Cao Mỹ Lệ đứng trong nhà vệ sinh trang điểm lại.

Tô son xong cô ta vui vẻ bước ra vừa trở về lại phòng VIP thì thấy Ninh Giang Thành và Thẩm Đại Hải đi ra.

Ông ta mỉm cười rồi chào tạm biệt xong rời đi, Cao Mỹ Lệ không hiểu chuyện gì.

Sao cô vừa đi đã xong chuyện thế này? Đáng ra bọn họ phải ngồi lâu hơn nữa chứ?

Ninh Giang Thành xoay đầu lại, nhìn thấy Cao Mỹ Lệ thì mỉm cười: "Chúng ta về thôi."

"Thành...có phải không ký được hợp đồng không?" Cao Mỹ Lệ lo lắng hỏi.

"Đâu có, anh vừa mới ký hợp đồng với anh ấy mà." Ninh Giang Thành nhẹ nhàng bảo.

"Sao...sao lại nhanh như thế? Thẩm Đại Hải đồng ý nhanh như vậy sao?" Cao Mỹ Lệ hỏi.

"Chứ em muốn thế nào?" Anh hỏi ngược lại.

"Em...em chỉ là hơi bất ngờ" Cao Mỹ Lệ đáp.

"Được rồi, về thôi, Tường Gia còn đang đợi anh." Ninh Giang Thành nhẹ nhàng nói.

Cao Mỹ Lệ gật đầu, đi theo phía sau anh rồi mỉm cười.

Chỉ một chút nữa thôi làm gì còn con trai trên đời nữa chứ?

Cao Mỹ Lệ nhìn Ninh Giang Thành, sau này...anh là của riêng mình em rồi.

...

Thẩm Đại Hải lên xe ngồi vào, nhìn thấy ông quay lại nhanh như vậy tài xế bất ngờ.

"Ông chủ, ông không định hợp tác với Ninh thị sao?" Tài xế tò mò hỏi, mối làm ăn lớn như vậy chẳng lẽ Thẩm Đại Hải muốn gạt sang một bên.

"Đâu có, tôi vừa ký hợp đồng xong đấy chứ.

Chẳng qua là Ninh tổng có vài chuyện cần giải quyết, cậu ấy phải rời đi sớm" Thẩm Đại Hải nói xong quay đầu nhìn cửa sổ, thấy chiếc xe của Ninh Giang Thành đang rời đi.

"Chúc cậu may mắn."

...

Thẩm Thiên Hương ngồi trong xe cảm thấy chiếc xe đi càng lúc càng không đúng, rõ ràng Cao Mỹ Lệ nói rằng sẽ đưa họ rời khỏi đây bằng thuyền.

Làm sao lại thành ra đi lên núi thế này?

"Anh...đang đưa tôi đi đâu vậy hả?" Thẩm Thiên Hương hỏi.

Tên tài xế không nói, sau khi xe đến ngôi nhà hoang.

Hắn ta xuống xe, Thẩm Thiên Hương cũng vội ôm con chạy ra ngoài.

"Anh...ý gì đây hả?" Thẩm Thiên Hương tay ôm chặt Ninh Tường Gia hỏi.

"Vẫn chưa hiểu sao?" Hắn ta rút ra một khẩu súng.

"Cô ngây thơ quá rồi đấy" Tên sát thủ đó nói.

Thẩm Thiên Hương sững người, cô không nghĩ Cao Mỹ Lệ lại trở mặt như vậy.

Cô ta vẫn luôn tìm cách trừ khử cô và con trai sao?

Thẩm Thiên Hương ôm con lùi lại, ở nơi hoang vắng như vậy cô cũng không biết làm sao.

Nhưng trên tay cô còn đang ôm con trai, có chết cô cũng thể để tên ác độc trước mặt làm hại con trai mình.

"Nào, sẽ không đau đâu, mau đưa thằng bé đó cho tôi, sau đó sẽ đến lượt cô mà." Hắn ta tiến tới bảo.

"Biến đi tên thần kinh." Thẩm Thiên Hương mắng hắn ta.

"Thần kinh? Sao cô không nhìn lại mình đi? Cô cũng thật ngu ngốc làm sao đấy, dễ dàng bị dụ như vậy." Hắn ta nói.

Thẩm Thiên Hương im lặng, cũng do cô không đề cao cảnh giác nên dẫn đến chuyện này.

Sự tình này cũng là do cô mà ra...

Nhìn con trai ngủ say trong lòng mình, cô mím chặt môi.

Có chết...mẹ cũng không để con bị thương.

"Để thằng bé đi, còn tôi anh muốn làm gì cũng được." Thẩm Thiên Hương nói.

Hắn ta nghe xong thì bật cười: "Cô gái? Cô có lầm không vậy? Nhiệm vụ của tôi chính là giết cả hai mẹ con các người, đừng mong một ai có thể rời khỏi đây nửa bước."

...

Liễu Huy ngồi trong xe nóng lòng, xe của anh đã đi lòng vòng mãi rồi vẫn không thấy tung tích của Ninh Tường Gia đâu cả.

"Đã tìm thấy chưa?" Liễu Huy nói.

"Sắp...sắp rồi ạ."

"Mau lên!!!" Liễu Huy lớn tiếng đáp.

Lúc này tên đàn em của Liễu Huy cũng đã định vị được chỗ ở của Ninh Tường Gia: "Tìm...tìm thấy rồi đại ca!!!"

"Mau đến đó, mau đến đó mau lên" Liễu Huy lên tiếng bảo.

Chiếc xe lăn bánh, nhanh chóng chạy đến chỗ của Ninh Tường Gia theo bản đồ chỉ dẫn.

...

Phía bên này, Thẩm Thiên Hương ôm con chạy vào trong rừng.

Tên sát thủ cứ bình tĩnh chạy đi tìm hai mẹ con, vừa đi còn la lớn: "Cứ chạy đi, cô chạy cũng không thoát được khỏi đây đâu."

Thẩm Thiên Hương nghe thấy tiếng hắn ta, mặc dù rất hoảng sợ nhưng cô vẫn cố gắng chạy, tên đó...hình như đã biết hết địa hình ở đây sao?

Thẩm Thiên Hương cứ chạy mãi chạy mãi, đến khi chạy đến gần một vực thẳm thì dừng lại.

"Không xong rồi..." Thẩm Thiên Hương đứng đơ ra đó, sao cô...lại chạy đến chỗ này được chứ?

Cô quay đầu lại thì đã thấy tên sát thủ đứng sau mình, Thẩm Thiên Hương không biết làm sao.

Hắn ta cầm súng đi đến chỗ cô, từ từ tiến lại: "Sao không chạy nữa đi?"

Thẩm Thiên Hương ôm con lùi ra phía sau, nhưng cô không thể lùi được nữa, nếu không cả hai mẹ con sẽ rớt xuống đó mất.

Tên sát thủ đó cầm súng đi đến, giơ lên chĩa về phía hai mẹ con, Thẩm Thiên Hương dùng thân mình ôm chặt lấy con, nhắm mắt lại.

Trong đầu cô lúc này nghĩ đến Ninh Giang Thành...làm ơn...làm ơn...anh hãy đến cứu con đi!!!

"Mẹ xin lỗi..."

Đoàng!