Chiếc bánh là sản phẩm bán thành phẩm, chỉ cần nướng trong máy nướng bánh mì một chút là được rồi. Kỷ Thuỵ cầm phiên bản bánh mì sandwich kẹp thịt đơn giản lên cắn một miếng, suýt chút nữa thì cô đã rơi nước mắt. Vốn dĩ đầu bếp đang thầm phàn nàn về việc bị một người xa lạ ra lệnh cho anh ta nấu ăn nhưng khi nhìn thấy cô ăn ngon như vậy thì anh ta lập tức cảm thấy công sức của mình được công nhận.

“Muốn uống sữa đậu nành không? Trong bếp vẫn còn một bát nữa.” Anh ta chủ động hỏi.

Gương mặt Kỷ Thuỵ căng phồng lên, cầm nửa chiếc bánh sandwich kẹp thịt hỏi: “Có được không?”

“Cái này có gì mà không được chứ.” Đầu bếp lập tức đi lấy sữa đậu nành cho cô.

“Cảm ơn anh đầu bếp.” Kỷ Thuỵ gật đầu nói cảm ơn, thấy quản gia và người hầu vẫn còn đứng ở cửa phòng bếp, chủ động chào hỏi: “Bác quản gia, mọi người cũng đến ăn chút đi.”

“Cô Kỷ, cô cứ ăn đi.” Quản gia nhanh chóng đáp lại, đồng thời ra hiệu cho những người khác tiếp tục công việc của mình.

Kỷ Thuỵ thấy họ từ chối thì cũng không ép buộc. Sau khi chậm rãi ăn xong hai cái bánh, thấy quản gia vẫn đang quan sát mình, Kỷ Thuỵ cười tủm tỉm nói: “Bác muốn hỏi gì thì bây giờ cứ hỏi đi.”

“Cô Kỷ khách sáo rồi.” Ngoài miệng thì quản gia khách sáo nhưng vẫn đến ngồi xuống đối diện cô: “Thật ra cũng không có gì để hỏi cả, chỉ là tôi có chút tò mò, vừa rồi cô gọi cậu chủ là… chú nhỏ à?”

Bác ấy như bị lạc vào sương mù khi nghe cuộc trò chuyện vừa rồi của họ, điều duy nhất bác ấy nhớ là Kỷ Thuỵ đã gọi Tạ Uyên là chú nhỏ. Vốn dĩ tưởng rằng cậu chủ nhà mình đột nhiên thông suốt nên đi tìm bạn gái, hiện tại xem ra là không phải như vậy.

“Đúng vậy, chú ấy là chú nhỏ của cháu.”

Quản gia càng khó hiểu hơn: “Xin thứ lỗi cho tôi mạo muội, tôi đã làm việc ở nhà họ Tạ mấy chục năm rồi, hình như… tôi chưa từng gặp cô.”

Kỷ Thuỵ biết bác ấy muốn hỏi gì nhưng cô lại không phải là kẻ ngốc, cô không thể gặp ai cũng nói cho họ biết về việc xuyên không của mình, vì vậy cô suy nghĩ rồi nói: “Bác có thể hiểu nó như… một người họ hàng xa.”

“Tôi biết rõ cả năm thế hệ nhà cậu ấy, cô xa đến đâu?” Quản gia hỏi.

Kỷ Thuỵ chớp chớp mắt: “Thế hệ thứ sáu?”

Quản gia không nói nên lời: “Vậy chẳng phải là người xa lạ sao?”

“Lời này không thể nói như vậy, chú nhỏ bằng lòng giữ cháu lại, còn cho cháu ở lại trong nhà, điều đó có nghĩa là trong lòng chú ấy, cháu không chỉ đơn giản là một người xa lạ.” Kỷ Thuỵ nghiêm túc nói.

Quản gia chưa từng gặp người mặt dày vô liêm sỉ như vậy: “Chẳng lẽ không phải tại cô bàn điều kiện với cậu chủ sao? Tuy rằng tôi nghe không hiểu nội dung mà hai người nói nhưng nếu cô làm không được thì cô cũng chỉ có thể ở lại đây một tháng thôi?”

“Cháu nhất định có thể làm được.” Kỷ Thuỵ đứng dậy vươn vai: “Cho nên trong một tháng này, xin bác quản gia hãy đối xử với cháu ấm áp như mùa xuân. Sau này khi cháu đoàn tụ với ba mẹ, nhất định cháu sẽ báo đáp bác.”

