Kiểm tra thử bấm khuyên môi uống nước có bị vương vãi hay không? Đây là chuyện nhàm chán ngu xuẩn gì vậy, nhưng khi đối diện với cặp mắt mong chờ kia của Kỷ Thụy, Diệp Phi không thể nào nói ra lời từ chối được, cuối cùng yên lặng tháo chiếc khuyên trên môi xuống, nhấp một ngụm trà sữa ngay trước mặt cô.

“Không bị vương vãi ra à…” Kỷ Thụy đột nhiên thất vọng.

Khóe môi của Diệp Phi giật giật một cái: “Cái lỗ của chị rất nhỏ, không bị vương ra cũng là chuyện thường thôi mà.”

“Còn có kích cỡ lớn nhỏ khác nhau nữa ư?” Kỷ Thụy lại tò mò.

… Câu hỏi gì thế này. Diệp Phi im lặng, nhưng vẫn giải thích: “Có, ví dụ như cái này của chị được bấm vào năm ngoái, cộng thêm bình thường chị cũng thích mang đồ trang sức nho nhỏ, cho nên cũng không có nới to ra, nhưng những người đeo những món trang sức lớn, đeo càng lâu thì lỗ sẽ to hơn một chút.”

Kỷ Thụy mở to hai mắt: “Vậy nếu như bấm vào mười mấy hai mươi năm trước, lại tiếp tục đeo khuyên nặng trong suốt nhiều năm, có phải nó sẽ to ra bằng ống hút trà sữa hay không…”

“… Chúng ta đừng thảo luận về điều này nữa được không?” Diệp Phi vừa nghĩ đến cảnh tượng kia, lập tức có chút đau khổ.

Kỷ Thụy lập tức ngồi thẳng dậy: “Được.”

Hai người nhìn nhau, đột nhiên không còn chủ đề nữa.

Hồi lâu, Kỷ Thụy ho nhẹ một tiếng: “Vì sao chị lại đeo đồng hồ nam thế?”

“Muốn hỏi cái gì thì hỏi thẳng đi, không cần quanh co lòng vòng.” Diệp Phi dựa vào ghế duỗi thẳng hai chân, bày ra dáng vẻ thoải mái không bị trói buộc.

Kỷ Thụy cười ha hả: “Em chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, chị không muốn nói thì thôi vậy.”

“Không nghi ngờ chị là trộm sao?” Diệp Phi nhướng mày, trên lông mày lộ ra vẻ phòng ngự.

Kỷ Thụy dừng một chút: “Chẳng qua là vì em cảm thấy chiếc đồng hồ nam kia quá lớn, con gái đeo vào không đẹp, sao lại nghi ngờ chị là trộm được chứ?”

Câu hỏi lại của cô quá thản nhiên, Diệp Phi nghẹn họng, sau đó lại mở miệng phàn nàn chân thành hơn mấy phần: “Bởi vì gần đây có rất nhiều người nghi ngờ chị như vậy, quả đúng là bệnh hoạn mà, cho dù Diệp Phi chị có nghèo đi nữa, cũng sẽ không trở thành kẻ trộm đồ đâu!”

“Ai lại đáng ghét như vậy, họ có chứng cứ không mà lại nghi ngờ chị như vậy?” Kỷ Thụy cũng thấy bất bình thay cô ấy.

Diệp Phi lại mở miệng: “Bỏ đi, chuyện thường tình của con người mà, dù sao tháng trước chị cũng nghèo đến mức suýt chút đã bị chủ nhà thuê đuổi ra ngoài, tháng này đột nhiên lại có một chiếc đồng hồ đắt tiền, khiến người ta nghi ngờ cũng là chuyện bình thường mà thôi… Thực không dám giấu giếm, thật ra chị cũng không hiểu biết về đồng hồ, lần này tới cửa hàng cũng là muốn hỏi xem trị giá như thế nào, nếu đắt thì sẽ bán gấp, kết quả vừa đến đây đã bị người phụ nữ kia va phải, đúng là xúi quẩy mà!”

Nói chuyện, sắc mặt cô ấy cũng tốt hơn một chút: “May mà gặp được em, chẳng những trút được cơn giận, còn bán cho bà ta với giá gốc nữa, 27 vạn đấy! Cả đời này của chị cũng chưa bao giờ trông thấy nhiều tiền đến như thế, em quả thật đã giúp chị một ơn lớn rồi.”

