Thẩm Thiên Hương nói rõ cho Ninh Tường Gia hiểu được sự tình lúc này, thằng bé ngẩng đầu nhìn cô.

“Tiểu thiếu gia, hôm nay tôi hơi mệt tôi xin phép nghỉ một hôm” Thẩm Thiên Hương nói rồi quay lưng đi.

Ninh Tường Gia cũng không dám nói thêm gì, chỉ biết nhìn bóng lưng của cô từ đằng sau mà thôi.

Thẩm Thiên Hương thay quần áo rồi ra ngoài, Ninh Tường Gia đứng ở cửa nhìn cô rời đi, cậu muốn lên tiếng gọi cô nhưng lại không dám, bởi vì Ninh Tường Gia biết rõ Thẩm Thiên Hương đang rất giận mình.

Lần này cậu sai thật rồi, cậu gây ra chuyện lớn thật rồi.

Thẩm Thiên Hương rời khỏi Ninh gia, cảm thấy bản thân thoải mái một chút, cô ngồi xe đến nghĩa trang.

Đứng trước phần mộ của mẹ mình, Thẩm Thiên Hương cúi người xuống đặt bó hoa xuống rồi nhìn bà.

Đến tận đây, Thẩm Thiên Hương không kiềm nén được cảm xúc nữa rồi, cô bật khóc thật lớn, khóc nức nở trước mặt mẹ mình.

“Mẹ…con nên làm sao đây?”

“Mẹ…con phải làm gì đây?” Thẩm Thiên Hương ôm mặt nói.

Chuyện nghiêm trọng lần này lại do chính Ninh Tường Gia gây ra, cô và Ninh Giang Thành vốn không thể làm gì, bản thân cũng rất giận nhưng lại không thể trách mắng thằng bé, một phần do cả hai cứ mập mập mờ mờ khiến cho Ninh Tường Gia hiểu lầm.

Chuyện đã đành…Thẩm Thiên Hương cũng không biết giải quyết sao cho đúng, cô chỉ tủi thân cho chính mình, thấy thương mình, bởi vì cơ thể này của cô…lại trao cho Ninh Giang Thành một cách như thế…

Thẩm Thiên Hương cứ ngồi ở đó một lúc lâu, cô nhìn phần mộ của mình, đem những gì mình kiềm nén bấy lâu nay nói ra.

Có thể ở nơi đây chính là nơi khiến cho lòng cô thấy nhẹ nhàng nhất.

Ninh thị.

Ninh Giang Thành ngồi trong phòng làm việc, đáng ra anh nên vui vẻ vào hôm nay ngay sau khi có được Cao Mỹ Lệ rồi.

Nhưng vì chuyện tốt đêm qua con trai gây ra cho mình bây giờ Ninh Giang Thành muốn cười cũng cười không nổi nữa, cả ngày hôm nay cứ đen mặt, còn mang sát khí đến Ninh thị khiến ai cũng thấy lạnh sống lưng và sợ hãi làm sao.

Liễu Huy cũng không biết chuyện gì xảy ra, từ sáng đến giờ Ninh Giang Thành khó ở khiến anh chạy đi chạy lại giải quyết một đống công việc rồi.

Đúng là giận cá chém thớt mà, nhưng anh cũng tò mò không biết ai đã khiến cho Ninh Giang Thành không vui như thế?

“Liễu Huy” Ninh Giang Thành lên tiếng.

“Tôi đây” Liễu Huy đáp.

“Cậu đi điều tra xem ngày hôm qua ở khách sạn Tường Gia có gặp ai để hỏi chuyện gì không đi” Ninh Giang Thành nói.

Liễu Huy ngớ người ra: “Khi không cậu điều tra cái đó làm gì? Cả ngày hôm qua thằng bé chỉ bám Thẩm Thiên Hương và đi cùng tôi, dường như không rời khỏi cả hai người chúng tôi làm sao gặp được người khác mà hỏi chuyện chứ.

Ninh Giang Thành nghe thế càng đen mặt: “Chết tiệt…vậy ai xúi thằng bé làm chuyện như vậy chứ?”

Liễu Huy nghe Ninh Giang Thành lẩm bẩm một mình, anh cảm thấy có gì đó không phải ở đây.

“Ninh Giang Thành, có chuyện gì xảy ra sao?” Liễu Huy hỏi.

Ninh Giang Thành nhìn Liễu Huy, anh thở dài rồi đứng dậy lại sofa ngồi xuống.

