Đã bị chỉ mặt gọi tên, lại giả ngu hình như cũng không thích hợp, Kỷ Thụy hắng giọng, lề mề từ sau cây đi ra.

“Đã đi đâu?” Tạ Uyên thản nhiên mở miệng hỏi.

Kỷ Thụy vẻ mặt ngoan ngoãn: “Toilet.”

“Trong phòng khách không có toilet?” Tạ Uyên hỏi ngược lại.

“Chuyện này tương đối phức tạp, cháu phải nói từ đầu với chú.” Kỷ Thụy chạy chậm tới, làm bộ không nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh với Triệu Tiểu Vũ, khoác cánh tay của anh đi đến phòng khách tiệc, vừa đi vừa kể chuyện gặp phải trong nửa tiếng này cho anh nghe.”

Khi nghe cô nói đã vô tình gặp người thân trong lúc đi vệ sinh thì Tạ Uyên còn có chút kinh ngạc, chờ cô nói đến mình đã theo ông nội và cô út vào tòa nhà chính như thế nào, lại thông minh ứng phó với hoài nghi của họ như thế nào, Tạ Uyên đã hoàn toàn chết lặng.

“Làm sao mà chuyện gì cũng có thể để cô bắt gặp vậy?” Anh thật lòng hỏi.

Kỷ Thụy bĩu môi: “Cháu nào biết, chẳng lẽ đây chính là hào quang của nhân vật chính?”

Tạ Uyên nhếch khóe môi, không trả lời câu hỏi này.

Kỷ Phú Dân trên đài còn đang diễn thuyết mãnh liệt, người dưới đài lại dần dần bắt đầu lơ đãng.

Lúc Tạ Doanh Doanh nhìn xung quanh, đột nhiên thoáng nhìn hai người trong góc, lập tức lặng lẽ kéo tay Triệu Tiểu Vũ một chút: “Chị Tiểu Vũ, chị xem.”

Triệu Tiểu Vũ dừng một chút, nhìn theo tầm mắt của cô ta, nhìn thấy Kỷ Thụy và Tạ Uyên đứng ở một góc hẻo lánh. Kỷ Thụy thân thiết kéo cánh tay Tạ Uyên lải nhải nói gì đó. Tạ Uyên gần như không có biểu cảm gì nhưng khi cô đột nhiên dừng lại, anh lại đưa cho cô một ly đồ uống không phải rượu.

Chỉ là hình ảnh bình thường, lại bởi vì bầu không khí ngầm hiểu giữa hai người, đập vào mắt Triệu Tiểu Vũ khiến cô ta nhức nhối.

“Mặc dù là quan hệ giữa chú và cháu gái, nhưng rốt cuộc chỉ kém có mấy tuổi, Kỷ Thụy dính lấy anh Uyên như vậy, có phải không có chừng mực quá hay không.” Tạ Doanh Doanh thấp giọng nói.

Sắc mặt Triệu Tiểu Vũ thay đổi mấy lần, cuối cùng thoải mái hào phóng cười: “Hai chú cháu tình cảm tốt, thật ra cũng không có gì.”

Tạ Doanh Doanh là một người thông minh, ít nhất vẫn thông minh hơn so với thằng em trai ngu xuẩn trong nhà, nghe thấy Triệu Tiểu Vũ nói như vậy, lập tức cười cười không phản bác nữa. 

Triệu Tiểu Vũ không cần ứng phó với cô ta nữa, vốn nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái.

Bài diễn thuyết dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc, kế tiếp chính là thời gian cắt bánh ngọt, Lý Diệc Sính cuối cùng cũng đến, vẫy tay với Kỷ Thụy trước rồi chạy tới nịnh nọt Kỷ Phú Dân.

Tạ Uyên nhìn dáng vẻ nịnh bợ của anh ta, lạnh lùng châm chọc một câu: “Thật khéo giở trò khôn vặt, sớm không tới muộn không tới.” Nhưng vừa dứt lời, Kỷ Phú Dân bị Lý Diệc Sính chọc cười, tâm trạng có thể thấy được đã tốt hơn phần nào

“Anh ta sẽ không cho rằng nịnh bợ vài câu như vậy, ông Kỷ sẽ đưa dự án AI cho anh ta làm chứ?” Tạ Uyên tiếp tục châm chọc.