“Thật ra chiếc đồng hồ kia là bản giới hạn, nếu như bà ta không va vỡ, nói không chừng có thể bán được giá cao hơn nữa đấy, nhưng tình huống này của hai người, bà ta có thể bồi thường với giá gốc đã là không tệ rồi, không thể nào bán được cao giá hơn nữa đâu.” Kỷ Thụy tỏ vẻ đồng tình.

“Còn có thể bán cao giá hơn nữa ư?” Diệp Phi ngạc nhiên: “Không ngờ tên đàn ông thối kia cũng rất có tình nghĩa nhỉ.”

“Đàn ông thối?” Kỷ Thụy nhạy bén ngửi được mùi drama.

Diệp Phi khẽ gật đầu, thuận miệng giải thích: “Không phải cuối tháng trước có một cơn mưa to hay sao, có một tên đàn ông suýt chút đã đụng phải chị, lúc ấy chị vừa mới mất việc, còn đang phát cáu, nên nhịn không được làm ầm với anh ta một trận, kết quả làm ầm đến tận trên giường…”

“Phụt khụ khụ khụ…” Suýt chút nữa Kỷ Thụy đã bị trà sữa sặc chết, vừa ho khan vừa ngạc nhiên nhìn về phía chị ấy: “Ầm ĩ, vì sao cãi nhau lại có thể cãi đến tận trên giường được?”

“Chuyện này rất phức tạp, tóm lại là làm ầm đến tận giường, kết quả ngày hôm sau chị tỉnh lại, cái tên kia đã biến mất, chỉ để lại cho chị một chiếc đồng hồ.” Diệp Phi nhún nhún vai, hiển nhiên không cảm thấy đây là chuyện gì lớn.

Kỷ Thụy nhíu mày: “Không nói gì mà đã đi sao? Vậy làm sao chị có thể chắc chắn chiếc đồng hồ kia là để lại cho chị, lỡ như anh ta không cẩn thận làm rơi lại thì sao? Lỡ như là vế sau, chị bán đi đồng hồ rồi, anh ta truy cứu trách nhiệm thì chị phải làm sao đây.”

“Anh ta không nói gì, nhưng anh ta có viết, Diệp Phi yếu ớt nói: “Mở tờ giấy A4 ra, ba chữ to —— Tiền qua đêm.”

Nếu đổi thành người khác, nhất định sẽ tức giận và mắng một tiếng không biết xấu hổ, đúng là nhục nhã, nhưng người đối diện Diệp Phi chính là Kỷ Thụy, Kỷ Thụy trầm mặc ba giây, hỏi: “Vậy chị còn giữ tờ giấy kia không?”

“Đương nhiên, lỡ như ngày nào đó anh ta đổi ý, sau đó đến tìm chị đòi lại thì sao, đây chính là chứng cứ!” Diệp Phi lập tức nói.

Kỷ Thụy ôm gương mặt nhỏ, tỏ vẻ đầy ngưỡng mộ: “Chị Phi, sao chị lại hợp gu của em đến thế nhỉ.”

“Em cũng rất hợp gu của chị.” Diệp Phi cong môi: “Hôm nào rảnh, đừng quên gọi điện thoại cho chị Phi nhé, bây giờ chị Phi có tiền rồi, đưa em ra ngoài chơi thật vui.”

Kỷ Thụy cười ha hả, trìu mến khoác cánh tay của cô, Diệp Phi không thích tiếp xúc thân thể, vô thức muốn né tránh, nhưng lúc cô đến gần, cô ấy lại cảm thấy khá tốt.

Hai người trò chuyện đến tận sáu giờ hơn, Kỷ Thụy mới miễng cưỡng rời đi. Trước khi rời đi còn cố ý để lại số điện thoại và thêm WeChat, liên tục căn dặn chị Phi của cô nhất định phải đến tìm cô chơi.

Đây là lần đầu tiên Diệp Phi gặp phải một nhóc dính người như vậy, trong lúc nhất thời cô ấy dở khóc dở cười, nhưng vẫn trịnh trọng đồng ý.

Bởi vì đã làm quen được một người bạn mới, tâm trạng vui sướng của Kỷ Thụy kéo dài mãi đến khi tiến vào nhà ăn của trụ sở chính tập đoàn nhà họ Tạ, khi trông thấy khổ qua thịt lợn thái lát, trứng rán rau chân vịt, nộm cần tây ở trên bàn ăn, cô lập tức trưng vẻ mặt đau khổ nhìn sang Tạ Uyên: “Sao phải ăn chay đến mức này ạ!”