Nói xong cô quay người bước lên tầng.

Quản gia vội vàng đuổi theo: “Cô muốn đi đâu vậy?”

“Về phòng ngủ.” Kỷ Thuỵ trả lời.

Quản gia: “… Cậu chủ đã sắp xếp phòng cho cô rồi sao?”

“Không có, tự cháu sẽ đi tìm một phòng.”

Quản gia: “…” Còn tự sắp xếp cho mình nữa.

Quản gia đi theo cô suốt quãng đường, sau khi xác nhận cô ở lại trong một phòng dành cho khách bình thường trên tầng hai thì bác ấy mới yên tâm đi xuống tầng.

Kỷ Thuỵ cứ như vậy mà ở lại đó.

Kể từ sau khi Tạ Uyên tiếp quản ngôi nhà thì không có ai khác ngủ lại ở trong nhà cũ ngoại trừ quản gia và một số người hầu đã chứng kiến anh lớn lên. Tạ Uyên đã nghĩ kĩ rồi, một khi Kỷ Thuỵ quấy rầy cuộc sống sinh hoạt bình thường của anh thì anh sẽ đuổi cô ra căn hộ ở vành đai thứ ba.

Nhưng anh không ngờ cô vẫn rất hiểu chuyện, ngoài việc ăn sáng với anh vào mỗi buổi sáng thì thời gian còn lại giống như cô không tồn tại. Tạ Uyên đã ở cùng dưới một mái nhà với cô trong bốn ngày liên tiếp, anh không hề cảm thấy khó chịu một chút nào.

Cho đến sáng sớm ngày thứ năm.

“Chú nhỏ, ăn cháo đi.” Kỷ Thuỵ nhiệt tình bưng một bát cháo cho anh.

Tạ Uyên liếc nhìn bộ đồ ngủ cừu con trên người cô, lại nhìn thêm lần nữa, cuối cùng anh không thể nhịn được nữa: “Đã bao lâu rồi cô chưa thay quần áo?”

“Hả?” Kỷ Thuỵ cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ của mình, bên trên vẫn còn vết dơ bị bắn lên khi ăn bò bít tết từ lần trước: “Cháu giặt nó mỗi ngày, giặt xong thì phơi khô ngay lập tức để ngày hôm sau mặc tiếp. Chú nhỏ, chú yên tâm đi, cháu ăn ở rất vệ sinh.”

Khóe môi Tạ Uyên hơi giật giật, anh cụp mắt xuống bắt đầu ăn cháo.

Kỷ Thuỵ thấy thế lập tức bóc vỏ một quả trứng luộc trong nước trà đưa cho anh, Tạ Uyên liếc nhìn cô một cái, cô mỉm cười lấy lòng anh.

Sau khi kết thúc bữa ăn, Tạ Uyên đứng dậy bước ra ngoài, khi đi đến cửa lại dừng bước, quay đầu dặn dò quản gia: “Mua cho cô ấy một ít quần áo để thay, bỏ bộ đồ cô ấy đang mặc trên người vào túi đựng rác rồi vứt ra sông đào bảo vệ thành đi, đừng để tôi nhìn thấy nó nữa.”

Quản gia mỉm cười, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Kỷ Thuỵ đã vui vẻ đứng dậy: “Cảm ơn chú nhỏ!”

“Đừng vứt hoá đơn mua hàng đi, nếu một tháng sau chứng minh được cô ấy đang nói dối thì kiện cô ấy để trả lại số tiền.” Tạ Uyên lại nói thêm một câu nữa rồi chậm rãi rời đi.

Những lời nói này của anh quá lạnh lùng, quản gia ho nhẹ một tiếng, đang định nói đỡ cho anh thì Kỷ Thuỵ đã đi tới với vẻ mặt cảm động: “Chú nhỏ quả thực là một người tốt, mạnh miệng nhưng mềm lòng.”

“Có thể cậu ấy… cậu ấy không… thôi bỏ đi.” Quản gia từ bỏ việc giải thích.

Kỷ Thuỵ quay lại bàn ăn để ăn thêm vài miếng rồi vội vàng đẩy quản gia ra ngoài.

