Sau khi nghe Lý Diệc Sính oán hận về việc tốt nghiệp khoa chính quy ở nước Đức khó khăn như thế nào, Kỷ Thuỵ đầy ngỡ ngàng, cuối cùng cô xác nhận sự thật rằng chú Lý thân yêu của mình vẫn chưa tốt nghiệp đại học, hiện tại chỉ có bằng cấp ba.

Trước khi xuống xe, cô còn cố gắng an ủi anh ta: “Chú Lý nghĩ thoáng chút đi, chú đẹp trai như vậy, lại giàu có, bằng cấp gì đó không quan trọng chút nào! Chú… chú chính là sếp tổng!”

“Một sếp tổng có bằng cấp ba.” Lý Diệc Sính nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Quá khứ đen tối nhất của người giàu khác đều là đua xe tán gái, quá khứ đen tối của tôi lại là chưa tốt nghiệp khoa chính quy sau chín năm học đại học. Cô có biết bởi vì chuyện này mà tôi trở thành trò cười trong mắt bao nhiêu người không? Tôi không nên tuyệt giao với Tạ Uyên sao? Không nên ngáng chân anh ta một chút trong công việc kinh doanh sao? Không nên khinh thường vài câu mỗi lần nhìn thấy anh ta sao?”

“… Chú Lý, cháu mua kem cho chú nhé.” Kỷ Thuỵ nói với vẻ mặt chân thành.

Sự thật chứng minh rằng bác sĩ kem có thể chữa khỏi mọi bệnh tật, sau khi Lý Diệc Sính ăn xong cũng lập tức quên đi những chuyện không thoải mái đó. Nhìn anh ta đã bắt đầu vui vẻ trở lại, Kỷ Thuỵ muốn nói đỡ cho chú nhỏ vài câu nhưng khi nghĩ đến anh ta vẫn chưa tốt nghiệp khoa chính quy sau chín năm học đại học thì lời đến bên miệng lại bị nuốt trở vào.

“Chú Lý, chú gọi món đi, muốn ăn cái gì thì cứ gọi cái đó, hôm nay cháu sẽ trả!”

Lý Diệc Sính nhướng mày: “Không phải nói tiền lương quá ít nên muốn chi tiêu tiết kiệm một chút sao?”

“Không tiết kiệm nữa, mời chú Lý ăn cơm thì tuyệt đối không thể keo kiệt bủn xỉn!” Tiền lương của Kỷ Thuỵ đã bị tiêu hết từ lâu, bây giờ tất cả số tiền trong túi đều là được chú nhỏ cho.

Tất nhiên, chuyện này tuyệt đối không thể nói cho chú Lý biết để tránh anh ta lật mặt.

Mặc dù Kỷ Thuỵ tỏ ra khá hào phóng nhưng Lý Diệc Sính vẫn không gọi quá nhiều món, Kỷ Thuỵ thấy vậy thì gọi thêm vài món nữa và đưa thực đơn cho người phục vụ.

Lẩu luôn được phục vụ rất nhanh, nồi lẩu và đồ ăn kèm đều được bê lên chỉ sau năm phút, hai người vừa bỏ đồ vào trong vừa trò chuyện thoải mái. Khi nói tới chuyện giận dỗi lần này của Kỷ Thuỵ và Tạ Uyên, Lý Diệc Sính lập tức cau mày.

“Cãi nhau thì cãi nhau nhưng cô không nên nói đi là đi, lỡ như gặp chuyện gì nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ, lỡ như người bạn kia của cô không đáng tin thì phải làm sao bây giờ, đừng quên cô ở trong mắt của những người xấu đó không chỉ là một cô gái nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp mà còn là con cháu của nhà họ Tạ giàu nhất một vùng.”

Thật hiếm khi anh ta dạy dỗ người khác một cách nghiêm túc như vậy, Kỷ Thuỵ im ​​lặng ngồi ngay ngắn: “Cháu biết mình sai rồi, lần sau sẽ không bao giờ bỏ nhà đi nữa.”