“Hai mặn một chay, chay chỗ nào?” Tạ Uyên hỏi lại.

Kỷ Thụy mở to hai mắt: “Nào có món mặn chứ, món mặn ở đâu cơ?”

Tạ Uyên bình tĩnh găp một miếng thịt thái lát to bằng móng tay, lại gắp thêm một ít trứng nát cho cô.

Kỷ Thụy: “…”

Sau sự trầm mặc ngắn ngủi, cô oán hận cầm lấy đũa: “Sớm biết sẽ ăn mấy món này, còn không bằng đi ăn cơm cùng chị Phi.”

Tạ Uyên liếc nhìn cô một cái: “Mới quen biết được bao lâu chứ, đã muốn đi ăn cơm với người ta rồi, không sợ người ta bán cô đi hay sao.”

“Lần đầu cháu mới quen chú, còn về nhà cùng chú đấy.” Kỷ Thụy phản bác.

Tạ Uyên không phản bác được, sau khi yên tĩnh ba giây mới nói: “Sau này có đi đâu nhớ đưa theo vệ sĩ.”

Kỷ Thụy đột nhiên mất đi tự do cá nhân: “…”

Cơm hôm nay thực sự không hợp khẩu vị, cô chỉ ăn qua loa vài đũa, chậm rãi lề mề đi đến bên cạnh Tạ Uyên, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Tạ Uyên đã cắt ngang trước một bước: “Không được.”

“… Cháu còn chưa nói.”

“Tóm lại chính là không được.” Tạ Uyên cũng không ngẩng đầu lên: “Quản gia đã căn dặn rồi, không cho cô ăn cay.”

Gần đây Kỷ Thụy hơi nóng trong người, thỉnh thoảng sẽ bị khô cổ họng, còn luôn ho khan, bác quản gia không cho phép cô ăn nhiều dầu muối nữa. Vốn cho rằng đến công ty sẽ có thể thoát khỏi khống chế, kết quả chú nhỏ cũng đã bị địch mua chuộc rồi. Cô nhếch miệng không nói thêm gì nữa, cúi đầu gắp từng đũa cơm một, biểu cảm nặng nề đến mức giống như đây là bữa cơm cuối cùng của cô vậy.

Tạ Uyên không nhìn cô diễn kịch nữa, sau khi cơm nước xong vẫn tiếp tục ngồi, mãi cho đến khi cô ăn hết cơm thì mới chống gậy chậm rãi đứng dậy: “Tôi đi họp, cô về văn phòng đợi tôi đi.”

“Biết rồi.” Không ăn được món thích ăn, Kỷ Thụy chẳng còn sức lực gì cả.

Tạ Uyên liếc nhìn cô một cái, rời đi.

Kỷ Thụy lại thở dài, bước chân nặng nề trở về phòng làm việc, kết quả vừa bước vào đã trông thấy mấy gói đồ ăn vặt nhỏ được đặt trên bàn trà. Ánh mắt của cô sáng lên, lập tức bước đến gõ cửa phòng trợ lý: “Đồ ăn vặt trên bàn là…”

“Sếp Tạ bảo chúng tôi chuẩn bị đấy, tôi cũng không biết cho ai nữa.” Chị Lý nói một cách vô tội.

Kỷ Thụy reo hò một tiếng, chạy về cầm lấy đồ ăn vặt.

Một phút sau, cô ôm gối ôm nghẹn ngào, chị Lý tò mò thò đầu ra: “Sao thế?”

“Không ăn được.” Kỷ Thụy đau khổ nấc một cái: “Cháu đã nói mà, chú nhỏ đâu phải người tốt lành gì, làm sao có thể có lòng tốt chuẩn bị thức ăn cho cháu chứ…”

Chị Lý: “…”

Kỷ Thụy bị canh giữ nghiêm ngặt trong vòng ba ngày, cuối cùng triệu chứng nóng trong người đã hoàn toàn khỏi hẳn, Tạ Uyên cũng mang về một tin tức tốt. ——

Vào ngày 26 tháng này, lão Kỷ sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ 55, cũng đã gửi thư mời đến cho Tạ Uyên rồi.

