Vì Phó Cẩn đã bảo tối nay không về nên Sở Uyển cùng Tiểu Xuyên cũng không đợi ăn cơm luôn.

Ăn tối xong cả hai mẹ con cùng đi dạo tiêu cơm, Sở Uyển dắt cậu bé vừa đi vừa hỏi:

- Tiểu Xuyên có thấy mệt không?

Tiểu Xuyên lắc đầu, cậu rất thích cả ngày bên mẹ như thế.

Sở Uyển cười xoa đầu thằng bé giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng đề nghị:

- Là mẹ sợ bảo bối mệt, mẹ bế con về phòng ngủ nhé.

Cậu bé liền gật đầu luôn, cô ôm cậu bé lên phòng ngủ.

Nằm bên cạnh đợi Tiểu Xuyên ngủ, Sở Uyển mới dậy lấy kim châm cứu ở vali ra.

Trở lại giường, cô cầm kim châm cứu châm vào các huyệt tả, á môn, thượng liêm tuyền, ngoại kim tân, ngoại ngọc dịch, mỗi lần châm đều có độ sâu khác nhau.

Cô châm cẩn thận nhẹ nhàng sợ cậu bé bị đau.

Sau 20 phút, Sở Uyển thu châm về, ngón tay thon dài bấm huyệt cho cậu bé một lúc liền dừng.

Trong màn đêm tĩnh lặng của biệt thự, tiếng chiếc xe hơi RollsRoyce Sweptail vừa dừng lại Phó Cẩn liền mở mắt ra, Hứa Anh thấy anh tỉnh liền nói:

- Phó tổng, tôi có cần tôi gọi bác sĩ Trần cho anh không?

- Không cần, tôi lên lầu nghỉ ngơi một lát là được.

Nói xong, Phó Cẩn xuống xe bước lên phòng ngủ luôn.

Tối nay anh có tiệc rượu, uống hơi quá chén khiến bệnh dạ dày cũ tái phát.

Nghe tiếng cửa phòng đóng, Sở Uyển liền biết anh trở về, cô vội lấy áo choàng khoác lên rồi ra khỏi phòng.

Cô có chuyện thương lượng với anh lên đành thức đợi anh về.

Sở Uyển biết phòng ngủ của Phó Cẩn ngay bên cạnh vì lần trước cô và Tiểu Xuyên ngủ ở đó một đêm, còn giờ cô đang ngủ phòng Tiểu Xuyên.

Cô đưa tay gõ cửa, Phó Cẩn nghe thấy nhíu máy đi mở cửa.

Nhìn Sở Uyển anh lạnh nhạt hỏi:

- Có chuyện gì?

- Tôi muốn nói về bệnh tình của Tiểu Xuyên.

Phó Cẩn nhíu nhíu mày nhưng vẫn nghiêng người sang một bên tỏ ý cho cô vào.

Sở Uyển thấy vậy liền bước vào.

Vẫn căn phòng như trước chẳng qua ánh sáng hôm nay tối hơn cảm giác âm u, lạnh lẽo.

Cạch

Tiếng đóng cửa vang lên khiến thân thể cô cứng lại nhưng nhanh chóng thả lỏng.

Nhớ cô cùng Phó Cẩn chỉ là hôn nhân plastic nên cô đỡ sợ.

Phó Cẩn chỉ cô ngồi vào ghế A Uyển ngoan ngoãn ngồi xuống, giọng khàn trầm thấp của anh vang lên có chút gợi cảm:

- Bệnh tình của Tiểu Xuyên sao?

Nghe giọng anh khiến cô thất thần, thật sự thì giọng rất cuốn hút cô vội vàng thanh tỉnh nhẹ giọng đáp:

- Bác sĩ Trần nói thằng bé bị tâm bệnh.

- Tâm bệnh?

Giọng anh ngờ vực.

Sở Uyển chắc chắn đáp:

- Đúng vậy, bác sĩ Trần nói chỉ cần tôi cùng anh dành thời gian cho Tiểu Xuyên nhiều hơn bệnh tình tự khắc sẽ khỏi.

- Dành thời gian? Công việc của tôi rất bận không thể lúc nào cũng ở bên thằng bé được.

