Sở Uyển trở về nhà thì nhìn thấy Tiểu Xuyên ngồi ở phòng khách với vẻ mặt giận dỗi.

Cô đoán là Phó Cẩn đã rời đi mà không nói với thằng bé nên mới khiến cậu nhóc không vui.

Sở Uyển dỗ dành một lúc lâu mà cậu bé cũng chẳng đoái hoài gì đến cô, cuối cùng cô phải đem đồ ăn ra dụ dỗ cậu bé mới khiến cậu nhóc hết giận.

Màn đêm đã buông xuống, Phó Cẩn chăm chú xem tài liệu thì cửa vang lên tiếng gõ, anh thấp giọng nói:

- Vào đi.

Hứa Anh ngoài cửa nghe vậy liền mở cửa bước vào, anh ta đem đơn từ chức của Nhược Đông để lên bàn, kính cẩn lùi lại phía sau vài bước rồi nói:

- Phó tổng đây là đơn từ chức của Nhược Đông, ông ấy đã trả đủ số tiền đã lấy rồi.

Phó Cẩn liếc mắt nhìn đơn từ chức, lạnh lùng nói:

- Xem ra, mẹ tôi lại chi cho ông ta không ít tiền rồi mới khiến ông ta ngoan ngoãn như vậy.

Hứa Anh chỉ biết đứng im không dám nói gì.

Phó Cẩn phẩy phẩy tay bảo anh ta ra ngoài, Hứa Anh liền nhanh chân bước ra ngoài, có vẻ Phó tổng tức giận rồi.

Phó Cẩn thả lỏng người ngả ra đằng sau ghế nhắm mắt thư giãn.

Bỗng tiếng chuông điện thoại kêu lên, anh với tay ấn nút nghe nói:

- Có chuyện gì mà giờ này cậu còn gọi cho mình.

Từ Nam đầu dây bên kia liền nghe thấy giọng mệt mỏi muộn phiền của anh, giọng khàn đục của anh ta vang lên:

- Tôi mới từ quân đội về, đang ở quán bar LS với Hoắc Minh, ra đây uống vài chén.

Phó Cẩn môi khẽ cười, tinh thần bỗng tỉnh táo lại đáp:

- Được đợi lát tôi đến.

- Ok

Cả hai cùng ăn ý tắt máy.

Phó Cẩn lấy áo khoác rồi bước đi nhanh chóng xuống hầm lấy xe.

Quán Bar LS

Ánh đèn nhấp nháy tiếng nhạc xập xình, trên sân khấu nữ công ra sức nhảy múa khiêu gợi còn đám đàn ông bên dưới thì la hét dữ dội.

Bên dưới cũng có những cặp nam nữ vừa nhảy vừa ve vãn nhau, tiếng cười nói đan xen ầm ĩ.

Phó Cẩn không thèm liếc nhìn mà bước luôn lên lầu, đẩy cửa ra liền nhìn thấy hai người bạn trí cốt đang uống rượu.

Anh đóng cửa lại, âm thanh ầm ĩ liền biến mất.

Lại ghế ngồi xuống anh liền hỏi Từ Nam:

- Sao tháng này cậu được thả sớm thế!

Từ Nam chưa kịp nói gì thì giọng nói ngả ngớn vui vẻ của Hoắc Minh vang lên:

- Cậu ta tập huấn xong sớm, nhớ tôi quá liền về chứ sao?

- Hoắc Minh cậu bớt buồn nôn đi.

Giọng chế giễu của Từ Nam vang lên, Hoắc Minh nhún vai tỏ vẻ vô tội, anh ta rót rượu cho Phó Cẩn.

Từ Nam quay qua Phó Cẩn hỏi:

- Tôi nghe A Minh nói vợ cậu trở về rồi à.

- Ừ

Phó Cẩn cầm ly rượu lên uống bình tĩnh đáp, vẻ mặt tỉnh bơ khiến Từ Nam nghi hoặc:

- Nghe cậu ta nói vợ cậu thay đổi rất tốt.