“Nếu đã chẳng điều tra được gì cả, không bằng đến nhà họ Kỷ xem thử.” Tạ Uyên ném thư mời cho Kỷ Thụy: “Năm mươi lăm tuổi cũng chẳng phải mừng thọ gì cả, lão Kỷ đột nhiên chuẩn bị tiệc sinh nhật, chắc chắn là có liên quan đến dự án AI tiếp theo rồi. Nếu cô đã rất chắc chắn rằng ba của mình được nhà họ Kỷ xem trọng, vậy chắc chắn ông ấy cũng sẽ có mặt ở mốc thời gian quan trọng như thế này của nhà họ Kỷ. Cũng không chắc sẽ dùng thân phận gì, nếu như cô trông thấy ông ấy, chắc có thể nhận ra được nhỉ?”

“Đương nhiên, cháu cũng đâu có ngốc, làm sao có thể không nhận ra ba ruột của mình được chứ!” Kỷ Thụy nói không chút nghĩ ngợi.

Tạ Uyên gật đầu: “Vậy đến lúc đó cô đi cùng với tôi, hai ngày nay nhớ chọn kỹ một bộ lễ phục trang trọng.”

“Vâng!” Kỷ Thụy vui sướng đáp một tiếng, định sửa soạn một chút rồi ra ngoài mua quần áo.

Tạ Uyên giật giật khóe môi một cái: “Sức lực dùng cả ngày không hết à.”

“Nếu tôi có thể sống trong căn nhà lớn đến vậy mà không cần làm việc, có người hầu có đầu bếp có quản gia, có thẻ phụ quẹt không hết.” Tưởng Cách vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên mở miệng yếu ớt nói: “Tôi cũng sẽ có sức lực dùng không hết.”

Tạ Uyên trầm mặc một giây: “Cậu nói thế này, tôi cũng thấy có chút ghen tị với cô ấy rồi đấy.”

Hai người liếc nhìn nhau, nhìn chồng tài liệu cao cỡ nửa người cần chờ xử lý ở trên mặt bàn, ai nấy đều tự thở dài.

Tiệc sinh nhật được ấn định vào ngày 27, còn chưa đến mười ngày nữa, bây giờ có đặt lễ phục thì cũng sẽ không kịp, dứt khoát đi dạo phố chọn một bộ may sẵn, và người bạn đồng hành mua sắm tốt nhất chính là ——

“Chị Phi!” Kỷ Thụy vừa nghe thấy tiếng moto hạng nặng, lập tức nhiệt tình vẫy tay.

Xe moto đột nhiên dừng lại bên cạnh cô, cô gái với dáng người tuyệt vời tháo mũ bảo hiểm trên đầu xuống, để lộ ra gương mặt trang điểm theo phong cách Punk Rock.

“Đẹp trai, quá đẹp rồi.” Kỷ Thụy cảm thán.

Diệp Phi cong môi, lấy chiếc mũ bảo hiểm từ yên sau ném cho cô: “Đừng khen nữa, mau lên xe đi.”

“Được rồi!” Kỷ Thụy lập tức leo lên moto, chủ động ôm chặt eo chị ấy.

Lúc nghe cô nói muốn mua lễ phục, Diệp Phi tặc lưỡi một tiếng: “Thứ chỉ có thể mặc được một lần, phí số tiền kia làm gì, chị đưa em đi thuê một bộ nhé.”

“Cũng được, tiết kiệm tiền vậy.” Kỷ Thụy vui vẻ đồng ý.

Diệp Phi: “Có yêu cầu gì không?”

Kỷ Thụy thuận miệng nói ra mấy thương hiệu: “Những thương hiệu này đều tương đối thích hợp với em, tùy ý chọn một bộ là được, tốt nhất là kiểu mới của mùa xuân, không cho thuê quá ba lần.”

Diệp Phi: “… Hay là chúng ta vẫn nên đi mua hàng may sẵn vậy.”

Kỷ Thụy: “… Dạ.”

Diệp Phi vặn ga một cái, theo tiếng nổ máy, xe moto lao thẳng ra ngoài.

Hai người đi dạo trên đường phố hồi lâu, cuối cùng chọn được một bộ váy trắng, lại mua hai cốc cà phê, ngồi dưới bóng dù ngoài mái che của cửa hàng ngắm phong cảnh.

