Thì ra anh ấy vẫn quan tâm đến mình, còn lặp lại câu tối qua mình nói với Kẹo Đường nữa kìa.

Trong lòng Nhạc Tri Thời rối bời.

Anh ấy đang chế giễu mình sao, hay là đang cười nhạo mình thế?

Chẳng qua Tống Dục nói cũng không sai.

Cậu thật sự chưa bao giờ làm người khác bớt lo cả.

Vừa nghĩ tới đây, vẻ mặt Nhạc Tri Thời trở nên ủ rũ.

Lúc Tống Dục đưa thuốc sát trùng, cậu co người về phía sau, nhỏ giọng nói với anh: “Em xin lỗi.”

Tống Dục không đáp lại mà chỉ giơ tay giữ chặt cằm cậu: “Đừng động đậy.”

Sau khi anh nói xong, Nhạc Tri Thời mới chịu ngồi yên.

Nhưng trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh.

Cậu nhớ tới những ngày còn học chung trường, dù được nhận thưởng khi thắng phần thi hùng biện hay bị ngã trong lúc chơi bóng rổ, Tống Dục cũng chưa bao giờ chủ động đến bên cạnh cậu.

Hai người bọn họ luôn trung thành với vai diễn người xa lạ của mình.

Chính vì vậy mà Nhạc Tri Thời rất biết ơn cơn hen đột ngột tái phát trong ngày khai giảng kia.

Nhờ có nó nên hai người bọn họ mới bị ép công khai mối quan hệ vô cùng phức tạp này, thêm việc về sau họ đi bên cạnh nhau cũng sẽ trở thành điều hợp tình hợp lý.

Thấy cậu ngẩn người, Tống Dục như vô ý hỏi: “Ăn ngon không?”

Nhạc Tri Thời bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man.

Sau khi nghe được câu hỏi đó, cậu lại càng tin chắc rằng Tống Dục đang cười nhạo cậu.

“Em lỡ nuốt nó rồi.” Cậu nhíu mày.

Cảnh tượng trước mắt khiến Tống Dục nhớ tới một sự kiện hồi nhỏ.

Khi ấy, Nhạc Tri Thời bị sâu răng vì ăn quá nhiều kẹo nên Lâm Dung dẫn bọn họ đến phòng khám nha khoa kiểm tra.

Vừa nghe thấy âm thanh rè rè của máy khoan điện, Nhạc Tri Thời đã khóc bù lu bù loa, còn nắm chặt tay anh như thể có chết cũng không buông nữa.

Tống Dục tiếp tục sát trùng, sau đó hỏi cậu với giọng điệu không nhanh không chậm: “Nó có mùi gì?”

“Mùi dưa Hami*” Nhạc Tri Thời miêu tả: “Ban đầu ngọt ngọt nhưng càng về sau càng đắng chát.

Giống như siro hạ sốt ấy ạ.”

[1]Dưa Hami: một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương (Trung Quốc)

Miêu tả cụ thể vậy luôn.

Dứt lời, Nhạc Tri Thời phun ra một cái rồi dùng giấy gói lại: “Có lẽ nhà sản xuất đoán trước sẽ có người không cẩn thận nuốt phải, nên mới làm ngọt chớ đâu?”

Tống Dục liếc mắt nhìn cậu: “Nếu biết sớm thì em sẽ ăn nó thay kẹo hả, khỏi cần đi nha sĩ đúng không?”

Lại bị anh ghẹo, nhưng Nhạc Tri Thời vẫn bắt sai trọng điểm: “Hồi nhỏ em từng đến nha sĩ hở?”

Coi tức không? Khóc nhiều như thế mà cũng quên được à? Chẳng phải em ấy nhớ tất cả những chuyện từng xảy ra sao?

“Em đúng là ngu ngơ không ai bằng.” Tống Dục nói.

Nhạc Tri Thời nào dám cãi, cậu nắm lấy cổ tay anh, chép miệng nhè nhẹ: “Chuyện đó là sao ạ? Anh nhớ hết mấy chuyện đó đúng chớ?”

“Dù sao tuổi thơ của em cũng là của anh mà.”

Tống Dục hơi giật mình.

Nhạc Tri Thời không nhận ra câu mình vừa nói mang ý nghĩa gì.

Cậu đung đưa hai chân, cả người cứ loay hoay qua lại mà không chịu ngồi yên.