“Lần sau lại bỏ nhà đi thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đích thân đi đón cô, chúng ta cùng nhau chọc cho anh ta tức chết.” Lý Diệc Sính đổi chủ đề.

Kỷ Thuỵ: “…” Câu nói này của chú mới là trọng điểm.

Nồi đã sôi, bơ trộn với gia vị ớt cay đang sôi trào ùng ục, khiến cho người ta muốn ăn. Hai người im lặng một lúc ngắn ngủi rồi phối hợp bỏ đồ vào trong nồi với nhau.

Mãi cho đến khi ăn xong hai đĩa thịt cừu cuộn, hai người mới lại bắt đầu trò chuyện một cách chậm rãi.

“Đúng rồi, người bạn kia của cô là ca sĩ biểu diễn ở quán bar nhỉ, hôm đó lúc tôi đi tìm cô thì có nhìn thấy cô ấy, cô ấy cũng là một gương mặt cũ ở quán bar Ngô Việt.” Lý Diệc Sính gắp cho cô một miếng dạ dày bò.

Kỷ Thuỵ gật gật đầu, đang định nói gì đó thì đột nhiên nghĩ tới một phần ba tài sản của nhà họ Lý đều nằm trong giới giải trí, trong lòng cô chợt suy nghĩ, cô vội vàng nói thêm: “Thực ra chị ấy còn là một diễn viên nhưng mấy năm nay vẫn luôn không có tài nguyên gì nên chỉ có thể đóng một số vai nhỏ, trước mắt cũng chưa ký hợp đồng với công ty nào. Chú Lý, nếu chú có thời gian thì cháu giới thiệu cho hai người làm quen một chút nhé.”

“Cô muốn tôi ký hợp đồng với cô ấy sao?” Lý Diệc Sính nghe là đoán được ý mà cô muốn nói.

Vẻ mặt Kỷ Thuỵ uyển chuyển: “Nếu thích hợp…”

“Được rồi, thứ hai tuần sau tôi sẽ bảo thư ký soạn một bản hợp đồng, cô mang cho cô ấy ký đi.” Lý Diệc Sính đầy thoải mái.

Kỷ Thuỵ sửng sốt một chút: “Đơn giản như vậy sao?”

“Nếu không thì sao?” Lý Diệc Sính nhướng mày: “Tôi đã từng gặp cô ấy rồi, mặc dù trang điểm rất đậm nhưng có thể nhìn ra được là một người đẹp, điều quan trọng nhất là cháu gái lớn có khả năng đoán mệnh ngoại cảm của tôi đã đích thân đề cử, chắc chắn cô ấy có số nổi tiếng trong tương lai.”

“… Chú đã hiểu lầm về cháu quá nhiều rồi.” Niềm vui sướng lúc đầu của Kỷ Thuỵ qua đi, cô lại bắt đầu lo lắng: “Nếu như chị ấy không nổi tiếng giống như những gì chú nghĩ thì chú sẽ không “ủ giấm” chị ấy, không cho chị ấy xuất hiện trong các hoạt động chứ?” 

Lý Diệc Sính vui vẻ: “Yên tâm đi, tôi là một công ty nghiêm túc, nếu nâng đỡ không nổi thì sẽ không nâng đỡ, có tổn thất gì thì công ty gánh vác, sẽ không để cô ấy bồi thường gì đâu.Nếu cô ấy không muốn ở lại công ty nữa thì chú Lý xem như nể mặt cô cũng có thể chấm dứt hợp đồng không bồi thường với cô ấy bất cứ lúc nào.”