Kỷ Thụy mở to hai mắt: “Chú nhỏ, chú cũng đi qua bên đó đi, chào hỏi ông nội, thuận tiện khen một chút hôm nay ông ăn mặc thế nào.”

Tạ Uyên dừng một chút, cúi đầu nhìn cô.

“Nếu muốn khoe khoang hơn về hình thêu trên quần áo, hẳn là một loại thêu ở Tô Châu, mặc dù ông nội là một ông già lớn tuổi, nhưng ông ấy rất thích những chuyện này.”

Kỷ Thụy cười nói.

Tạ Uyên mặt không chút thay đổi: “Tôi chỉ nói sự thật, không thể nịnh nọt đón ý nói hùa.”

“Ai bảo chú đón ý nói hùa, quần áo của ông vốn rất đẹp.” Kỷ Thụy đẩy anh đi về phía trước.

Tạ Uyên bất đắc dĩ: “Cô đứng yên đó chờ, chờ tôi nói xong, chúng ta có thể trở về.”

“Vâng.” Kỷ Thụy gật đầu đồng ý.

Bánh ngọt cao hơn hai mét được đẩy ra, mọi người trong phòng khách đều vây quanh, giống như vây quanh Kỷ Phú Dân ở chính giữa, còn Kỷ Tuyên và Kỷ Nhã thì một trái một phải trông coi ông, người một nhà hòa thuận vui vẻ, cảnh tượng trông rất ấm áp.

Tạ Uyên theo bản năng nhìn về phía Kỷ Thụy, chỉ thấy một mình cô đứng ở góc nhỏ, đang chăm chú nhìn chằm chằm bên này.

Anh chẳng biết tại sao, trong lòng đột nhiên có chút không vui.

“Sếp Tạ, sếp Tạ?” Có người gọi anh.

Tạ Uyên hoàn hồn: “Có chuyện gì?”

“Giúp tôi đưa con dao với.” Người nọ cười đưa dao bánh ngọt cho anh.

Tạ Uyên vội vàng tiếp nhận, lại qua tay giao cho Kỷ Phú Dân, Lý Diệc Sính bên cạnh lành lạnh nói: “Sếp Tạ sao lại thất thần vào lúc này.”

“Sếp Lý cũng không kém, ngày vui của ông Kỷ lại chỉ chú ý đến bản thân tôi.” Tạ Uyên lập tức trả lời lại một cách mỉa mai.

“…”

“Hai người các cậu.” Kỷ lão bất đắc dĩ: “Sao vừa gặp mặt đã cãi nhau rồi.”

Tạ Uyên và Lý Diệc Sính liếc nhau, lại vội vàng rời mắt, chán ghét nhìn nhau.

Thắp sáng nến, tắt hết đèn, tất cả mọi người hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Kỷ Phú Dân mặt mày hồng hào đứng ở trong đám người, đang vui vẻ đột nhiên chú ý tới Kỷ Thụy vỗ tay hát theo trong góc, dáng vẻ hoạt bát đáng yêu rất là lấy lòng, ông nhịn không được nhìn thêm.

Khóe môi Kỷ Nhã cười nhạt, nhìn thoáng qua về hướng của Kỷ Tuyên đầy sâu xa, lại phát hiện anh mình cũng nhìn về phía mình, hai anh em liếc nhau, ai cũng không nói gì.

Cắt bánh xong, bữa tiệc cũng kết thúc, lần lượt có người rời đi, cũng có người hẹn tiệc rượu mới, Tạ Uyên và Lý Diệc Sính quen biết nhà họ Kỷ, nên đi lên lầu chính nói chuyện phiếm.

Kỷ Thụy đang chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí, một nhân viên phục vụ đột nhiên bưng một miếng bánh ngọt tới.

“Đây là ông Kỷ cố ý đưa cho cô.” Anh ta ôn hòa nói.

Kỷ Thụy ngẩn người, khóe mắt lập tức có chút phiếm hồng.

Nhận lấy bánh ngọt, tìm một góc ngồi xuống, Kỷ Thụy vừa muốn hưởng thụ bánh sinh nhật năm mươi lăm tuổi của ông nội, Triệu Tiểu Vũ và Tạ Doanh Doanh lại một trái một phải ngồi bên cạnh cô.

Kỷ Thụy: “…”

“Ăn bánh ngọt sao?” Triệu Tiểu Vũ cười hỏi.