Tống Dục vẫn im lặng, anh đè hai đầu gối đang lắc lư của cậu rồi cẩn thận dùng tăm bông đã thấm nước, lau kẽ răng dính mực cho Nhạc Tri Thời.

Đầu gối bị đè lại, Nhạc Tri Thời thoáng cúi xuống nhìn cổ tay trống trơn của anh.

Đồng hồ cậu tặng anh biến mất tiêu rồi.

“Anh không đeo đồng hồ hả?”

Tống Dục không trả lời ngay.

Nhạc Tri Thời lại hỏi tiếp: “Sao anh không đeo chớ?”

Cái kiểu dò hỏi liên tục của cậu, khiến Tống Dục chợt nhớ tới lần đầu Nhạc Tri Thời tặng cái đồng hồ này.

Mặc dù lúc ấy bị từ chối, nhưng khi đó cậu cũng dùng dáng vẻ y hệt để hỏi anh.

“Tại sao anh không nhận ạ?”

“Anh Tống Dục ơi, anh không thích nó sao?”

Ngày còn bé, Nhạc Tri Thời vô cùng ngây thơ.

Cậu cầm hộp quà đựng đồng hồ trong tay ngắm nghía, sau khi cảm thấy hài lòng mới ngẩng đầu hỏi: “Anh thấy không đẹp hả? Em kêu chị bán hàng chọn cùng em đó.

Lúc ấy cả chị ý và em đều khẳng định là anh sẽ rất thích nó.”

Không phải Tống Dục không thích, mà anh biết rằng đối với một nhóc tiểu học thì khoản tiền này vô cùng lớn.

Cậu hoàn toàn có thể cầm số tiền ấy để đi mua nhiều thứ mình thích, chứ không nhất thiết phải tiêu phí vào một món trang sức trên tay người khác.

Nhưng Tống Dục biết rõ, dù anh nói những câu đó với Nhạc Tri Thời cũng vô dụng, vì cậu chỉ là một đứa bé ngốc nghếch cứng đầu thôi.

Vậy nên anh quyết định liên lạc với người bán hàng.

“Xin chào, em muốn làm thủ tục trả hàng.

Chiếc đồng hồ này em mua trực tiếp ở đây nhưng chưa từng sử dụng.

Nếu dựa theo quy định của cửa hàng thì có thể trả lại đúng không ạ?”

Cậu nhóc con lai đáng yêu đến đây để mua một chiếc đồng hồ, đã để lại ấn tượng khá sâu trong lòng chị gái bán hàng.

Bây giờ, anh trai của nhóc lại đến trả hàng với phong thái chín chắn trưởng thành hơn những đứa trẻ đồng trang lứa.

Điều này không khỏi làm người khác cảm thấy thật vi diệu.

“Có thể.” Nhân viên bán hàng vẫn giữ nụ cười trên môi: “Em lấy chiếc đồng hồ ra…”

Nhạc Tri Thời đứng trước quầy hô to một tiếng không được.

Sau đó cậu ngồi bệt xuống đất ôm chặt lấy đùi Tống Dục, vừa khóc vừa xin anh. 

Tống Dục dứt khoát đưa hóa đơn cho chị bán hàng.

Nhạc Tri Thời khóc lóc vô cùng thảm thiết, ngay cả chị nhân viên cũng phải thấy mủi lòng, bèn khuyên anh: “Hay là em dỗ em trai mình trước đi đã.”

Tống Dục suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh ngồi xổm xuống, đưa bịch khăn giấy từ trong cặp cho Nhạc Tri Thời: “Em khóc cái gì?”

“Anh, anh không thèm quan tâm đến quà của em.” Nhạc Tri Thời thút tha thút thít, rút khăn giấy lau mặt.

Cậu càng nói càng ấm ức: “Em còn chưa chúc sinh nhật anh, vậy mà anh, anh đã…”

Thấy cậu lại bắt đầu muốn gào lên, anh vội vàng hô: “Anh thích quà của em lắm.”

Nhạc Tri Thời lập tức ngưng bặt, nước mắt lưng tròng ngó Tống Dục.

“Nhưng món quà này quá quý giá, xài nhiều tiền như vậy là không tốt.”

Sợ rằng đến một ngày nào đó, bản thân em sẽ hối hận vì lần đầu tiên trong đời chi khoản tiền lớn đến thế.