“Càng ngày càng nóng rồi, mấy ngày nữa sẽ không thể uống cà phê ngoài trời được nữa.” Diệp Phi cảm thán.

Kỷ Thụy gật đầu đồng tình, lại nhìn về phía mặt cô ấy một lần nữa.

“Em cứ mãi nhìn chằm chằm chị làm gì thế?” Diệp Phi bật cười.

Kỷ Thụy: “Chị đẹp ấy mà, hơn nữa em cứ luôn cảm thấy trông chị rất quen mắt, dường như đã từng gặp ở đâu rồi.”

“Vậy ư?” Diệp Phi cong môi, đến gần cô: “Từng gặp ở đâu thế?”

Kỷ Thụy trừng mắt nhìn, có ý định nhìn ra vẻ bề ngoài vốn có của cô ấy dưới lớp trang điểm khói. Đáng tiếc, nhìn chăm chú một lúc lâu nhưng vẫn thất bại.

Cô lại mở miệng: “Hay là, chị tẩy trang nhé?”

“Mơ à.” Diệp Phi huýt sáo một tiếng với cô: “Đây chính là vũ khí chí mạng để hành tẩu giang hồ của chị.”

Từ sau khi Kỷ Thụy hỏi cô ấy bấm khuyên môi uống nước vào có bị vương vãi hay không, mấy ngày nay, hễ nhắm mắt là cô ấy lại nhịn không được mà nghĩ về vấn đề này, cũng sắp ép mình điên rồi, cuối cùng chị ấy tháo khuyên môi và khuyên mày, chỉ giữ lại bốn chiếc bông tai.

Cũng vì thế mà trông cô ấy cũng bớt ngầu hơn, nếu như còn tẩy đi lớp trang điểm ngầu này, có khác gì đòi mạng cô ấy đâu chứ?

Kỷ Thụy không ngờ cô ấy lại để ý đến lớp trang điểm như vậy, trong lúc nhất thời thấy dở khóc dở cười: “Đúng là rất chí mạng, trời nóng như vậy, thế mà lại không trôi một chút nào.”

“Chị có kỹ năng trang điểm đặc biệt, muốn xem thử không?“ Diệp Phi nhíu mày: “Chị cũng có thể trang điểm cho em.”

Kỷ Thụy động lòng, nhưng suy nghĩ một chút, cô vẫn từ chối: “Sắp phải về nhà rồi, có trang điểm cũng sẽ lãng phí thôi.”

“Vậy được rồi, hôm nào em đến quán bar tìm chị chơi, đến lúc đó chị sẽ trang điểm cho em.” Diệp Phi biết nghe lời phải.

Khoảng thời gian này, hai người đã gặp nhau mấy lần, Kỷ Thụy cũng đã hiểu biết về chị ấy, biết năm nay chị ấy hai mươi lăm tuổi, vừa tốt nghiệp đại học hai năm, hiện đang hát cho một quán bar, thỉnh thoảng đến studio quay mấy vai diễn viên quần chúng chạy trốn hay ăn mày, người chết gì đó. Tóm lại, đối với Kỷ Thụy mà nói, từ sợi tóc đến gót chân của chị ấy đều có thể hình dung được bằng ba chữ ‘ngầu chết người’.

Diệp Phi nhấp một ngụm cà phê, hỏi: “Em còn chưa nói mua lễ phục làm gì.”

“À, em phải tham gia một bữa tiệc tối khá trang trọng.” Giải thích quá phức tạp, Kỷ Thụy dứt khoát tóm tắt ngắn gọn.

Diệp Phi hơi nhíu mày: “Vậy bữa tiệc tối này cũng trang trọng quá rồi đó, cần dùng một bộ váy đến tận hàng trăm nghìn này.”

“Cũng chẳng còn cách nào đâu, nếu ăn mặc xuề xòa ở nơi sang trọng sẽ trở thành trò cười đấy, thật ra em cũng không mấy quan tâm, nhưng em không thể làm mất mặt chú nhỏ được.” Kỷ Thụy cười nói: “Còn phải cảm ơn chị Phi nữa, chị đúng là có mắt nhìn, chọn quần áo cũng rất thích hợp với em.”

“Không cần khách sáo, tuy chị nghèo, nhưng dù sao chị cũng đã từng nhìn mấy ngôi sao lớn trong giới giải trí ở khoảng cách gần, có mắt nhìn cũng là chuyện thường thôi.” Dù có ngầu đến đâu, khi được khen thì cô ấy cũng sẽ nở một nụ cười đắc ý vừa lòng.

