

Ninh Tường Gia ngớ ra, thằng bé ôm lấy ông nội rồi bảo: “Mẹ…mẹ nhỏ…”

Ninh Giang và Lạc Ái nghe xong đã hiểu vấn đề.

Bọn họ trở về đây vì muốn biết cô gái nào đã làm con trai mình thay lòng đổi dạ đồng thời còn được cháu trai của mình yêu thích đến thế, không ngờ là…

Ninh Giang xoay đầu nhìn vợ mình, Lạc Ái thở dài gật đầu.

Bọn họ…đã có duyên như vậy rồi ông bà già này cũng không cần giấu diếm gì nữa.

Ninh Giang ôm Ninh Tường Gia vỗ về: “Mọi chuyện sẽ không sao đâu…”

“Mẹ nhỏ…người toàn là máu…ông nội…mẹ nhỏ đã ở dưới tầng hầm suốt hai tuần nay…ba vẫn đối xử tốt với mẹ nhỏ, nhưng tại sao…tại sao mẹ nhỏ…” Ninh Tường Gia lắp bắp hỏi, đứng trước những lần cô bị thương rồi nhập viện, xém chút thì không qua khỏi, Ninh Tường Gia càng lúc càng lo sợ mẹ nhỏ sẽ rời đi mãi mãi mất.

“Ông nội…cháu không muốn mất mẹ nhỏ…cháu chỉ cần mẹ nhỏ…ông nội…”

Ninh Giang ôm cháu mình trên tay, ông chỉ biết vỗ lưng thằng bé dỗ dành.

Ông nhìn vợ mình, bà cũng hiểu ám hiệu, cả hai gật đầu nhìn nhau.

Đúng là gừng càng già càng cay, chỉ vài câu nói đã hiểu được vấn đề ngay lúc này rồi.

Nhà chúng ta…có gián! Con gián này đúng là to thật.

Lúc này một nữ giúp việc đứng trong bếp nhìn cảnh tượng bên ngoài thì mỉm cười, sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn đi.

“Nhiệm vụ hoàn thành, Thẩm Thiên Hương đã trúng độc rồi, xem ra lần này khó mà qua khỏi.”

Bệnh viện.

Liễu Huy nhận được điện thoại chạy đến bệnh viện, thấy bộ dạng đau khổ của Ninh Giang Thành lúc này, anh tiến đến vỗ vai, kết quả xét nghiệm…có lẽ Ninh Giang Thành vẫn chưa xem, nhưng lúc này anh không thể nói ra.

Sau vài tiếng cuối cùng Thẩm Thiên Hương cũng được đẩy ra, nhìn thấy cô, Ninh Giang Thành vội đứng lên chạy đến chỗ bác sĩ.

“May mắn thay là người nhà đưa đến bệnh viện kịp lúc nên bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng do trúng kịch độc…cô ấy…” Bác sĩ ngập ngừng nói.

“Cô ấy làm sao hả bác sĩ?” Ninh Giang Thành chạy đến nắm lấy tay bác sĩ rồi hỏi.

“Cô ấy hôn mê sâu, không biết khi nào tỉnh dậy, giống như bệnh nhân đang trốn tránh gì vậy, người không muốn tỉnh lại là cô ấy.” Bác sĩ nói.

Ninh Giang Thành sững sờ, Liễu Huy đứng phía sau đỡ kịp.

Thẩm Thiên Hương cũng được đẩy đến phòng chăm sóc đặc biệt, anh ngồi bệt xuống đất, òa khóc thật to một lần nữa.

Nhìn dáng vẻ đau khổ của Ninh Giang Thành lúc này, Liễu Huy siết chặt tay, tại sao lần này lại trúng kịch độc cơ cứ?

Ninh gia.

Nửa đêm, Ninh Giang Thành mang bộ dạng như người mất hồn về nhà.

Anh muốn về nhà kiểm tra lại camera cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, bước vào phòng, anh nhìn thấy kết quả xét nghiệm mình mong đợi đang nằm dưới sàn.

Ninh Giang Thành nhớ ra, anh đi đến cầm bảng xét nghiệm lên xem.