Sở Uyển lo lắng giải thích:

- Không cần phải 24/24, tôi và anh cùng Tiểu Xuyên ăn cơm, đi ngủ hay đi chơi đều được.

Lâu dần bệnh sẽ khỏi thôi.

Anh giọng điệu nghi ngờ hỏi lại Sở Uyển:

- Tôi và cô cùng Tiểu Xuyên ngủ?

- Không...!không phải ý đó, ý tôi là anh và tôi thay phiên ngủ cùng thằng bé.

Cô hoảng hốt giải thích.

Cô cùng Phó Cẩn ngủ chung? Chuyện đùa gì vậy cô tránh còn không kịp đây.

Anh gật đầu tỏ ý đã rõ, A Uyển thấy vậy liền đứng lên mỉm cười nói:

- Vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi đi về ngủ đây.

Lúc này, cô mới để ý sắc mặt Phó Cẩn trắng bệch trên khuôn mặt lấm tấm có mồ hôi hột.

Theo bản năng cô vội vàng lo lắng hỏi:

- Anh bị sao thế?

Phó Cẩn dựa lưng vào ghế lười nhìn cô giọng nói thờ ơ cất lên:

- Đau dạ dày chỉ là bệnh cũ thôi.

Chưa đợi anh nói hết, Sở Uyển đã đến bên cạnh anh.

Cô đưa tay định bấm huyệt thì bị bàn tay nóng bỏng cầm lấy, giọng điệu lạnh lùng vang lên:

- Cô định làm cái gì?

- Tôi chỉ định bấm huyệt giúp anh giảm đau thôi.

A Uyển nhanh chóng giải thích, anh nhìn cô vẻ mặt nghi ngờ.

- Bấm huyệt? Cô biết sao?

Nhìn vẻ mặt của anh, Sở Uyển giận tím người.

Có thể nghi ngờ chuyện gì cũng được nhưng không thể nghi ngờ y thuật của cô.

Cô lớn giọng nói:

- Chỉ cần 1 phút tôi sẽ khiến anh hết đau.

- Được vậy thử đi

Phó Cẩn nói xong liền bỏ tay cô ra, cười cười vẻ mặt không tin.

Cô liền cúi người vạch áo sơ mi của anh lên, tay cái ấn day vào huyệt thượng quản ( huyệt trên rốn 5 thốn, dưới huyệt cự khuyết 1 thốn).

Phó Cẩn hờ hững nhìn cô, đôi mắt vô tình va phải cảnh lấp ló dưới áo ngủ, trắng trắng đầy đặn cùng bàn tay lạnh ấn day trước cơ bụng.

Ánh mắt anh liền tối đi.

Sở Uyển ấn day huyệt không chút chú ý.

Sau một phút cô liền thả tay, đứng thẳng dậy nhìn anh hỏi:

- Có phải hết đau rồi đúng không?

Nghe tiếng, anh mới giật mình cảm giác đau đúng là hết thật.

Trầm ngâm nhìn cô suy tư.

Thấy anh chỉ nhìn không nói gì, cô sốt ruột hỏi:

- Không hết đau sao? Lý nào lại vậy, để tôi bấm huyệt lại.

Cô chuẩn bị đưa tay ra thì bị nắm lại, giọng nói trầm khàn vang lên:

- Không cần, hết đau rồi.

- Thế mà anh không nói, cứ nhìn tôi làm tôi nghĩ chưa khỏi.

Bệnh của anh cần ăn uống đúng giờ kiêng rượu bia mới nhanh khỏi.

Thế tôi về phòng đây, anh nghỉ ngơi đi.

Nói xong, cô vội vàng rời đi luôn.

Sở Uyển trở về phòng liền thở phào nhẹ nhõm.

Tay cô ấn huyệt nhưng mắt cô lại mê mẩn nhìn cơ bụng của Phó Cẩn, đúng là đẹp.

May sao anh ta không phát hiện, cái tật mê đẹp của cô bao giờ mới hết.

Cùng lúc, Phó Cẩn nhìn cô chạy vội vàng như thế anh nghĩ cô đã nhìn thấy tiểu huynh đệ của anh phản ứng lên mới chạy.

Mới chỉ nhìn một lát bị sờ một chút liền phản ứng.

Anh liền rủa thầm rồi vội vàng vào trong nhà tắm giải quyết..