Lâm Duyệt đã sớm được chứng kiến sự quyết liệt trong thủ đoạn của Tề Nhiễm, y có thể tàn nhẫn với người khác và với cả bản thân mình. Nhưng lần này Lâm Duyệt thật sự không còn gì đẻ nói, vào cái thời đại mà trình độ y tế không phát triển, chỉ cần sốt và ho cũng có thể mất mạng như thế này, Tề Nhiễm lần này thật sự là đang dùng tính mạng mình để đặt cược.

Lâm Duyệt vẫn luôn cảm thấy Tề Nhiễm có một sự cố chấp khó tả với ngai vàng, mà sự việc lần này càng khiến hắn cảm nhận sâu sắc hơn. Tề Nhiễm bệnh nặng, tất nhiên là không thể vào triều, cũng không thường xuất hiện trước mắt Hoàng đế nữa, lại càng không thể bàn luận chính sách cùng các đại thần trong triều, để nói ra những kiến nghị của mình. Chỉ trong một đêm, y biến mất khỏi triều đình, những năm gần đây, Tề Nhiễm vẫn luôn đứng ở vị trí gần Hoàng đế nhất, vài ngày này Hoàng đế nhìn vị trí trống không đó, thầm cảm thấy mình đã quá hà khắc.

Phương thức thể hiện sự áy náy của Hoàng đế chính là không ngừng đưa đồ tốt đến Đông cung cho Tề Nhiễm, lại thường xuyên đến thăm y. Đối với Hoàng đế, Tề Nhiễm có phần hơi thất vọng, nhưng cũng không hẳn là quá thất vọng. Y bình tĩnh đón nhận những gì Hoàng đế đưa đến, cũng rất lễ phép nói chuyện với Hoàng thượng, giống hệt như trước kia.

Trong Phật đường, Tề Anh nghe tin Tề Nhiễm ngã bệnh thì tự tay chép kinh Phật, đưa đến Đông cung cầu chúc cho y được bình an. Tề Tĩnh đang đóng cửa kiểm điểm nghe được tin này thì cười lạnh. Tất cả những gì đã trải qua đều đang nói cho gã biết, gã đã quá coi thường Tề Nhiễm, vì thế nên mới thưa một cách đột ngột, thua với trăm ngàn sơ hở như thế. Tề Nhiễm hiện giờ khiến cho lòng cảnh giác của gã không ngừng dâng cao, từ khi đóng cửa cung đến nay, gã đều đang suy nghĩ làm thế nào để Hoàng thượng nhớ đến mình.

Gã dùng mọi cách, cuối cùng mới khiến cho Hoàng đế nhìn mình bằng con mắt khác, thậm chí là khôi phục tình thương ngày trước. Gã đứng bên ngoài, tất nhiên là có thể thường xuyên ngẫm nghĩ về tâm tình của Hoàng đế, gã tưởng rằng ít nhất phải đến khi cái gai trong lòng Hoàng đế đã đâm sâu thì Tề Nhiễm mới phát hiện ra bí mật đó, nhưng không ngờ Tề Nhiễm lại phản ứng nhanh đến vậy, còn dùng phương thức cực đoan này để nhổ cái gai đó lên.

Tề Tĩnh không thể không đồng ý rằng mình lại coi thường Tề Nhiễm lần nữa. Nhưng gã cũng không bỏ cuộc, gã có thời gian, nên không hề nóng vội. Cuộc tranh giành giữa gã và Tề Nhiễm thì phải chờ đến sau khi gã được thả ra mới chính thức bắt đầu.

Gã hiểu rõ đạo lý này, Tề Nhiễm cũng hiểu, vì vậy gã có thể chậm rãi mà tiến tới, tất cả vẫn còn thời gian để cứu vãn.

Đối với kinh Phật mà Tề Anh đưa đến, Tề Nhiễm chỉ nhìn qua vài cái rồi bảo người cất đi. Lâm Duyệt gần đây đi dạo quanh hoàng cung cũng từng đến thăm Tề Anh, hắn ở trong Phật đường có vẻ rất ngoan ngoãn, hằng ngày đều đọc kinh theo đúng ý của Hoàng đế, hoàn toàn không nhìn ra hắn có ý đồ gì khác không.

Lâm Duyệt kể lại việc này cho Tề Nhiễm, y vừa cười vừa ho, đáp: “Ngã đau thì nhớ lâu, hắn không có ý đồ gì chính là ý đồ lớn nhất.”

