Cao Mỹ Lệ sau khi đạt được mục đích liền lên xe rời khỏi biệt thự, nhìn thấy cô ra rời đi, Thẩm Thiên Hương ngồi xuống sofa thở nhẹ ra một cái.

Sau đó nữ giúp việc đi đến chỗ cô, đặt xuống bàn một tách cà phê, Thẩm Thiên Hương nhìn cô ta rồi mỉm cười, không ngờ Cao Mỹ Lệ cũng thật cao tay đấy, cô ta lại có thể mua chuộc được người của Ninh Giang Thành, biến người của anh thành nội gián cho mình.

Trước kia Ninh Giang Thành từng nói Cao Mỹ Lệ không phải người nên động vào là động, đúng thật như lời anh nói, bây giờ thì cô tin rồi.

Thẩm Thiên Hương cầm li cà phê nên thưởng thức, không hiểu sao cà phê hôm nay đắng thật, cô quay đầu nhìn nữ giúp việc đó cô ta mỉm cười nhìn cô: “Thẩm tiểu thư, hình như tôi quên bỏ đường rồi.”

Thẩm Thiên Hương nhìn cô ta rồi bảo: “À không sao, tôi uống không đường quen rồi.”

Thẩm Thiên Hương bỏ li cà phê xuống, cô biết rõ cô ta luôn quan sát nhất cử nhất động của mình, nhất định không được để lộ sơ hở, hôm nay Cao Mỹ Lệ lại đến đây đưa ra điều kiện hợp tác các kiểu, cô ta phải trông chừng cô thật tốt, nếu như Thẩm Thiên Hương mở miệng nói với Ninh Giang Thành chuyện này thì…

Cô thở dài, không hiểu sao bản thân lại kéo vào vòng xoáy này, nhưng cô biết Cao Mỹ Lệ không phải người đơn giản.

Trước mắt phải dưỡng thương thật tốt cái đã, nếu cơ thể không hồi phục hoàn toàn thì đừng mơ về thành phố được, Ninh Giang Thành nhất định sẽ để cô lại đây đến khi nào cô bình phục hoàn toàn mà thôi.

Nghĩ đến anh, Thẩm Thiên Hương nhắm mắt lại, cô biết chuyện của anh và Cao Mỹ Lệ mình không nên xen vào.

Nhưng lúc này cô ta cũng lộ bản mặt thật của mình rồi, còn biến người của anh thành người của mình để theo dõi nhất cử nhất động của anh, Thẩm Thiên Hương muốn rời khỏi đây, nhưng cô không muốn để anh ở cạnh một người nguy hiểm như vậy được.

Thẩm Thiên Hương đứng lên đi về phòng, nữ giúp việc đứng bên dưới cầu thang bất ngờ gọi cô: “Thẩm Thiên Hương, cô biết mình nên làm gì rồi chứ? Tốt hơn hết cô nên cẩn thận lời nói của mình, nếu không thì tôi…”

Thẩm Thiên Hương dừng chân lại, cô xoay đầu nhìn nữ giúp việc kia rồi cười.

“Thế tôi hỏi cô, cô có biết kết cục khi phản bội Ninh Giang Thành không?” Thẩm Thiên Hương hỏi.

Nữ giúp việc kia chột dạ, cô ta cúi mặt xuống một lúc rồi đáp: “Không phải cô cũng đang phản bội Ninh Giang Thành sao? Thế cô cho tôi biết kết cục đi.”

Thẩm Thiên Hương nghe thế bật cười: “Nếu cô muốn biết kết cục thì nên đợi tới hồi kết đi, nhưng tôi nghĩ cô nên cầu trời Ninh Giang Thành không biết cô là nội gián đi, nếu anh ấy phát hiện cô sẽ không nhìn thấy mặt trời vào hôm sau đâu.”

Nữ giúp việc đó nhìn cô, rõ ràng là muốn nhắc nhở Thẩm Thiên Hương không ngờ lại bị cô nhắc nhở ngược lại.

Thẩm Thiên Hương nhún vai, cô bảo tiếp: “Tôi nghĩ cô nên làm tốt nhiệm vụ của mình đi, nếu không lại xảy ra chuyện gì đó thì cả Ninh Giang Thành và Cao Mỹ Lệ sẽ tìm cô đó.”

Nói xong cô quay lưng đi một mạch lên phòng, đừng có hăm dọa cô, Thẩm Thiên Hương này sớm không sợ gì nữa rồi.

Buổi tối.

Ninh Giang Thành lái xe đến thăm Thẩm Thiên Hương, dường như anh đều đến đây mỗi ngày vì sợ cô ở đây một mình sẽ thấy cô đơn và nhàm chán.

