"Tao thừa biết mày đã làm gì," nội Bone lạnh lùng. "Ngồi trong bếp mà cười sằng sặc thì đâu có gì đàng hoàng. Mày không xứng đáng với tài phép của mày, thằng ngu. Bây giờ mày biết mày có phép thuật rồi thì phải có trách nhiệm trau dồi nó chớ. Phải trau dồi, phải tôn kính, phải nuôi dưỡng của thừa kế đó chớ... chớ đâu phải lãng phí vô những trò rác rưởi, lố bịch như vầy. Liệu mà dùng nó vô những việc quan trọng."

Charlie tính cãi là thủ tướng cũng quan trọng vậy, nhưng nó lại suy nghĩ xa hơn. Nó còn hai ngày và hai trăm câu hỏi cần trả lời, nó không muốn phá cơ hội có một ngày cuối tuần rảnh rỗi.

"Tôi chẳng hiểu tại sao lại không để thằng Charlie thỉnh thoảng được vui vẻ một tí," ngoại Maisie phẫn nộ. "Nó cũng là cháu tôi vậy."

"Đó là điều không may cho nó," nội Bone táp lại. "Charlie, về phòng học bài."

Charlie vội vả chuồn lên lầu, vô phòng mình, để mặc ngoại Maisie và nội Bone ở lại mắng mỏ nhau.

Nó vừa tính ngồi vô bàn thì trông thấy Benjamin băng qua đường. Charlie vẫy tay và mở cửa sổ ra.

"Có chuyện gì vậy?" Benjamin gọi. "Sao mấy ngày nay không thấy bồ? Mình có nhấn chuông nhà bồ hoài nhưng không ai cho mình vô."

Charlie giơ cuốn tập đen lên.

"Mình có năm trăm câu hỏi phải trả lời," nó nói với Benjamin."Giờ chỉ còn hai trăm câu thôi. Mình sẽ rảnh vào cuối tuần. Còn cái đó sao rồi?"

"Tệ lắm," Benjamin nói. "Nó vẫn phát ra tiếng động. Có một bà cô đáng sợ của bồ đến. Bà ấy giả bộ đi quyên góp từ thiện, nhưng mình biết mặt bà mà. Bà này cũng giống như bà kia thôi, có điều già hơn."

"Bồ không để bà ấy vô nhà chứ?" Charlie lo lắng hỏi.

"Không, Con Hạt Đậu tung ra cú sủa chết người là bà ấy chạy mất."

"Thằng Hạt Đậu khá lắm. Bây giờ mình phải đi làm bài thôi, Benjamin." Charlie thở dài não nề. "Hẹn gặp bồ vào thứ sáu khi mình đã làm xong các câu hỏi."

"Ờ." Benjamin phẩy tay một cái. "Kỳ nghỉ điên thật! Mình chẳng gặp được ai cả. Mình sẽ dẫn con Hạt Đậu đi coi phim."

"Ngoài rạp có chiếu 'Trái Tim Chó' đó," Charlie nói. "Con Hạt Đậu sẽ thích cho coi."

Nó đóng cửa sổ lại và quay về với những câu hỏi. Nhưng nó không sao tập trung được. Đầu óc nó cứ nghĩ đến cái thùng màu bạc. Trong đó có gì? Và tại sao những người nhà Yewbeam lại nôn nóng muốn đoạt cho được cái thùng đó đến vậy?