Tề Anh cũng là người, sao có thể không nghĩ ra sự kiện lần này là do Tề Nhiễm ra tay. Hắn cũng như Tề Tĩnh, chỉ là không hiểu Tề Nhiễm ra tay như thế nào mà thôi.

Lâm Duyệt cảm thấy Tề Nhiễm làm Thái tử cũng thật phiền toái, không khỏi lên tiếng cảm thán: “Phụ hoàng của ngươi chỉ có ba đứa con trai, các ngươi bây giờ lại thành ra thế này, chờ ngày sau kế thừa ngai vàng, tốt nhất chỉ nên sinh một đứa.”

Tề Nhiễm không trả lời, y chưa từng nói với ai rằng mình không còn cảm giác với phụ nữ. Cũng không hẳn là không có, nên nói là tất cả đều dốc hết cho Phỉ An Ninh từ kiếp trước rồi, kiếp này chỉ cần nhìn thấy nữ giới tiếp cận mình là trong đầu y lại hiện lên hình ảnh của Phỉ An Ninh, khiến cho y cảm thấy vô cùng khó chịu, không hề muốn chạm đến.

Đây cũng là một nguyên nhân lớn khiến cho y từ chối ý chỉ muốn ban hôn của Hoàng thượng.

Lâm Duyệt phát hiện ra khi Tề Nhiễm bệnh thì rất thích thất thần, cũng không biết là y đang nghĩ gì, mà chỉ hở ra một chút thì ánh mắt đã trôi vào xa xăm rồi. Nhưng Tề Nhiễm có một ưu điểm, thất thần nhanh, thì bừng tỉnh lại cũng nhanh.

Khi y định thần lại, lại thấy ngứa cổ, liền bắt đầu ho sặc sụa. Ho là một việc rất khó chịu, nó có thể khiến cho phổi của người ho chấn động nặng nề.

Lâm Duyệt thấy y ho đến nỗi đỏ bừng mặt mũi, bèn nói: “Cũng may ngươi là Thái tử, muốn truyền thái y thì cứ truyền, nếu gặp phải người thường thì thầy thuốc không đến kịp, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”

Ban đầu hắn không nói ra điều này, chỉ sau vài ngày khi Tề Nhiễm đã hạ sốt, hắn mới lên tiếng.

Tề Nhiễm súc miệng, lau miệng xong rồi mới đáp: “Nếu không có khả năng thành công thì làm sao ta dám làm vậy?”

Lâm Duyệt cười khẩy, hôm nay hắn đã ở đây khá lâu rồi, bắt đầu có cảm giác khó khăn mệt mỏi, bèn quyết định về trước. Tề Nhiễm quả thực có cảm động vì mấy ngày này Lâm Duyệt luôn ở cạnh y. Nhưng giữa họ không cần phải nói quá nhiều lời, nói một chữ cảm tạ lại càng có vẻ giả tạo, vì vậy khi Lâm Duyệt rời đi, Tề Nhiễm cũng chỉ khẽ gật đầu.

Những ngày này, không khí trong nhà họ Lâm khá là nặng nề, từ khi Tề Nhiễm từ chối việc hôn nhân rồi ngã bệnh, tình thương của cha trong lòng Hoàng đế lại dâng lên, nghĩ đến y chính là vì việc thành hôn nên mới biến thành như thế, nên sau khi xác định lại ý kiến của Tề Nhiễm lần nữa, Hoàng đế liền gác lại việc này. Tề Nhiễm là Thái tử, y muốn thành hôn sớm hay trễ đều được, nhưng những cô gái kia thì không thể cứ mãi chờ đợi. Vì vậy Hoàng đế liền cho gọi ba vị lão thần vào cung, truyền đạt một cách đầy ẩn ý.

Ông cụ Lâm khi đó cảm thấy lạnh cả lòng, nhưng Hoàng thượng đã mở miệng, Lâm Như Ý đã hoàn toàn không còn hy vọng nữa. Qua vài năm, trong kinh thành ắt sẽ có thêm càng nhiều đóa hoa đẹp, vậy thì Lâm Như Ý càng không thể trông mong gì nữa.

Nhà họ Lâm vừa nghe tin Lâm Như Ý không có hy vọng làm Thái tử phi thì tâm trạng đều không tốt. Lâm Như Ý không mấy khi ra khỏi chỗ ở của mình, Trương thị thì đau lòng đến độ khóc mãi. Còn bà cụ Lâm thi lại nghĩ càng nhiều hơn, nếu trong nhà họ Lâm có việc vui, bà cụ sẽ cho rằng đây là công lao của mình, nhưng nếu trong nhà có chuyện không may, bà chắc chắn sẽ tính món nợ này cho Lâm Duyệt.