Trong vô thức, cô đã xuyên đến nơi đây được gần nửa tháng, trong nửa tháng này, ngoài ba ngày đầu tiên phải ăn ngủ ngoài đường thì sau đó hầu như cô vẫn luôn ở nơi có mái nhà. Tính kỹ ra thì cô cũng chưa từng được nhìn thấy mấy người, bây giờ cuối cùng cũng đã có cơ hội để đi ra ngoài hít thở không khí, cô ước được đi đến nhiều nơi hơn, cẩn thận nhìn ngắm thế giới hai mươi hai năm trước.

“Trước kia nơi này lại là một ngôi làng trong thành phố ư? Tồi tàn quá, ai có thể ngờ rằng sau này nó sẽ là con phố mua sắm giải trí xa hoa nhất Chu Thành chứ!”

“Chà, kỹ thuật 3D của màn hình điện tử này… thật là kém quá!”

“Cửa hàng này! Trước đây mình đã từng ăn ở cửa hàng này, nghe nói là một cửa hàng cũ đã mở được hơn ba mươi năm, lúc ấy mình tưởng là khoác lác nhưng không ngờ đó là sự thật!”

Cô áp sát vào cửa sổ xe lẩm bẩm một mình, một người nói nhưng cũng rất sôi nổi. Tuy rằng quản gia nghe không hiểu cô đang nói gì nhưng cũng cảm thấy rất thú vị, thỉnh thoảng còn phụ hoạ vào hai câu.

Theo yêu cầu của Kỷ Thuỵ, chiếc xế hộp hạng sang đi dạo một vòng quanh trung tâm thành phố và cuối cùng dừng lại trước cửa một trung tâm mua sắm có tên là Bách hóa Thành Nhiên.

“Đây là trung tâm mua sắm tốt nhất ở Chu Thành, mặt hàng bên trong rất đa dạng, cô Kỷ có thể chọn bất cứ thứ gì cô cần, tôi chỉ chịu trách nhiệm quẹt thẻ.” Quản gia cho cô xem thẻ phụ của Tạ Uyên.

Đôi mắt của Kỷ Thuỵ sáng lên: “Không có giới hạn hạn mức chi tiêu sao?”

Quản gia làm ra vẻ khó xử: “Nếu cô muốn mua toàn bộ trung tâm mua sắm thì có thể là hạn mức chi tiêu không đủ.”

Kỷ Thuỵ nghe được câu nói đùa của bác ấy thì cười ha ha hai tiếng: “Yên tâm đi, cháu không phải không biết điều như vậy.”

Dường như để chứng minh mình là người hiểu chuyện, cũng có thể là thực sự không có hứng thú với những món đồ xa xỉ đó, Kỷ Thuỵ đi dạo từ tầng một đến tầng bảy rồi lại từ tầng bảy quay lại tầng một mà chưa mua một bộ quần áo nào. Thay vào đó, cô đã mua một con vịt nhựa từ một cửa hàng đồ chơi. Ngay khi cô đang chuẩn bị tiếp tục đi mua sắm từ tầng một thì người quản gia đã ngoài năm mươi tuổi đã không thể chịu đựng được nữa.

“Hay là… cô tự đi mua sắm một mình nhé?” Bác ấy quyết định đầu hàng trước sự hăng hái đi dạo mua sắm của người trẻ tuổi.

Kỷ Thuỵ gật đầu, nhận lấy thẻ phụ mua cho quản gia một cốc trà sữa trân châu khoai môn: “Bác đến khu vực nghỉ ngơi chờ cháu nhé.”

Quản gia đồng ý, cầm ly trà sữa trên tay đi đến khu vực nghỉ ngơi. Sau khi tìm được vị trí để ngồi xuống bác ấy nhìn ly trà sữa còn chưa mở, vốn dĩ bác ấy không có hứng thú với những thứ trẻ con như vậy, chỉ nhận lấy bởi vì phép lịch sự thôi nhưng đi lâu như vậy, bác ấy lại cảm thấy hơi khát nước. Thế là bác ấy chọc ống hút vào và uống một ngụm… Ngon quá!

Kỷ Thuỵ lại một mình đi loanh quanh thêm hai vòng nữa, cuối cùng cô đi vào một cửa hàng đồ hiệu cao cấp, đi ngang qua chỗ những chiếc túi và đi thẳng đến khu vực quần áo. Cô nhặt ngẫu nhiên một vài món rồi yêu cầu nhân viên cửa hàng gói chúng lại cho mình.