Kỷ Thụy liếc mắt nhìn bánh ngọt, rối rắm hỏi: “Các chị ăn không?”

Hai người kia: Cô còn thiếu chút nữa là viết bốn chữ không muốn chia sẻ lên mặt.

“Không ăn, em ăn đi.” Tạ Doanh Doanh chủ động nói.

Kỷ Thụy gật gật đầu, cảm thấy mỹ mãn mà độc chiếm bánh ngọt.

Cô ăn quá ngon quá chăm chú, thế nên Triệu Tiểu Vũ và Tạ Doanh Doanh muốn nói lời khách sáo cũng không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể phiền muộn uống sâm banh.

Kỷ Thụy nhìn hai mười một ly tiếp một ly cứ thế mà uống, tốt bụng nhắc nhở một câu: “Champagne tuy có độ thấp, nhưng nếu các chị cứ uống thế này thì vẫn rất dễ say đấy.”

“Không sao, tửu lượng của bọn chị cũng không tệ lắm.” Triệu Tiểu Vũ cười nói.

Tạ Doanh Doanh cũng gật đầu: “Đều là từ nhỏ theo ba mẹ tham gia tiệc rượu, chút sâm banh này thì tính là gì.”

Mười phút sau, hai người đỏ mặt, mỗi người cầm lấy một tay Kỷ Thụy.

“Chị biết… Tạ Uyên anh ấy còn đang trách chị.” Triệu Tiểu Vũ nghẹn ngào: “Cũng đúng, đổi lại là chị, chỉ sợ cũng phải hận anh ấy thấu xương, nhưng khi đó chị thật sự không còn cách nào, chị thật sự không còn cách, mẹ chị chỉ có ba đứa con gái, con riêng của ba chị thì cứ luôn lăm le. Nếu như chị không làm chút chuyện có tác dụng, chị, mẹ chị, các em gái của chị, chỉ sợ đều phải nhường chỗ cho đứa con riêng kia, em nói xem chị có thể làm sao bây giờ.”

Tạ Doanh Doanh: “Thụy Thụy, Tạ Khâu nó thật sự biết sai rồi, em đi tìm anh Uyên cầu xin đi, hiện tại nhà họ Tạ tổng cộng chỉ có chút người thân họ hàng, làm sao có thể bởi vì chút chuyện nhỏ này mà cắt đứt qua lại. Chị… Chị sẽ lôi nó tới xin lỗi em, ở trước mặt em, cho nó mười tám cái bạt tai, xem nó sau này còn dám ăn nói lung tung hay không!”

Kỷ Thụy yên lặng ăn hết miếng bánh ngọt cuối cùng, muốn đứng dậy rời đi, hai người này lại đồng thời đưa tay ra, kéo cô lại.

Kỷ Thụy: “…”

“Thụy Thụy, chị biết em trách chị, là bởi vì đau lòng cho chú nhỏ của em, nhưng em tin chị, chị mong anh ấy sống tốt hơn so với bất cứ người nào.” Triệu Tiểu Vũ thấp giọng cầu xin: “Em có thể giúp chị không, giúp chị nói chuyện được với anh ấy, chị sẽ rất cảm ơn em.”

“Thụy Thụy, em khuyên anh Uyên đi, chị nhất định sẽ hậu tạ em.” Tạ Doanh Doanh không cam lòng rớt lại phía sau.

Triệu Tiểu Vũ nhíu nhíu mày, mất hứng liếc nhìn cô ta một cái, có chút hối hận mang cô ta đến tiệc mừng thọ. Tạ Doanh Doanh đương nhiên biết suy nghĩ của cô ta, nhưng cũng không thể tránh được, bỏ qua cơ hội lần này, cô ta còn không biết khi nào mới có thể gặp lại Kỷ Thụy và Tạ Uyên, tìm Tạ Uyên cầu xin là không được, nên chỉ có thể tới cầu xin Kỷ Thụy.

Nhà máy trong nhà đã chống đỡ không được quá lâu, cho dù là đắc tội Triệu Tiểu Vũ, cũng nhất định phải hoàn thành chuyện của mình. Tạ Doanh Doanh hạ quyết tâm, đang muốn chảy nước mắt, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Tạ Uyên: “Về thôi.”

Tạ Doanh Doanh sửng sốt, lập tức thu hồi diễn xuất co quắp đứng dậy: “Anh Uyên.”