Kỷ Thụy nâng mặt: “Để cảm ơn chị, em có thể mời chị ăn cơm không?”

“Được chứ, ăn lẩu đi.” Diệp Phi vui vẻ đồng ý.

Lúc Kỷ Thụy được đưa về nhà, sắc trời đã mờ tối, quản gia đang dọn dẹp vườn rau ở trong sân, đột nhiên nghe thấy tiếng xe moto, bác ấy tò mò bước ra ngoài, nhìn thấy Kỷ Thụy bước xuống từ một chiếc xe moto.

“Tạm biệt!” Kỷ Thụy vẫy tay với người ngồi trên xe.

Người trên xe gật đầu ra hiệu, sau đó nổ máy ầm ầm rời đi.

Quản gia: …

“… Thụy Thụy?”

“Bác.” Kỷ Thụy quay đầu, trông thấy cái xẻng nhỏ trên tay bác ấy, chủ động chạy tới nhận lấy: “Làm cỏ ư? Cháu làm cùng bác nhé.”

Quản gia không yên lòng đáp một tiếng, vẫn còn dõi mắt ra bên ngoài: “Người vừa rồi là ai thế.”

“Diệp Phi, chị Phi đấy, bạn mới của cháu.” Kỷ Thụy trả lời.

Quản gia à một tiếng: “Gần đây cô luôn chơi với cô ấy đấy à.”

“Đúng thế, sao vậy ạ?” Kỷ Thụy khó hiểu.

“Không có, không có gì.” Quản gia cười gượng một tiếng, đơn giản qua loa cho qua, nhưng đợi đến khi Tạ Uyên trở về, vẫn lập tức báo lại chuyện này.

“Cũng không phải tôi can thiệp vào việc kết bạn của Thụy Thụy, có điều người này không rõ lai lịch, chẳng ai biết sẽ xảy ra chuyện gì cả, tốt nhất vẫn nên điều tra một chút, xác định thân phận bối cảnh không thành vấn đề thì để cô ấy tiếp tục chơi với người ta.” Quản gia tận tình khuyên bảo một hồi lâu, phát hiện Tạ Uyên vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào tài liệu, lập tức có chút tức giận: “Cậu chủ!”

“… Hửm?” Tạ Uyên ho nhẹ một tiếng: “Quản gia yên tâm, những thứ cần tra tôi đã tra rổi, lý lịch của Diệp Phi trong sạch, không có tiền án cũng chẳng mắc nợ, cũng không dây vào tệ nạn, con người hơi phản nghịch một chút mà thôi, nhưng tổng thể không có vấn đề gì lớn, Kỷ Thụy cũng chẳng phải là trẻ con, cô ấy muốn kết bạn với ai, chúng ta cũng đừng quan tâm.”

Quản gia sửng sốt: “Điều, điều tra lúc nào thế?”

“Vào lần đầu tiên cô ấy nhắc đến người này.” Tạ Uyên cũng không ngẩng đầu lên, đáp.

Quản gia đột nhiên không nói gì nữa.

Người vừa rồi còn líu lo không ngừng đột nhiên yên tĩnh, khiến căn phòng trở nên vắng vẻ, Tạ Uyên khó hiểu ngẩng đầu, thấy quản gia vành mắt đỏ hoe, che miệng lại, giống như đang đè nén cảm xúc gì đó vậy.

“… Sao vậy?” Tạ Uyên khó hiểu.

“Không có gì…” Quản gia nghẹn ngào, móc ra chiếc khăn vuông lau mắt một cái: “Chỉ cảm thấy cậu chủ càng lúc càng ra dáng người lớn mà thôi.”

Tạ Uyên: “…”

Quản gia hài lòng rời đi, Tạ Uyên lại có chút mất hứng, sau khi chỉ đọc được một công văn trong nửa tiếng đồng hồ tiếp theo, anh quyết định đi xuống lầu xem thử cái người khiến mình càng lúc càng ra dáng người lớn kia.

Cửa phòng ở lầu hai không đóng, Tạ Uyên đi thẳng vào, sau đó thấy một người mặt xanh ngồi trên ghế sô pha, vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phim ngắn.

Tạ Uyên: “… Làm phiền rồi.”