Nhìn thấy cô ngồi ở sofa ăn trái cây xem ti vi, anh đi đến ôm lấy cô: “Hôm nay thấy thế nào rồi?”

Thẩm Thiên Hương nhìn anh mỉm cười, nữ giúp việc đưa mắt quan sát cả hai.

Cô xoay đầu lại nhìn nữ giúp việc đó, Ninh Giang Thành cũng bắt đầu thấy kì lạ, anh im lặng quan sát cả hai.

Cô lại xoay đầu về phía anh, nhìn anh rồi đút cho anh miếng táo: “Hôm nay mọi thứ rất tốt.”

“Nhìn em thế này tôi cũng đoán được rồi.” Ninh Giang Thành nói.

Thẩm Thiên Hương chỉ cười, nữ giúp việc ở phía sau thì cứ nhìn anh và cô, cô dĩ nhiên cảm nhận được cô ta đang quan sát mình và anh.

Bên ngoài trời bỗng đổ mưa thật lớn, Thẩm Thiên Hương nhìn ra ngoài, ông trời đang muốn giúp cô đấy sao?

Ninh Giang Thành ôm lấy cô, anh nói nhỏ: “Đúng là trời cao có mắt.”

“Anh nói như vậy là có ý gì chứ?” Thẩm Thiên Hương hỏi lại.

“Ông trời đang tạo cơ hội cho tôi mà, đêm nay có thể ngủ cùng em rồi, trời mưa rồi, em muốn tôi lái xe trong đêm trở về Ninh gia như thế sao?” Ninh Giang Thành hỏi.

Thẩm Thiên Hương bật cười, cô đẩy anh ra rồi cầm đĩa trái cây vào bếp.

Ninh Giang Thành ngồi đó, anh biết cô đã đồng ý cho mình ngủ cùng cô rồi.

Cô vào trong, nữ giúp việc kia liền kéo cô lại rồi nói nhỏ: “Cô…đang muốn làm gì?”

“Tôi có làm gì đâu? Ninh Giang Thành muốn ngủ lại với tôi thôi mà” Thẩm Thiên Hương đặt đĩa trái cây xuống bàn rồi nói.

“Cô tốt hơn đừng dở trò sau lưng tôi.” Cô ta nhắc nhở tiếp.

“Cô đa nghi quá rồi, tôi làm sao dám đắc tội với Cao Mỹ Lệ chứ?” Thẩm Thiên Hương mỉm cười, cô đi đến tủ lạnh lấy nước uống rồi đem ra bàn cho anh.

Trời vẫn đổ mưa không ngừng, mưa rất lớn, tiếng gió không ngừng đập vào cửa sổ.

Thẩm Thiên Hương nằm trong lòng Ninh Giang Thành, cô từ từ dụi đầu vào lòng anh làm nũng.

Ninh Giang Thành thấy cô lúc này như mèo con, anh vòng tay ôm chặt cô hơn rồi hỏi: “Sao vậy? Em nhớ tôi rồi sao?”

“Làm gì có chứ…” Cô ngại ngùng đáp.

“Thôi nào, nhớ tôi thì nói đi, tôi sẽ ở lại với em lâu hơn.” Ninh Giang Thành lại bảo.

“Anh đừng có tự luyến nữa, ai rảnh đâu mà nhớ anh chứ?” Thẩm Thiên Hương ngẩng đầu nhìn anh.

Nhìn thấy người đàn ông này lại yêu thương mình như vậy, cô không nỡ đẩy anh ở cạnh một người nguy hiểm và mưu mô tính toán như Cao Mỹ Lệ một chút nào.

Cô dụi đầu vào lòng anh một lần nữa, sau đó lên tiếng hỏi: “Này…”

“Làm sao?” Ninh Giang Thành nói.

“Tôi nói cái này anh đừng nổi giận nhé.” Thẩm Thiên Hương nhỏ giọng bảo.

“Em nói đi? Việc gì tôi phải nổi giận với em chứ?” Ninh Giang Thành bình tĩnh hỏi.

Thẩm Thiên Hương ngẩng đầu lên nhìn anh, cô hơi khựng lại một chút nhưng cuối cùng quyết định lại nói ra.

“Anh…hãy cẩn thận với Cao Mỹ Lệ.”

Ninh Giang Thành nhìn cô, Thẩm Thiên Hương nhắm mắt lại, cô biết anh sẽ nổi giận với mình khi mình nói những lời này, nhưng mà…

Ninh Giang Thành lại bình tĩnh đến lạ, anh hôn lên trán cô rồi bảo: “Ngủ sớm đi, đã khuya lắm rồi.”