Nhạc Tri Thời đưa tay lau nước mắt trên mặt: “Nhưng em đã lựa rất lâu á.

Mọi người cứ nghĩ là em không biết gì, nhưng thật ra em biết hết đó.”

Nghe cậu nói mà nhân viên bán hàng đứng bên cạnh cũng không cầm lòng nổi, bèn khuyên: “Đúng rồi em ơi.

Hôm đầu bé trai nhỏ này đến đây, chị cũng tưởng là em ấy nói giỡn.

Nhưng em ấy tới tận ba lần, còn lựa chọn rất kỹ, đến ngày cuối cùng mới lấy tiền ra trả.”

Lúc trả tiền, bé trai còn cẩn thận đếm đi đếm lại ba lần.

Tống Dục lặng im chăm chú nhìn Nhạc Tri Thời, thấy cậu nhóc cứ thút thít mãi, cuối cùng đành giữ lại chiếc đồng hồ đó.

Nhạc Tri Thời thấy vậy mới hân hoan ra về cùng anh.

Ban đêm, Tống Dục ngồi trước bàn học trong phòng.

Đèn bàn chiếu xuống mặt đồng hồ tỏa ra thứ ánh sáng trong suốt óng ánh.

Anh đọc tờ hóa đơn trong tay thật lâu, chuẩn bị để hôm sau đi trả hàng tiếp.

Trước khi ngủ, anh đi xuống lầu uống nước thì thấy Nhạc Tri Thời vùi vào lòng mẹ anh xem phim hoạt hình.

Cậu ngậm kẹo mút trong miệng, chỉ vào quảng cáo đồng hồ Tiểu Thiên Tài trên ti vi: “Đồng hồ kia còn không đẹp bằng cái con tặng cho anh đúng không dì Dung?”

“Ừa.

Cái con mua là đẹp nhất, dù mười cái này cũng không thể sánh bằng.” Lâm Dung xoa đầu cậu rồi hỏi: “Nhạc Nhạc, tại sao con lại muốn mua đồng hồ cho anh hai vậy?”

Tống Dục chợt dừng bước.

Nhạc Tri Thời lấy cây kẹo trong miệng ra, nói nghiêm túc như một ông cụ non: “Ngày trước học chung trường, con chỉ cần đi xuống 2 tầng là có thể chơi với anh.

Nhưng bây giờ anh lên cấp hai rồi, không còn học chung trường với con nữa.

Con rất nhớ anh, vậy nên mới để đồng hồ đồng hành với ảnh.” 

Cậu giơ cổ tay trống không của mình lên, giọng ngập tràn phấn khởi: “Mỗi khi xem giờ, chắc chắn anh Tống Dục sẽ nhớ đến con.”

“Nhạc Nhạc nhà chúng ta thông minh quá trời quá đất.”.

Ngôn Tình Hài

Anh chưa từng nghĩ, phía sau nguyên nhân gào khóc ấy lại là tấm lòng luôn hướng đến anh này.

Tống Dục im lặng quay về phòng, ngồi xuống rồi đeo đồng hồ lên tay.

Rõ ràng không thèm để ý, thế nhưng từng ký ức thơ ấu như cố chấp khắc sâu trong đầu, chỉ cần khơi gợi một chút là anh đều nhớ cả.

Tống Dục thật sự không phân biệt được, rốt cuộc giữa anh và Nhạc Tri Thời, ai mới là người cần đối phương làm bạn hơn?

Bởi vì bận chìm đắm trong hồi ức, Tống Dục bất cẩn quẹt tăm bông vào lợi khiến Nhạc Tri Thời đau nhói, cậu theo bản năng rụt người về phía sau.

Lúc này Tống Dục mới bừng tỉnh, bèn nắm chặt cằm cậu kéo về trước.

Nhạc Tri Thời như cá nằm trên thớt, yên lặng nằm ngửa bụng đợi người làm thịt.

Lúc lâu sau cậu lại hỏi: “Tại sao anh không đeo nó?”

“Sao em hỏi nhiều vậy?” Tống Dục nói.

‘Ai biểu anh không trả lời em.’ Nhạc Tri Thời thầm phụng phịu.

Vẻ mặt Tống Dực quá bình tĩnh, ánh mắt anh chăm chú nhìn về một chỗ khiến cậu nhớ đến một bộ phim kinh dị mà mình từng xem, yêu tinh trong đó cũng xinh đẹp như thế này.