Bà sẽ cho rằng tất cả đều do Lâm Duyệt xung khắc, hơn nữa, chắc chắn sẽ tìm ra một cái cớ rất hợp lý để chụp cái mũ này cho Lâm Duyệt.

Bà cụ Lâm cho rằng cứ như vậy cũng không phải chuyện tốn, nếu có khả năng, bà thậm chí còn muốn Lâm Duyệt rời khỏi nhà họ Lâm, để bọn họ sống yên thân. Nhưng Lâm Duyệt không khỏe vốn là chuyện mà ai ai cũng biết, cũng không thể đuổi hắn về quê để học hành rồi thi cử được. Nghĩ đến nghĩ đi, bà cụ Lâm cho rằng việc của Lâm Duyệt phải chậm rãi tính toán mới được. Đầu tiên là phải tìm một mối hôn nhân cho Lâm Duyệt, những việc khác thì để sau đó rồi tính.

Huệ Minh đại sư từng nói Lâm Duyệt xung khắc người nhà, không thể thành hôn, còn bà cụ Lâm thì nghĩ Hoàng đế là miệng vàng lời ngọc, bèn có ý định muốn ông cụ Lâm đi xin một ân điển cho Lâm Duyệt, để Hoàng thượng ban hôn cho hắn, tốt nhất là xin cưới được một công chúa. Như vậy thì sau khi thành hôn rồi, Lâm Duyệt dù tốt hay xấu cũng không còn quan hệ với nhà họ Lâm nữa.

Ông cụ Lâm cho rằng mình không có mặt mũi lớn đến mức vì Lâm Duyệt mà đi cầu xin Hoàng đế. Nhưng nghĩ lại những gì xảy ra trong nhà gần đây, đặc biệt là khi ông cứ thường xuyên mất trí nhớ mà không rõ nguyên nhân, điều này khiến ông rất để bụng. Tuy không có chứng cứ chứng minh Lâm Duyệt liên quan đến những việc quái dị kia, nhưng ông cụ Lâm vẫn rất kiêng kỵ Lâm Duyệt.

Mỗi lần mà ông mất trí nhớ thì đều mang lại lợi ích gì đó cho Lâm Duyệt. Về phần mở miệng bênh vực Thái tử trên triều, ông cụ Lâm cho rằng Lâm Duyệt cũng có lợi chỗ nào đó.

Cứ nhìn đi, hắn vốn chỉ là thường dân mà bây giờ lại trở thành quan trong Chiêm Sĩ Phủ.

Người xưa nói đúng, nếu đã không vừa mắt ai đó, thì chắc chắn có thể tìm thấy đủ mọi loại khuyết điểm trên người kẻ đó. Vì tâm tư này, chính ông cụ Lâm cũng cho rằng buộc Lâm Duyệt thành hôn là một việc vui. Quan trọng nhất là Hoàng thượng dù không có nhiều hoàng tử, nhưng công chúa thì rất nhiều, trong số đó chắc chắn sẽ có một hai người mà Lâm Duyệt có thể với cao được. Về phần sau khi cưới công chúa thì Lâm Duyệt không thể làm quan, ông cụ căn bản không buồn nghĩ đến. Lâm Duyệt từ trước đến nay vẫn luôn không khỏe, làm quan rất mệt rất khổ cực, không làm thì càng tốt.

Kể ra thì ông cụ Lâm cũng khá là được lòng Hoàng đế, sau cùng vẫn quyết định mặt dày đi nói ra chuyện này. Ông cụ cũng không nói thẳng ra chuyện Lâm Duyệt cầu hôn công chúa, mà chỉ kể khổ, cứ làm như nếu Hoàng đế mà không mở miệng ban hôn, Lâm Duyệt kiếp này sẽ độc thân cả đời vậy.

Gần đây Hoàng đế cũng suy nghĩ rất nhiều về việc nuôi con, nhất là sau khi Tề Nhiễm ngã bệnh. Cộng thêm ông cụ Lâm cứ ám chỉ Lâm Duyệt vì mang danh xung khắc người thân, danh tiếng trong kinh thành không tốt, Hoàng đế lại cũng đang áy náy với nhà họ Lâm vì chuyện trước kia, thế là dưới nhiều tầng nguyên nhân, Hoàng đế bèn ôn hòa nói với ông cụ Lâm: “Cũng được, việc này Trẫm đã nhớ rồi.”

Ông cụ Lâm nghe vậy tất nhiên là mừng rỡ, đã có lời của Hoàng đế, việc hôn nhân của Lâm Duyệt liền có thể giải quyết.