“Đêm qua…tôi và Thẩm Thiên Hương…”

Ninh Giang Thành đành nói hết chuyện cho Liễu Huy biết, nghe xong anh cứng đờ người ra.

Đêm qua Ninh Giang Thành và Thẩm Thiên Hương ở một chỗ? Chuyện tốt còn lại là do Ninh Tường Gia gây ra sao? Có lầm không vậy?

Ninh Giang Thành lắc đầu: “Cậu nói xem, tôi nên dùng bao nhiêu tiền để bồi thường cho cô ấy đây?”

“Bồi thường? Cậu tính dùng tiền sao?” Liễu Huy hỏi.

“Ngoài tiền thì còn cái khác sao?” Ninh Giang Thành hỏi ngược lại.

“Ninh tổng ơi là Ninh tổng, cậu cũng ở chung một mái nhà với Thẩm Thiên Hương cũng lâu rồi mà cậu không nhận ra cô ấy là người như thế nào sao?” Liễu Huy lại nói tiếp.

“Thẩm Thiên Hương là người có tự trọng cao, nếu như cậu dùng số tiền lớn đền bù cho cô ấy chẳng khác gì khiến cô ấy nghĩ rằng cậu xem cô ấy như người qua đường, chơi xong một đêm liền dùng tiền ra giải quyết” Liễu Huy bình tĩnh nói.

Ninh Giang Thành nghe xong thì cũng hiểu ra vấn đề, nhưng ngoài việc dùng tiền ra anh cũng không biết làm sao với Thẩm Thiên Hương nữa.

Đêm qua…theo kinh nghiệm của anh đó chính là lần đầu tiên của Thẩm Thiên Hương, cô gái ngốc nghếch đó quấn anh cả đêm như một con mèo nhỏ vậy.

Ninh Giang Thành lắc lắc đầu mình, đang lúc rối như tơ vò mày còn dám nghĩ đến cảnh xuân đêm qua sao? Mày có bị điên không hả Ninh Giang Thành?

Liễu Huy lúc này nhớ ra cái gì đó, ngày hôm qua Ninh Tường Gia bất ngờ hỏi anh vấn đề làm sao có thể cho nam nữ đến với nhau, anh cứ nghĩ thằng bé chỉ hỏi cho vui nên không suy nghĩ lại trả lời…

Rồi xong…anh chính là người gián tiếp gây ra chuyện tốt này rồi.

Liễu Huy nhìn Ninh Giang Thành, thấy Ninh tổng của chúng ta đang căng thẳng như thế anh vẫn nên im lặng tốt hơn, lỡ đâu nói ra rồi Ninh Giang Thành không cho anh đường về nhà luôn thì làm sao đây?

Ninh Giang Thành thở dài, anh nghĩ mình vẫn nên về nhà nói rõ với Thẩm Thiên Hương thì hơn.

Lúc sáng anh đã rời đi sớm vì không biết nên đối mặt với cô làm sao, nhưng anh cũng không thể tránh cô mãi được.

Anh lấy điện thoại ra gọi về nhà hỏi xem Thẩm Thiên Hương hôm nay thế nào.

Dì Lưu bắt liền đáp:

[Cô ấy xin nghỉ hôm nay rồi ông chủ, cũng đã ra ngoài từ sớm chưa về nhà]

“Vậy sao…” Ninh Giang Thành đáp, ra ngoài rồi sao? Cũng tốt thôi, bây giờ cô muốn ở một mình hơn là…

Ninh Giang Thành căn dặn vài điều rồi cúp máy, Liễu Huy nhìn Ninh Giang Thành rồi đứng dậy.

Anh vẫn nên chuồn đi thì hơn, nếu không lại để lộ sơ hở bị Ninh Giang Thành phát hiện thì xong đời luôn.

Ninh Giang Thành đứng dậy, anh lại bàn kéo hộc tủ ra, cầm tớ chi phiếu lên anh định đặt bút xuống ghi một số tiền lớn đưa cho Thẩm Thiên Hương thì điện thoại đổ chuông.

Anh nhìn màn hình điện thoại, mặt nhăn lại…

“Tôi nghe” Ninh Giang Thành đáp.

[Tôi muốn gặp anh nói chuyện, mong hôm nay anh về nhà sớm]

Người gọi cho anh không phải ai khác mà chính là Thẩm Thiên Hương.

Xem ra cả hai đều lựa chọn việc đối mặt nhau nói rõ mọi chuyện còn hơn là né tránh đối phương…

.