Không đúng, nếu so sánh vậy thì kì cục quá.

Nhạc Tri Thời thầm ép mình bớt ảo tưởng, thế là cậu dứt khoát nhắm chặt hai mắt.

Mất đi thị giác khiến cho các giác quan khác nhạy hơn bình thường.

Cậu cảm nhận được tăm bông ướt cồn đang lướt qua kẽ răng rất nhẹ, lành lạnh và có chút ngứa.

Có lẽ bởi vì biết người trước mặt mình không phải bác sĩ, nên cậu không cảm thấy sợ nữa.

Khoảng cách quá gần, Nhạc Tri Thời còn ngửi được mùi nước xả hương chanh trên quần áo của anh.

Chẳng qua mùi thuốc sát trùng thì kinh dị phải biết.

Nãy giờ Nhạc Tri Thời vẫn đang há to miệng, thành ra thứ thuốc ấy bị trộn lẫn với nước bọt.

Đắng nghét!

Tống Dục bỗng ngừng lại.

Nhạc Tri Thời nhắm mắt, ngoan ngoãn chờ anh tiếp tục.

Nhưng đợi một hồi chẳng thấy gì, thế là cậu nghi hoặc mở mắt, lơ mơ gọi “Anh ơi?”.

Tống Dục nhét chai thuốc sát trùng và tăm bông vào tay cậu, sau đó đứng dậy: “Bên kia có gương.

Em tự soi rồi lau đi.”

Nhạc Tri Thời giật mấy tờ giấy rồi phun hết nước bọt trong miệng ra, “Dạ” một tiếng.

Cậu biết chuyện này rất phiền phức, đáng lẽ cậu nên tự làm sớm hơn mới đúng.

Nhạc Tri Thời cầm đồ tới trước gương, quan sát hồi lâu mới phát hiện răng mình đã trắng bóng lại rồi.

Thần kỳ ghê! Hóa ra thứ bám chặt như mực in cũng có thể bị hòa tan.

Nhạc Tri Thời là đứa trẻ không thể giấu nổi cảm xúc của mình, trên mặt lập tức bùng nổ sự sùng bái ngốc nghếch dành cho Tống Dục.

“Hay thiệt á.

Đồng phục của em hay bị dính mực từ ruột bút, em có thể rửa bằng cái này luôn không ạ?” Cậu quay qua nhìn Tống Dục, háo hức như vừa tìm được thế giới mới.

Tay phải Tống Dục vốn đang đặt trên cổ tay trái, lúc cậu quay đầu anh đã nhanh chóng bỏ xuống.

Tống Dục ừ một tiếng, quay người chuẩn bị rời đi: “Đi thôi.”

“A…Chờ em một chút.” Nhạc Tri Thời muốn đi chung với Tống Dục, nhưng khi nhìn đống tăm bông chưa xử lý thì do dự, cuối cùng vẫn quyết định ở lại dọn dẹp sạch sẽ.

Khi cậu chạy ra thì Tống Dục đã đi được một đoạn xa rồi.

Nhìn bóng lưng anh, Nhạc Trí Thời cảm thấy hơi lạc lõng.

Cậu nhéo cằm mình mấy cái, cuối cùng giơ chân đá vào hòn đá nhỏ bên đường, bước đi nặng nề.

Nhạc Tri Thời không quay về sân tập, mà đổi hướng chạy tới siêu thị tiện lợi mua một chai sữa chua Yakult.

Thuốc sát trùng đắng quá đi mất.

Nhạc Tri Thời đứng trước cửa hàng uống một hơi hết sạch chai sữa chua mà vẫn thấy thèm thuồng, vì vậy cậu quay trở lại mua thêm một chai nữa, cắm ống hút, vừa uống vừa đi về phía sân thể dục.

Lúc trở về, cậu phát hiện Tưởng Vũ Phàm nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó.

Lúc hai ánh mắt chạm nhau, Nhạc Tri Thời giơ bình sữa lên, mở to hai mắt ra hiệu mình cũng nhìn thấy cậu ta.

Tưởng Vũ Phạm vội chạy tới, trông vô cùng sốt ruột, kéo tay Nhạc Tri Thời hỏi: “Tớ tìm cậu nãy giờ.

Cậu có ổn không vậy?”