Nhân viên cửa hàng nhìn vết dơ trên bộ đồ ngủ cừu con của cô, do dự một lúc rồi cuối cùng cũng cầm quần áo và đi đến quầy tính tiền.

“Quần áo cô ấy đang mặc là hàng giả sao?” Một đồng nghiệp thấp giọng hỏi.

Nhân viên cửa hàng cũng cúi đầu: “Phí lời, ADS ra mắt đồ ngủ khi nào chứ?”

“Vậy cô vẫn lấy quần áo cho cô ấy à?”

“Nhỡ đâu đó là người giám sát cải trang đi kiểm tra thì sao?” Nhân viên cửa hàng lại liếc nhìn Kỷ Thuỵ lần nữa, thấy cô đang tập trung ăn những chiếc bánh kem nhỏ được trưng bày trong cửa hàng, những ánh mắt khác thường của những khách hàng khác dường như không hề tồn tại đối với cô: “Cô đi gọi quản lý đến đi, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì có thể báo cáo kịp thời.”

“Được.” Đồng nghiệp nhanh chóng đồng ý.

Kỷ Thuỵ không biết họ đang nói thầm cái gì, sau khi ăn uống xong, thấy đồ cũng sắp gói xong nên cô chậm rãi đi đến quầy tính tiền và lấy thẻ phụ ra.

Thấy cô bình tĩnh như vậy, nhân viên cửa hàng vừa nhận thẻ phụ vừa nghĩ mình đã lo lắng quá. Khi cô ấy đang định quẹt thẻ thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo: “Chờ một chút.”

Kỷ Thuỵ và nhân viên cửa hàng đồng thời quay đầu lại nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy công sở, buộc tóc đuôi ngựa cao bước tới.

“Quản lý.” Nhân viên cửa hàng lập tức chào hỏi.

Người phụ nữ gật đầu, cầm lấy thẻ phụ từ trong tay nhân viên cửa hàng, sau khi kiểm tra cẩn thận thì mỉm cười nhìn về phía Kỷ Thuỵ: “Loại thẻ phụ này là một bộ thẻ được ngân hàng Hắc Kỳ đặc biệt tung ra. Theo chị được biết thì toàn bộ Chu Thành cũng chỉ có sếp tổng của tập đoàn nhà họ Tạ có một thẻ, mà thẻ của anh ấy còn được đặc biệt mạ vàng, giống hệt như thẻ của em, xin hỏi em đã lấy tấm thẻ này từ đâu?”

“Em trộm.” Kỷ Thuỵ trả lời.

Người phụ nữ: “…”

Những người khác trong cửa hàng: “…”

“Nói nhiều như vậy, ý chính không phải là vậy sao? Nếu đã nghi ngờ như vậy thì gọi cảnh sát là được rồi.” Kỷ Thuỵ nhún vai.

Suýt chút nữa thì nụ cười của người phụ nữ không duy trì được: “Chị không có ý đó, chị chỉ hơi tò mò thôi…”

“Gọi cảnh sát đi, để cảnh sát bắn chết kẻ trộm thẻ phụ là em đi.” Kỷ Thuỵ lấy một viên kẹo từ quầy ra ăn.

Mặc dù không phải cuối tuần nhưng có không ít khách hàng trong cửa hàng, lúc này nghe thấy động tĩnh thì đều sôi nổi nhìn về phía này, kết quả là họ thấy Kỷ Thuỵ đang dựa vào quầy tập trung ăn kẹo… Mặc dù cô ăn mặc thật kỳ lạ nhưng nếu thực sự là một tên trộm thì bây giờ cũng sẽ không bình tĩnh như vậy đúng không?

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều là khách hàng, họ lập tức sinh ra rất nhiều cảm giác phản cảm đối với người phụ nữ nghi ngờ khách hàng mà không có bằng chứng, ngoài ra còn có hai chị gái chính nghĩa yêu cầu người phụ nữ phải xin lỗi ngay tại chỗ.

Áp lực của người phụ nữ đột nhiên tăng lên, cô ta biết nếu không thể chứng minh được mình đúng thì chắc chắn sẽ gây nên ảnh hưởng không tốt đến thương hiệu nên cô ta mỉm cười giải thích: “Mọi người đừng có vội, chủ nhân của tấm thẻ phụ là bạn thân lâu năm của tôi, tôi cũng chỉ là vì lo lắng cho bạn mình nên mới hỏi nhiều vài câu, tuyệt đối không có ý xúc phạm vị khách này.”