Kỷ Thuỵ nghe hiểu được, ý của chú Lý là nếu nổi tiếng thì sẽ cùng có lợi còn không nổi tiếng thì anh ta sẽ bồi thường tiền, chị Phi sẽ không mất gì cả… Đây không phải là trùng hợp sao? Thứ mà chú Lý không thiếu nhất chính là tiền, bồi thường một chút tiền dường như không có tổn thất gì, vẹn cả đôi đường, Kỷ Thuỵ vui vẻ đồng ý.

Hai người không báo cho đương sự biết mà đã tạm thời hoàn tất quyết định ký hợp đồng, lúc này Lý Diệc Sính mới nhớ ra có một việc cực kỳ quan trọng mà anh ta chưa hỏi: “Bạn của cô tên là gì?”

“Diệp Phi.” Kỷ Thuỵ viết lên trên bàn.

Lý Diệc Sính cau mày: “Tên này không hay, không may mắn, ký hợp đồng thì phải đổi nghệ danh, tốt nhất cũng nên đổi trên chứng minh thư luôn, tôi sẽ nhờ đại sư tính toán xem đổi thành cái tên nào thì phù hợp hơn.”

“… Có gì không phù hợp chứ?” Kỷ Thuỵ không nói nên lời.

“Phi đó, vừa nghe đến đã thấy rất dễ gặp thị phi, lại còn rất dễ cảnh còn người mất.” Thấy cô không coi trọng thì Lý Diệc Sính lập tức tỏ vẻ nghiêm túc: “Đây đều là dựa trên khoa học, cô xem ông Kỷ đi, trước kia tên là Kỷ Phong Ba nên rất dễ dàng gặp phong ba, từ lúc sửa lại tên như hiện tại thì sức khỏe càng ngày càng cường tráng khỏe mạnh, dự án AI cũng diễn ra rất suôn sẻ, có thể nói là hơn năm mươi tuổi nhưng mọi thứ rất tuyệt vời.”

Khóe miệng Kỷ Thuỵ giật giật, tuy rằng cô cảm thấy tên một người không liên quan gì đến vận mệnh của họ nhưng nghĩ đến người mê tín dị đoan trước mặt này rất ​​có thể sẽ là ông chủ tương lai của chị Phi… Anh ta thích làm gì thì cứ làm đi, nguyên tắc đầu tiên ở chỗ làm là không được đối đầu với ông chủ.

Nồi lẩu càng nấu thì càng cay, mặc dù điều hòa trong cửa hàng đã bật ở nhiệt độ cực thấp nhưng cả hai vẫn nhanh chóng đổ đầy mồ hôi, người phục vụ thấy thế thì lập tức đến để đẩy mạnh mức tiêu thụ rượu gạo ủ của cửa hàng nhà mình.

“Rượu gạo của chúng tôi có vị ngọt, giúp giảm cay, hương vị rất ngon nhưng nồng độ cồn cao, khoảng trên dưới 10%, nếu một người không lái xe thì có thể nếm thử.”

Lý Diệc Sính nghe vậy thì nhìn về phía Kỷ Thuỵ một cách trêu chọc: “Không phải là vị thành niên chứ?”

Kỷ Thuỵ im ​​lặng cầm ly lên nhấp một ngụm nước đá.

Người phục vụ nhanh chóng mang một bình lớn tới theo sự ra hiệu của Lý Diệc Sính, Lý Diệc Sính rót hai ly, sau khi cụng ly với Kỷ Thuỵ thì uống hết sạch trong một hơi.

“Chú uống từ từ thôi.” Kỷ Thuỵ vội vàng nói.

Lý Diệc Sính không quan tâm: “Chỉ mười độ mà thôi, chuyện nhỏ ấy mà.”

Một giờ sau.

Lý Diệc Sính lắc đầu, anh ta nhìn về phía Kỷ Thuỵ, ánh mắt bất giác đăm đăm: “Cháu gái lớn… tại sao tôi cảm thấy đầu có chút choáng váng?”

“Bởi vì chú đã uống hai bình rượu gạo lớn.” Kỷ Thuỵ bất lực.