Nhạc Tri Thời cắn ống hút lắc đầu, cảm thấy vẻ mặt thằng bạn mình rất lạ, nghi ngờ hỏi lại: “Sao thế?”

Tưởng Vũ Phàm liếc qua chỗ khác: “Vừa nãy mấy đứa con gái nói thấy Tống Dục tóm đầu cậu lôi vào một góc, đánh bầm mắt bầm mũi.”

Đánh mình sao?

Nhạc Tri Thời chưa kịp phản ứng, Tưởng Vũ Phàm đã giơ tay banh miệng cậu ra: “Bọn họ còn nói anh ta đấm cậu chảy cả máu mồm cơ.

Cho tớ xem xíu nào.

Có mất chiếc răng nào không?”

Cái gì vậy chứ? Nhạc Tri Thời giãy khỏi tay cậu ta, hút miếng Yakult cuối cùng rồi nói: “Anh ấy không đánh tớ.”

Lại còn đánh chảy máu cơ đấy.

Trong đầu Nhạc Tri Thời nhất thời lóe lên tia sáng, cậu nhớ lại cảnh lôi kéo ban nãy bị các bạn nữ nhìn thấy, anh còn bóp mồm cậu lộ ra mực đỏ bên trong.

Trời ơi trí tưởng tượng đáng sợ quá rồi đó!

“Tớ không sao.

Anh ấy không đánh tớ đâu.

Các cậu ấy nhìn lộn rồi.” 

Nhạc Tri Thời sợ Tưởng Vũ Phàm tiếp tục càm ràm, đành xấu hổ kể lại tai nạn dính mực của mình cho cậu ta.

Sau đó tranh thủ nói lảng sang chuyện khác: “Các cậu còn chơi bóng không? Tụi mình chơi đi.”

“Vậy được rồi.” Tưởng Vũ Phàm yên tâm, sau đó quay sang gọi mấy bạn nam cùng lớp đứng cách đó không xa: “Chơi bóng không?”

“Chơi chơi chơi.

Ba đấu ba.” Bạn nam cùng lớp ngoắc tay với Nhạc Tri Thời: “Nhạc Nhạc, tới đây nào!”

Nhạc Tri Thời ném chai Yakult vào thùng rác.

Mặc dù miệng nói ‘tớ sẽ làm cục tạ của các cậu mất’ nhưng vẫn vui vẻ chạy tới.

“Không đâu, sao cậu lại là cục tạ chứ!”

“Chia cặp hả.

Vậy tớ sẽ ghép cặp với Nhạc Nhạc!”

“Nhạc Nhạc, tớ gánh cậu.”

Nhóm các nam sinh mười bốn, mười lăm tuổi tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ như những chai nước ngọt bị bật tung nắp không gì có thể áp đảo được.

Cách đó mười mấy mét, Tần Ngạn đang bị cảm lại hỉ mũi thêm cái nữa, anh ta mỉm cười xoa mũi rồi cảm thán nói: “Nhạc Nhạc nhà cậu đúng là ai gặp cũng cưng ha!”

Bóng vào rổ.

Tống Dục liếc nhìn đám thiếu niên đang nháo nhào bên đó, rồi nhìn Tần Ngạn nói với giọng điệu chẳng kiêng nể gì: “Cậu bớt lắm mồm đi.”

“Eo, ai tặng đồng hồ cho cậu vậy?” Tần Ngạn vui vẻ tí tởn khoác cổ anh: “Chắc không phải là Nhạc Nhạc đó chớ.”

“Trả lại cho tớ.” Tống Dục nói.

Tần Ngạn ra vẻ không hiểu: “Ớ, chính cậu nhờ mình giữ hộ mà?” 

Anh ta móc đồng hồ từ trong túi đưa lại cho Tống Dục: “Tớ còn đang bực đây này.

Lần nào chơi bóng rổ cậu cũng phải tháo nó ra cả, làm tớ cứ nghĩ chiếc đồng hồ này đắt tiền lắm.

Là ai tặng mà khiến cho Tống Dục nhà chúng ta xem như bảo bối vậy cà?”

“Bảo bối tặng.” Tống Dục vừa trưng bộ mặt lạnh lùng, vừa nhận đồng hồ đeo vào tay.

Tần Ngạn bật cười: “Tiểu Tống, cậu nói giỡn trông tếu ghê á!”HẾT CHƯƠNG THỨ TÁM.