Thì ra cô ta biết chủ nhân của tấm thẻ phụ đó, vậy… mọi người lại sôi nổi nhìn về phía Kỷ Thuỵ.

Kỷ Thuỵ cầm lấy một miếng bánh bông tuyết giòn: “Cái này ngon quá, còn nữa không?”

Mọi người: “…”

Sau khi im lặng một cách kỳ lạ, người phụ nữ tiếp tục mỉm cười: “Em gái này, em vẫn chưa giải thích…”

“Cô Kỷ, đã chọn quần áo xong chưa?” Quản gia đột nhiên xuất hiện, cũng ngắt lời của người phụ nữ.

Người phụ nữ sững sờ một lúc khi nhìn thấy bác ấy, sau đó vội vàng tiến tới chào hỏi: “Chú Chung, sao chú rảnh mà tới đây?”

“Ồ, là cô Triệu sao?” Quản gia giả vờ cười: “Đã lâu không gặp.”

Người phụ nữ cũng mỉm cười, vừa định mở miệng nói chuyện thì Kỷ Thuỵ đã hỏi: “Bác quản gia, hai người quen nhau sao?”

Người phụ nữ nghe thấy cách xưng hô của cô với quản gia thì ánh mắt cô ta đột nhiên thay đổi.

“Có quen.” Quản gia gật đầu, giọng điệu khi nói chuyện với cô cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Cô Kỷ, cô đã thanh toán hóa đơn chưa?”

“Vẫn chưa ạ.” Kỷ Thuỵ cười tủm tỉm nhìn về phía người phụ nữ.

“Thật sự xin lỗi chú Chung, vừa rồi cháu nhìn thấy cô gái này cầm thẻ phụ của Tạ Uyên nên đã hỏi thêm vài câu…” Người phụ nữ xấu hổ mỉm cười, ánh mắt lại không khống chế được mà đánh giá Kỷ Thuỵ.

Kỷ Thuỵ: “Tạ Uyên là chú nhỏ của em.”

“Chú nhỏ… hóa ra là chú!” Sau khi người phụ nữ sửng sốt, nụ cười của cô ta trở nên càng chân thành hơn: “Xin lỗi nhé em gái nhỏ, vừa rồi chị lo lắng quá nên mới chậm trễ việc thanh toán. Hay là như thế này đi, chị sẽ thanh toán hết mấy thứ đồ này cho em, coi như là chuộc lỗi với em.”

Quản gia hơi nhếch khóe môi, đang định mở miệng từ chối thì Kỷ Thuỵ đã xấu hổ nói: “Sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ.”

“Không sao.” Người phụ nữ nhanh chóng gom đồ đưa cho cô: “Chị là bạn của Tạ Uyên, em không cần cảm thấy gánh nặng.”

Kỷ Thuỵ nhận lấy túi với vẻ mặt chân thành: “Cái bánh bông tuyết giòn vừa rồi…”

Người phụ nữ: “…”

Mười phút sau, Kỷ Thuỵ vui vẻ đi vào thang máy với mấy túi quần áo và năm ký bánh bông tuyết giòn.

Quản gia tức giận vì cô đã không đấu tranh lại: “Cô ta vu khống cô là kẻ trộm, cô cứ bỏ qua như vậy sao?”

“Cái gì bỏ qua được thì bỏ qua đúng không bác quản gia?” Kỷ Thuỵ ôm đầy đồ trong tay, tâm trạng cũng không bị ảnh hưởng xíu nào khi bị dạy bảo: “Những thứ này cộng lại cũng một trăm mấy chục nghìn tệ, xuất thân của chị Triệu kia như thế nào mà thậm chí trả tiền không chớp mắt.”

Quản gia hừ lạnh một tiếng: “Đại tiểu thư vận tải biển Viễn Hàng, chút tiền này chẳng là gì đối với cô ta cả.”

Kỷ Thuỵ chợt nhận ra: “Thì ra là đại tiểu thư xuống chốn phàm trần để rèn luyện.”

Quản gia nhịn không được mà liếc nhìn cô một cái: “Sau này cô tránh xa cô ta ra một chút.”