Hai tay anh run rẩy, Ninh Giang Thành ngồi xuống đất, lúc này anh muốn hét thật to nhưng lại không thể.

“Là…là quan hệ mẹ con…”Ninh Giang Thành đau khổ nói, ông trời ơi…cô ấy làm sai gì vậy chứ?

Ninh Giang Thành ôm bảng xét nghiệm ADN vào lòng, cuối cùng cô ấy làm sai cái gì mà chịu nhiều đau đớn thế hả?

Ninh Giang lúc này đứng bên ngoài cửa nhìn vào, ông biết con trai mình đã trở về nhà…thấy bộ dạng của con mình ngay lúc này, ông im lặng xoay người rời đi.

Về phòng ngủ, vợ ông vẫn còn thức.

Bà ngồi lên nhìn ông đang rót rượu, bà hỏi: “Sao rồi ông? Cô gái đó sao rồi?”

“Tôi không biết.” Ninh Giang nói.

“Không phải ông sang hỏi thằng bé sao?” Lạc Ái hỏi lại.

“Giang Thành…đang rất khổ sở, thằng bé…vừa biết kết quả xét nghiệm ADN.” Ninh Giang nói.

“Kết quả xét nghiệm? Đừng nói là…”

“Đúng vậy, là về việc xác nhận cô gái đó có phải mẹ ruột của Tường Gia hay không, chúng ta…nên nói cho thằng bé biết sớm hơn thì mọi chuyện đã không thành ra thế này rồi…”

Bệnh viện.

Ba ngày sau.

Thẩm Thiên Hương đã nằm ở đây ba ngày trời, cô vẫn chưa thể tỉnh lại.

Ninh Giang Thành biết cô không muốn tỉnh lại, cô không muốn nhìn thấy mình, nhưng anh vẫn đến đây, kiên trì mỗi ngày ngồi nói chuyện với cô, nói xin lỗi cô, rồi chăm sóc cô đến tận sáng rồi mới rời đi.

Đêm nay cũng vậy, anh cầm một bó hoa tươi đến phòng bệnh, cắm hoa vào bình, sau đó anh kéo ghế ngồi xuống, nắm lấy tay cô rồi bảo: “Tôi biết em đang giận tôi.”

“Nhưng tôi không phải người hạ độc em.

Thiên Hương, tôi cầu xin em, em có thể tỉnh lại sớm được không? Đừng ngủ nữa, tôi cầu xin em…mở mắt ra nhìn tôi đi, em trách tôi cũng được, em đánh tôi cũng được, em muốn làm gì tôi cũng được, nhưng làm ơn đừng ngủ như thế này nữa…tôi lo lắm, tôi sợ lắm, tôi cầu xin em…” Ninh Giang Thành khổ sở nói.

“Còn nữa…em không muốn nhận lại con sao? Tôi đã biết em chính là cô gái năm đó, người con gái đã mang thai con tôi, em chính là mẹ ruột của Tường Gia mà…e mau tỉnh dậy đi, mau tỉnh dậy đi, mau dậy nhận con đi, thằng bé rất lo lắng cho em đấy.

Em giận tôi cũng được, nhưng đừng bỏ con mà đi có được không? Tường Gia đã xa em từ bé, không lẽ bây giờ em muốn xa thằng bé mãi mãi sao?”

Cánh cửa lúc này lại được mở ra, Ninh Giang Thành sững người xoay đầu lại, anh nhìn thấy Ninh Tường Gia đang đứng trước cửa, đã bật khóc từ khi nào rồi.

“Ba…ba vừa nói gì vậy?” Ninh Tường Gia hỏi.

“Con…con trai…” Ninh Giang Thành đứng lên.

“Ba…mẹ nhỏ…chính là mẹ ruột của con sao?” Ninh Tường Gia lại hỏi tiếp.

Ninh Giang Thành biết thằng bé đã nghe hết rồi, anh chỉ đành gật đầu.

Ninh Tường Gia nghe xong thì òa khóc lớn, anh đi đến ôm lấy thằng bé vào lòng.

“Rồi mẹ sẽ không sao đâu, cô ấy sẽ không sao đâu…”