“Tạ Uyên.” Triệu Tiểu Vũ cũng mỉm cười chào hỏi, hai người đều không có hề có dáng vẻ say rượu.

Quả nhiên, họ không lừa gạt mình, tửu lượng mỗi người đều tốt.

Kỷ Thụy trừng mắt nhìn, thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hai người chạy đến sau lưng Tạ Uyên: “Vậy chúng ta đi thôi. Hai, hai…chị? Đừng uống nhiều quá nhé, về nhà sớm đó nha.”

Hai người đều xấu hổ cười.

Mãi cho đến khi ngồi lên xe, Tạ Uyên mới hỏi một câu: “Bị họ bắt nạt?”

“Làm sao có thể, hai người đó hiện tại đều muốn cầu xin cháu, nịnh bợ cháu còn không kịp, làm sao dám bắt nạt cháu.”

Kỷ Thụy lười biếng tựa vào chỗ ngồi.

Xe khởi động, chậm rãi chạy ra khỏi bãi đỗ xe, ánh sáng thay đổi dừng lại trên mặt cô, Tạ Uyên không khỏi liếc mắt nhìn thêm một cái, vẫn cảm thấy cô lau son môi thuận mắt hơn một chút.

“Vừa rồi…” Trong sự yên tĩnh, anh cân nhắc mở miệng.

Kỷ Thụy quay đầu nhìn anh: “Sao vậy ạ?”

“Không có gì.” Tạ Uyên nhìn về phía trước.

Kỷ Thụy: “Chú nhỏ, chú có biết nói một nửa thật sự rất đáng ghét hay không.”

“Thật sự không có gì, chỉ là kinh ngạc vì vừa rồi cô không khóc.” Tạ Uyên bình tĩnh trả lời.

Kỷ Thụy không hiểu, không hiểu vì sao anh lại kinh ngạc chuyện này, đang muốn mở miệng hỏi, đột nhiên nhớ lại, hiểu được anh nói tới lúc hát bài hát sinh nhật. Lúc ở trên xe, cô chỉ thoáng nhìn thấy bóng dáng bác cả, đã kích động đến mức khóc hoa cả mắt lem cả trang điểm. Sau đó nhìn thấy người nhà họ Kỷ ở bên đó hát bài hát sinh nhật, thì một giọt nước mắt cũng không rơi, đối với Tạ Uyên mà nói rất kỳ quái.

“Có thể là bởi vì lúc ấy cháu cảm thấy quá hạnh phúc, thật sự khóc không nổi.” Kỷ Thụy nhỏ giọng trả lời.

Hạnh phúc? Tạ Uyên dừng một chút, muốn hỏi cô xác định không phải cảm thấy tủi thân sao? Chỉ là lời vừa đến bên miệng, người bên cạnh đã chậm rãi lại gần, khoác cánh tay của anh, tựa người lên người anh.

Cô thật đúng là thích tiếp xúc thân thể. Tạ Uyên nheo mắt, nhưng không đẩy cô ra.

“Thật sự rất hạnh phúc, chú nhỏ chú nói xem, trên thế giới này có bao nhiêu người có thể may mắn nhìn thấy dáng vẻ người thân của mình lúc còn trẻ.” Kỷ Thụy buồn ngủ nhắm mắt lại, khóe môi lại vẫn còn nở nụ cười: “Ở thời đại của cháu, ông nội đã bảy mươi sáu tuổi rồi, bác cả và cô út cũng đều hơn năm mươi, tình trạng sức khỏe tuy rằng cũng không tệ, nhưng chú xem họ hiện tại, phong nhã hào hoa hơn, khỏe mạnh cường tráng hơn, giống như chú, cháu thật sự rất hạnh phúc…”

Buổi tối cuối tuần nội thành dễ kẹt xe, tài xế dứt khoát lựa chọn đi vòng xa, chạy nhanh yên tĩnh trên quốc lộ vòng quanh thành phố, trong loa phát thanh truyền ra một giọng nam dịu dàng —

Lời bài hát: “Yêu người trẻ tuổi”

Mạnh mẽ yêu em

Yêu em trong những năm quá khứ, hiện tại và tương lai ~~~

Tạ Uyên uể oải thả lỏng cơ thể, để mình gánh lấy trọng lượng của cô khi cô dựa, cùng nhau dựa vào chiếc ghế mềm.