“Tại sao?” Kỷ Thuỵ hóng hớt: “Bác à, hình như bác có vẻ không thích chị ta lắm.”

“Tôi nên thích cô ta sao?” Quản gia hừ lạnh một tiếng: “Trước kia, cô ta suốt ngày bám lấy cậu chủ, có đuổi cũng không đi, sau khi nhà họ Tạ xảy ra tai nạn xe cộ thì lại đột nhiên đơn phương cắt đứt liên lạc. Lúc cậu chủ tìm tới cửa để vay tiền, cô ta còn từ chối.”

Kỷ Thuỵ cũng biết một chút về vụ tai nạn xe cộ của nhà họ Tạ, lúc đó cả ba thành viên của nhà họ Tạ đều ở trên xe, cuối cùng chỉ có Tạ Uyên mười sáu tuổi sống sót. Cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Tạ rơi vào tình trạng hỗn loạn và tụt dốc, chuỗi vốn cũng có một lỗ hổng rất lớn do sự săn đón của các tư bản khác, chỉ còn lại một người nhà họ Tạ cận kề nguy hiểm.

“Thật ra, với hoàn cảnh của nhà họ Tạ lúc đó, việc cô ta không chịu giúp cũng hợp lý. Hơn nữa, vay tiền là chuyện cần hai bên đồng ý, không cho vay tiền cũng là chuyện bình thường, tôi cũng không cần ghi hận.” Thang máy tới tầng một, Kỷ Thuỵ ôm đồ đi ra ngoài.

Quản gia lập tức trừng mắt nhìn cô: “Không cho mượn thì thôi đi nhưng sau đó lại tung tin người thừa kế của tập đoàn nhà họ Tạ đến cửa vay tiền, khiến cho nhân viên của tập đoàn nhà họ Tạ cảm thấy thấp thỏm, còn nhân cơ hội lấy đi nhà cung ứng của chúng tôi, có phải là rất quá đáng không?! Cô ta đã mượn chuyện này để trở thành đứa con gái được coi trọng nhất của nhà họ Triệu. Cậu chủ đáng thương của nhà tôi vừa mới mất đi ba mẹ, thật khó khăn lắm mới hạ cái tôi xuống đi cầu cứu nhưng lại chỉ nhận được kết quả như vậy…”

Quản gia còn chưa nói xong, Kỷ Thuỵ đột nhiên đi về hướng ngược lại của cửa lớn.

Quản gia vội vàng hỏi: “Cô đi đâu thế?!”

“Tìm bộ phận quản lý của trung tâm mua sắm, khiếu nại chị Triệu kia.” Kỷ Thuỵ cũng không nhìn lại.

Quản gia: “…”

Sau khi dặn dò quản gia dẫn Kỷ Thuỵ đi mua quần áo xong, Tạ Uyên bắt đầu bận rộn thực hiện một dự án thu mua, mỗi ngày đều thức dậy vào lúc bốn hoặc năm giờ sáng, sau khi bay đến một thành phố khác để đàm phán chi tiết hợp đồng xong thì lại bay về giải quyết rất nhiều việc ở trụ sở chính. Anh vẫn luôn bận rộn đến tận sáng sớm mới trở về nhà.

Bởi vì anh thức dậy sớm hơn gà và đi ngủ muộn hơn chó, thời gian nghỉ ngơi và làm việc hoàn toàn lệch với Kỷ Thuỵ, hai người đã không gặp mặt nhau kể từ buổi sáng hôm đó.

Lại là một buổi tối về muộn, Tạ Uyên bước vào cửa nhà, anh tiện tay ném áo khoác lên ghế sô pha, sau đó ngã cả người xuống, anh nhắm hai mắt lại với vẻ mặt mệt mỏi.

“Đợi ngày mai ký hợp đồng xong thì có thể nghỉ ngơi một chút rồi.” Tưởng Cách che miệng ngáp một cái, mắt kính gọng vàng cũng không che được quầng thâm mắt.

Lông mi Tạ Uyên khẽ run lên, không còn sức lực để giơ tay lên.

Khi quản gia bưng sữa tới thấy hai người mỗi người chiếm một ghế sofa, không nói lời nào.

Bác ấy mỉm cười đưa sữa qua: “Đã muộn rồi nên tôi không chuẩn bị trà và cà phê cho hai cậu, thư ký Tưởng cũng uống một ly sữa đi.”