Rõ ràng người phục vụ đã tới nhắc nhở hai ba lần nhưng anh ta lại không quan tâm, nói rằng loại đồ uống ngọt này còn kém xa so với rượu mà anh ta thường uống. Giờ thì hay rồi, uống hai bình lớn này xuống bụng thì thần tiên cũng sẽ say.

Kỷ Thuỵ thở dài, cúi đầu gửi tin nhắn.

Lý Diệc Sính nhíu mày, cố gắng giữ vững lý trí: “Đi thôi, gọi người lái xe hộ đưa chúng ta về nhà.”

“Chú đừng vội, chú… sẽ có người đến đón chúng ta sớm thôi.” Để tránh chú Lý say rượu đột nhiên mất kiểm soát nên Kỷ Thuỵ đã biết điều mà không nhắc đến tên Tạ Uyên.

Lý Diệc Sính nằm ​​trên bàn một cách ỉu xìu, trong cổ họng phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Kỷ Thuỵ thở dài, trước tiên gọi người để thanh toán hóa đơn, sau đó đợi chú nhỏ đến đón cùng với anh ta.

Sau khi nhận được tin nhắn thì sếp Tạ cô đơn một mình tối nay lập tức đi thẳng đến quán lẩu mà vẫn mặc bộ quần áo ở nhà. Vừa bước vào cửa, anh đã nhìn thấy hai người đang nằm trên bàn, đầu hướng vào nhau, anh bỗng có cảm giác muốn xoay người rời đi.

Kỷ Thuỵ như cảm thấy điều gì đó, cô vui vẻ vẫy tay trước khi anh kịp giả vờ không quen biết: “Chú nhỏ!”

Dường như cô hoàn toàn không có cảm giác áy náy khi cho anh leo cây, Tạ Uyên nhếch khóe môi lên một chút và chống gậy đi về phía cô: “Cô cũng uống sao?”

“Không có.” Kỷ Thuỵ trả lời ngay.

Tạ Uyên nheo mắt lại: “Không tin.”

“Thật đấy, chú cứ ngửi xem.”

Kỷ Thuỵ đột nhiên nhón mũi chân lên, kết quả là bởi vì dùng lực quá mạnh nên lập tức ngã về phía anh. Tạ Uyên vô thức đưa tay ra đỡ cô, trong lúc đỡ lấy thì môi cô cũng nhẹ nhàng lướt qua trên cằm của anh.

Tạ Uyên ngẩn người, sau khi hoàn hồn lại được thì anh nhìn thấy vẻ mặt ranh mãnh của cô: “Không ngửi thấy được đâu, vừa rồi cháu đã súc miệng rồi!”

Tạ Uyên: “…” Con sâu rượu.

Người phục vụ bên cạnh chủ động giải thích: “Vừa rồi cô ấy nhìn thấy trong bình còn một ít nên đã uống hết vì sợ lãng phí.”

Tạ Uyên: “…” Còn là một con sâu rượu rất tiết kiệm.

Anh không biết phải nói gì nữa nên bảo tài xế cõng Lý Diệc Sính đi, còn mình thì nhìn về phía Kỷ Thuỵ: “Có thể đi được không?”

“Dạ được!” Kỷ Thuỵ gật gật đầu, chủ động khoác lấy cánh tay của anh.

Tạ Uyên thở dài, dẫn cô đi theo phía sau tài xế.

Sau khi ra khỏi cửa, anh nhét Lý Diệc Sính vào xe thể thao rồi lại đưa chìa khóa cho người lái xe hộ, ngay khi anh đang chuẩn bị buông tay mặc kệ hoàn toàn thì Lý Diệc Sính đột nhiên thò đầu ra ngoài cửa sổ xe: “Này, Tạ Uyên.”

“Chuyện gì?” Tạ Uyên đứng ở ngoài xe, nhìn anh ta từ trên cao xuống.