Hoàng đế cũng suy nghĩ lời của ông cụ Lâm, ngài hiện giờ có cả thảy sáu vị công chúa, trừ Bát công chúa nhỏ tuổi nhất, và Trưởng công chúa, Nhị công chúa đã thành hôn, hiện giờ chưa gả còn có Tứ công chúa, Ngũ công chúa và Lục công chúa.

Trong ba công chúa này, người mà Hoàng đế nhìn trúng là Ngũ công chúa Tề Mẫn, Tề Mẫn là con gái của Hiền phi, tính tình ngang bướng. Nhưng mà Hoàng đế lại không cho rằng đó là khuyết điểm, công chúa của Hoàng gia dù có bướng bỉnh điêu ngoa một chút cũng là dễ hiểu thôi.

Tề Nhiễm ở trong cung biết trước tin Hoàng đế muốn gả Tề Mẫn cho Lâm Duyệt trước tiên, khi nghe được tin này thì y đang uống trà, thế là nước trong cổ họng sặc hết lên cả mũi, suýt nữa thì ho cả phổi ra ngoài.

Sau khi rối rít chỉnh trang lại cho bản thân, Tề Nhiễm mới hỏi Cát Tường: “Chuyện gì thế này? Vì sao phụ hoàng muốn chọn Phò mã cho Tề Mẫn mà lại nhìn trúng Lâm Duyệt rồi?”

Cát Tường lập tức kể lại chuyện hắn nghe ngóng được cho Tề Nhiễm, Tề Nhiễm nghe rồi thật lâu sau cũng không đáp lời.

Tề Mẫn trong mắt Hoàng đế chỉ là hơi ngang bướng, nhưng Tề Nhiễm biết rõ cô ta đâu chỉ là ngang bướng, phải gọi là thích gì làm nấy đến đỉnh điểm rồi, hễ không vừa mắt ai là cầm roi quất người ta.

Hơn nữa, Tề Nhiễm biết rõ, người mà Tề Mẫn nhìn trúng chính là Phỉ Thanh. Kiếp trước cũng vì việc này mà suýt nữa Phỉ Thanh đã phải vào chùa làm hòa thượng. Nhưng điều kiện mà Phỉ Thanh có thể từ chối một công chúa thì Lâm Duyệt lại không có. Kiếp trước, Tề Mẫn thành hôn với Thế tử Tĩnh hầu phủ, sau đó hai người đã từng ra tay đánh nhau một lần, vào năm mà y chết, y còn nghe được Tề Mẫn nuôi vài nam thiếp bên mình.

Với tính tình của Lâm Duyệt, hắn chắc chắn sẽ không chịu nhịn Tề Mẫn. Nghĩ vậy, Tề Nhiễm bèn căn dặn Cát Tường: “Hỏi rõ ý của phụ hoàng, nếu phụ hoàng thật sự muốn làm vậy, thì lấy cớ ta đang bệnh nặng, mời phụ hoàng đến đây một chuyến.”

Cát Tường nghe vậy liền do dự, hắn nói: “Thái tử điện hạ xem trọng Lâm đại nhân thì nô tài hiểu rõ, nhưng mà mưu sĩ bên cạnh Thái tử nhiều như vậy, Lâm đại nhân cũng chỉ là một trong số đó, ngài cần gì phải vì Lâm đại nhân mà làm trái ý Hoàng thượng chứ.”

Tề Nhiễm đáp: “Ngươi không hiểu, Cô bảo ngươi đi thì cứ đi, nói nhiều như vậy làm gì.”

Cát Tường càng không hiểu, Lâm Duyệt và Tề Nhiễm cũng không có thân thiết là mấy, vì sao Tề Nhiễm lại xem trọng Lâm Duyệt đến thế. Hơn nữa, hắn cảm thấy Tề Nhiễm có vẻ cực kỳ không thích mối hôn nhân này của Lâm Duyệt, thái độ phản đối rất mạnh mẽ, giọng điệu thậm chí còn mang cảm xúc phẫn nộ.

Tề Nhiễm vừa nóng lòng với sự việc này, đồng thời cũng tức giận. Nhưng may sao, Hoàng đế còn chưa kịp ra quyết định thì có tin tức truyền đến từ Nam Chiếu, Quốc chủ Nam Chiếu bệnh nặng.

Hoàng thượng nghe tin này thì liền ném chuyện của Tề Mẫn và Lâm Duyệt ra sau đầu, bây giờ ngài cần gấp rút suy nghĩ việc của Nam Chiếu.