Tưởng Cách vội vàng ngồi thẳng người dậy, đưa tay nhận lấy ly sữa.

Tạ Uyên lười biếng mở hờ mắt ra, sau khi nhận lấy sữa thì uống một ngụm, lông mày anh đột nhiên nhíu lại: “Ngọt quá.”

Lời còn chưa dứt, Tưởng Cách cũng uống một ngụm, suýt chút nữa thì không nuốt xuống được.

Quản gia vừa nhìn thấy phản ứng của hai người thì ây da một tiếng: “Thật ngại quá, đây là sữa có đường của Thụy Thụy, tôi lấy nhầm rồi.”

Tạ Uyên dừng một chút: “Thụy Thụy?”

Quản gia mỉm cười giải thích: “Chính là cô Kỷ, cô ấy nói gọi là Thụy Thụy thì thân thiết hơn.”

“… Sếp Tạ, không phải anh đã quên trong nhà còn có người chứ?” Là thư ký nhiều năm của anh, Tưởng Cách liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của anh.

Mặt Tạ Uyên không lộ ra biểu cảm gì: “Tôi không phải người dễ quên như vậy.”

Thật sao? Tưởng Cách nhìn anh với vẻ nghi hoặc, anh ấy lại nhớ tới một chuyện khác: “Ngày hôm qua thư ký của Lý Diệc Sính đã liên lạc với tôi, nói sếp Lý của họ rảnh vào chủ nhật này, tối đó muốn mời anh đi uống một chén.”

“Từ khi nào mà tôi và anh ta thân đến mức có thể cùng nhau uống rượu vậy?” Tạ Uyên cau mày, tâm trạng không quá tốt: “Anh ta đã không liên lạc với tôi lâu như vậy rồi, tôi còn tưởng rằng anh ta đã đổi tính, sẽ không tính toán so đo chuyện cây phát tài, thì ra lại chờ tôi ở chỗ này.”

“Đừng quên uống thuốc giải rượu trước khi đi.” Tưởng Cách nói với vẻ thông cảm. Lý Diệc Sính là một người không biết sợ, không quan tâm đến địa vị và thân phận của mình trong giới kinh doanh, khó khăn lắm mới bắt được một chút nhược điểm của anh, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho anh.

Tăng ca lâu như vậy, lại phải xử lý thêm người và việc, Tạ Uyên càng thấy phiền hơn, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của quản gia, anh thuận miệng hỏi một câu: “Mấy ngày nay cô ấy thế nào rồi? Vẫn an phận chứ?”

Không có chỉ tên nói họ là ai nhưng quản gia trả lời ngay: “An phận, an phận… Chỉ là nghỉ ngơi không tốt lắm.”

“Sắp đến tháng tư rồi, những lời nói dối đó của cô ấy không thể thành sự thật, nghỉ ngơi tốt được mới là lạ.” Nghĩ đến đầu sỏ gây tội cũng ăn không ngon ngủ không yên, vẻ mặt của Tạ Uyên dịu lại một chút.

Vẻ mặt quản gia khó hiểu: “Nói dối gì chứ? Có liên quan gì đến tháng tư? Gần đây Thụy Thụy bận thức khuya xem phim cho nên mới ngủ không ngon.”

Tạ Uyên: “…”

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, anh đứng dậy với vẻ mặt vô cảm, chống gậy đi lên lầu.

“Sao tôi lại cảm thấy cậu chủ càng tức giận hơn nhỉ?” Quản gia khó hiểu.

Tưởng Cách nhìn theo bóng lưng của Tạ Uyên một cách thông cảm: “Đầu sỏ gây tội có thể ăn ngon uống tốt, còn có thời gian rảnh rỗi để xem phim. Anh ấy làm việc như trâu ngựa, mệt lên mệt xuống mỗi ngày còn phải đi thu dọn mớ hỗn độn cho cô ấy, không tức giận mới là lạ.”

Quản gia nghe không hiểu, vừa định hỏi thêm thì sự chú ý đã bị chuyển hướng bởi một chuyện khác: “… Vừa rồi hình như cậu chủ rẽ vào tầng hai.”

“Hình như là vậy.” Tưởng Cách đẩy mắt kính lên, tròng kính phát ra ánh sáng nhợt nhạt do đèn treo chiếu xuống: “Được rồi, bây giờ cháu nên thông cảm với người khác.”

Quản gia: “…”