Anh đưa đôi mắt hồ ly liếc Hoắc Minh một cái, Hoắc Minh chột dạ mắt không dám nhìn anh.

Phó Cẩn cười nhẹ đáp Từ Nam:

- Đúng, thay đổi không ít chỉ là có tốt hay không thì phải xem xem.

Mong là sẽ rất tốt như cậu ta nói.

Từ Nam cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Hoắc Minh vừa uống rượu vừa hỏi anh:

- Tên cậu ruột của cậu xử lý sao rồi?

- Cậu ruột? Nhược Đông lại gây chuyện à?

Từ Nam nghi hoặc hỏi, anh ta đã nghe Hoắc Minh và Phó Cẩn nhắc đến người cậu ruột này rất nhiều, toàn những việc xấu ông ta làm.

Phó Cẩn hờ hững đáp:

- Tôi bắt ông ta bù lại số tiền đã lấy rồi từ chức.

- Ồ, ông ta chịu sao?

Giọng ngạc nhiên của Hoắc Minh vang lên.

Phó Cẩn lắc lắc ly rượu trong tay nói:

- Ông ta cầu cứu mẹ tôi, có vẻ mẹ tôi đã cho ông ta một khoản lớn khiến ông ta bù lại số tiền kia cùng đơn từ chức.

- Đệch, có quả chị gái như mẹ cậu đúng là sướng, lần nào cũng ra tay giúp.

Nghe Hoắc Minh nói thế, Phó Cẩn chỉ cười không đáp.

Từ Nam cũng cảm thấy mẹ của Phó Cẩn quá dung túng cho em trai, lần nào anh ta cũng thấy bà ấy giải quyết mọi rắc rối do em trai mình gây ra.

Hoắc Minh cầm ly rượu cụm vào ly của Từ Nam giọng điệu trêu đùa nói:

- Nghe nói trong quân đội của cậu toàn những cô em bốc lửa mà không em nào vừa mắt à?

Từ Nam thong thả uống rượu, giọng điệu cứng rắn vang lên:

- Tôi không ăn tạp như cậu.

- Tôi?? Tôi làm sao lại thành ăn tạp.

Ánh mắt Từ Nam khinh thường nhìn anh ta, Hoắc Minh âm dương quái khí nói:

- Ồ đúng, có lẽ cậu bị cô gái mấy năm trước câu mất phách rồi.

Phó Cẩn nghe thế liền liếc mắt nhìn hai người, Từ Nam nghe vậy mà lại im lặng không phản đối khiến anh cũng tò mò.

- Cô gái?

Nghe Phó Cẩn hỏi, Hoắc Minh liền khí thế bừng bừng kể:

- Mấy năm trước cậu bị tính kế, Từ Nam cũng bị dính thuốc, cậu ta liền đem cô gái nào đó giày vò một đêm.

Chẳng biết cậu ta kĩ thuật tệ đến mức nào khiến cho cô ấy chạy mất dép hahahahaha..

Giọng điệu cười khoa trương của Hoắc Minh vang vọng khắp phòng, Từ Nam mặt đen sì.

Phó Cẩn thấy thế cũng không nói gì trách rước hoạ vào thân.

Quả nhiên, một lát sau Hoắc Minh liền được Từ Nam đút trái cây tận miệng, mà thật ra là ném vô miệng.

Tiếng cười liền dừng lại, đôi mắt một mí đen nháy lườm nguýt Từ Nam giọng điệu không cam lòng nói:

- Tớ nói không đúng sao? Nếu không, sao lúc tỉnh dậy lại chỉ còn mỗi cậu.

Từ Nam cũng nghi hoặc nghĩ lại nhưng anh ta chẳng nghĩ được gì chỉ biết tối hôm đó anh ta làm rất hăng say.

Cả ba vừa uống vừa nói chuyện cho đến lúc ngà ngà say liền nhà ai về nhà lấy..