Lý Diệc Sính: “Bỏ mối hận thù của hai chúng ta sang một bên, tôi rất thích Thụy Thụy, tôi muốn kiện với anh để giành quyền nuôi nấng.”

“Anh uống nhiều rồi, lúc về nhớ uống chút Cephalosporin* để giải rượu.” Tạ Uyên nhét anh ta trở lại xe rồi ra hiệu cho người lái xe hộ khóa cửa sổ xe lại.

*Thuốc kháng sinh, chống nhiễm trùng

Kỷ Thuỵ choáng váng: “…” Thật là một sự quan tâm ác độc.

Xử lý Lý Diệc Sính xong, Tạ Uyên đưa Kỷ Thuỵ lên xe, thực sự là có chút choáng váng, sau khi Kỷ Thuỵ lên xe thì bắt đầu lẩm bẩm, không lâu sau thì cô đã ôm lấy cánh tay của Tạ Uyên mà ngủ mất.

Tạ Uyên nhìn người nào đó đang vùi nửa khuôn mặt vào tay áo mình, anh nói một cách thờ ơ: “Cảm thấy khó chịu sao, đáng đời.”

Kỷ Thuỵ lại hừ nhẹ một tiếng.

Tạ Uyên cụp mắt xuống, anh giúp cô điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn.

Phong cảnh ven đường nhanh chóng lùi lại, ánh sáng mờ ảo chiếu vào hai người khiến bọn họ hòa mình vào màn đêm. Rất nhanh Tạ Uyên cũng buồn ngủ, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh thì chiếc cằm bị lông vũ mơn trớn đột nhiên cảm thấy ngứa.

Anh đột nhiên mở mắt ra, vừa cúi đầu xuống đã bắt gặp hai con mắt tựa như đèn pha của Kỷ Thuỵ.

Tạ Uyên: “…”

“Chú nhỏ, không khí bên ngoài thật dễ chịu.” Vẻ mặt Kỷ Thuỵ mong đợi.

Sau khi im lặng hồi lâu, Tạ Uyên hỏi: “Cô muốn mở cửa sổ hít thở không khí à?”

“Cháu muốn xuống đi dạo một chút.”

Tạ Uyên cười lạnh một tiếng: “Cô nằm mơ đi, ngoan ngoãn đợi.”

Một phút sau, anh chống gậy với vẻ mặt vô cảm, đi trên con đường về nhà với Kỷ Thuỵ.

“Chú nhỏ, vui vẻ một chút đi, đi bộ nhiều tốt cho sức khỏe.” Kỷ Thuỵ dỗ dành anh.

Tạ Uyên liếc nhìn cô một cái: “Bạn học Kỷ Thuỵ, cô không cảm thấy việc bảo một người què đi bộ nhiều hơn là rất ác độc sao?”

Kỷ Thuỵ không trả lời nhưng Kỷ Thuỵ đã tự mình chứng minh rằng cô còn có thể ác độc hơn…

Sau khi đi được hơn 200 mét, cô ngồi xổm trên mặt đất, kiên trì muốn người chú què cõng cô.

Tạ Uyên nhắm mắt lại, sau khi thấy mình đã bình tĩnh mới nói: “Đứng dậy.”

“Cõng cháu.” 

“Đứng dậy.”

“Không muốn.”

“Kỷ Thuỵ…”

“Chú nhỏ, cõng cháu đi.” Kỷ Thuỵ dang hai tay về phía anh và nhìn anh một cách đáng thương.

Tạ Uyên nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cuối cùng xoay người lại với vẻ mặt vô cảm. Ánh mắt Kỷ Thuỵ sáng lên, cô lập tức bổ nhào về phía lưng anh một cách uyển chuyển nhẹ nhàng, còn rất biết điều mà cầm lấy cây gậy chống của anh.

Tạ Uyên cõng người trên lưng một cách nghiêng ngả, hai tay đỡ lấy đầu gối cô, bước về phía trước từng bước một.

Kỷ Thuỵ cảm thấy hài lòng mà dựa vào phía sau lưng anh, dần dần cảm thấy hơi buồn ngủ: “Ba luôn cõng cháu như thế này.”

“Tôi không phải là ba của cô.” Tạ Uyên nhắc nhở.

Kỷ Thuỵ: “Cháu biết, ba cháu cõng vững vàng hơn so với chú.”

Tạ Uyên dừng bước lại, Kỷ Thuỵ lập tức hiểu ý của anh, cô cười lớn ôm chặt lấy cổ anh: “Cháu sai rồi, cháu sai rồi, chú nhỏ cõng vững chắc nhất!”

“Nói dối, cả đời này của tôi sẽ không bao giờ có thể cõng vững được.” Khi Tạ Uyên đang nói ra những lời này, anh vẫn bình tĩnh hòa nhã như mọi lần tự nhận mình là người què nhưng cũng không hiểu tại sao lại âm thầm sinh ra một chút cảm giác tiếc nuối.

Không nên như vậy, anh đã chấp nhận mình khuyết tật từ lâu rồi, cũng chưa bao giờ cảm thấy mình thua kém người khác vì điều này, không nên sinh ra loại cảm giác tiếc nuối này bởi vì loại chuyện nhỏ như thế.

Kỷ Thuỵ nhận thấy sự im lặng đột ngột của anh thì lặng lẽ cọ cọ cằm vào vai anh: “Chú nhỏ, cháu cảm thấy rất hạnh phúc khi được chú cõng như thế này.”

“Còn hạnh phúc hơn so với việc được ba cô cõng sao?” Tạ Uyên hơi nhướng mày, những cảm xúc âm thầm chợt trỗi dậy đó đều bị tan thành mây khói.

Kỷ Thuỵ cười híp mắt lại: “Đúng vậy, còn hạnh phúc hơn so với việc được ba cõng. Cháu thật sự quá thích chú, vào giờ phút này, ngay bây giờ, cảm thấy còn thích nhiều hơn so với ba, cho dù bây giờ ba đột nhiên xuất hiện trước mặt cháu thì cháu cũng sẽ không bao giờ nhảy từ trên lưng của chú xuống!”

Tạ Uyên bị sự hình dung kỳ lạ của cô chọc cho buồn cười, khi anh đang muốn nói cái gì đó thì vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một chiếc xế hộp hạng sang cùng kiểu với anh đang đỗ dưới ánh đèn đường trước cửa sân nhà mình. Vào lúc này, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đang thản nhiên dựa vào xe, thỉnh thoảng xem đồng hồ một lần.

Có lẽ là đã nhận ra được ánh mắt của Tạ Uyên, anh ấy ngước mắt nhìn qua đây, sau khi Tạ Uyên nhìn rõ diện mạo của anh ấy thì đột nhiên dừng bước chân lại.

Kỷ Thuỵ “ủa” một tiếng, cô đang định hỏi tại sao anh không đi nữa, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người đàn ông dưới ánh đèn đường.

Một khuôn mặt đẹp trai, hiền lành nho nhã như cũ nhưng trẻ hơn so với trong trí nhớ cô.

Cô ngẩn người, trượt xuống khỏi người Tạ Uyên, vào lúc hai chân cô chạm đất thì đôi tay cô vẫn vô thức nắm lấy góc áo của Tạ Uyên.

Người đàn ông đứng thẳng dậy, sau khi tầm mắt giao tiếp với Tạ Uyên thì lại nhẹ nhàng dừng ở trên khuôn mặt Kỷ Thuỵ.

“Xin hỏi là sếp Tạ và cô Kỷ sao?” Mặt mày người đàn ông dưới ánh đèn đường dịu dàng, vừa mở miệng đã lộ ra phong độ của người trí thức: “Xin chào hai người, tôi tên Trử Thần!”