Tác giả : Try Họa

Beta : Diệp Hạ

--------------------------------

Tình cờ nhìn lại hồi ức cũ, nỗi nhớ trào dâng như muốn nhắc cho tôi về những yêu thương còn dang dỡ năm xưa, để rồi hôm nay tôi chợt thấy nhói ở ngực trái: nơi mà tôi cất giữ những kỷ niệm về mối tình đầu cay đắng !

"Phong à, giờ em đang làm gì ?

Có hạnh phúc không ?

Có nhớ đến anh không ?

Còn anh... thì anh nhớ em lắm! Nỗi nhớ ấy cứ bám lấy anh cả ngày lẫn đêm, không thứ gì có thể lấp đầy được.

Ngày em đi sao lạnh lùng và tàn nhẫn quá !

Cái cảm giác bị một người bỏ rơi thật cô đơn và chênh vênh làm sao ! Giờ đây nỗi nhớ đã là bạn của anh mất rồi, nó không buông tha anh Phong à,

anh lại nhớ .... "

---------------------------------------

Lần đầu tiên tôi gặp em là khi cả hai mười tuổi, tôi theo mẹ từ Los Angeles bay về Trung Quốc sau khi ba mẹ li dị . Ấn tượng đầu tiên mà em để lại cho tôi là gì? Để xem nào … Manly …. EM ẤY RẤT LÀ MANLY !

Tôi vẫn còn nhớ khi lần đầu vừa bước chân vào cổng trưởng thì đã nghe một giọng con gái thét rất lớn đầy tức giận:

- Đứng lại thằng khốn kiaaaaaaaaaaaaaa… Hôm nay bà phải vặt sạch lông của mày!

Tiếng thét vừa dứt thì tôi đã thấy trước mắt một vật thể lạ bay thẳng về hướng mình, đợi đến khi tôi nhận ra đó là chiếc giày thì nó đã in trọn vào mặt rồi. Tôi đứng như trời trồng nhìn chằm chằm hung thủ đang tiến lại trước mặt mình với bộ dạng áy náy.

-Ặc… xin lỗi nhé, cậu không sao chứ?

Vừa nói em vừa huơ huơ tay trước mặt tôi như muốn gây sự chú ý. Chậc, lãnh nguyên một chiếc giày của em vào mặt, chắc là em cũng cảm thấy có lỗi, ai mà biết có chuyện ngoài ý muốn xảy ra như thế. Tôi hoàn hồn, nhìn em, vừa định lên tiếng nói không sao, nhưng chữ “không“ vừa ra khỏi miệng thì một luồng nóng rực xộc ra khỏi mũi của mình.

-Á Á Á…. M..á..uuuuu…..

Nghe em hét lên, tôi mới vội vã lấy khăn giấy trong túi quần chùi máu mũi đang chảy ra, ngẩng đầu lên để hạn chế máu dây ra cái áo sơ mi trắng. Máu khô lại khá nhanh, nhưng tôi lại không thấy thủ phạm làm mình chảy máu đâu cả, ngó quanh một chút thì thấy một cậu trai tốt bụng mới dùng tay chỉ chỉ phía dưới, tôi nhìn theo hướng ngón tay của cậu ta thì vỡ lẽ… Thì ra không phải em trốn, mà là em… XỈU RỒI!!!

Lớp A sơ trung - Học sinh mới

Đây là một trường sơ trung có tiếng trong thành phố, học sinh được phân vào các lớp đều dựa theo học lực. Mỗi khối có hai lớp chọn là lớp A và B, theo đó lớp có học lực tệ nhất là lớp F. Lớp A là lớp quy tụ các học sinh top đầu của mỗi khối, tất nhiên với một người được hưởng nền giáo dục quy chuẩn như tôi thì việc thi đậu vào lớp A cũng không phải là việc khó khăn gì cho lắm.

(Quy chuẩn: quy tắc + chuẩn mực)

Lúc này tôi đang theo sau thầy chủ nhiệm vào lớp, đó là một ông thầy có vẻ khó tính, gương mặc nghiêm nghị tầm bốn mươi tuổi.

-Hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới.

Cả lớp lúc này chăm chú nhìn tôi. Hôm nay tôi diện quần yếm caro đỏ đen, áo sơ mi trắng có gắn huy hiệu của trường ở cánh tay áo, đeo balo đen. Tóc tôi màu nâu sáng và đôi mắt có màu xanh lục nhạt, tôi cũng khá trắng trẻo so với các bạn đồng trang lứa.

Thầy giáo thoáng ngẩng người khi nhìn mặt tôi rất đỗi trầm tĩnh, không có chút sợ hãi hay e dè nào khi tiếp xúc với môi trường mới. Ông hắng một tiếng rồi mới giới thiệu:

-Đây Hàn Chi Thụ, từ học kỳ này sẽ là thành viên lớp chúng ta, các em cố gắng giúp đỡ cho bạn nhé!

Nói xong ông mới nhìn một loạt các vị trí để sắp xếp chỗ ngồi cho tôi, đột nhiên ông hỏi:

- Lớp trưởng đâu rồi?

-Thưa thầy lớp trưởng nói không khỏe nên xin lên phòng y tế rồi ạ! Một cậu bé tốt bụng đứng lên thưa rõ.

-Hừ… Có mà lại trốn tiết thì có, cái con bé này…

Thầy chủ nhiệm Tô một mặt tỏ ra giận dỗi, nhưng thật sự ông rất yêu quý em học trò vừa thông minh lại hoạt bát này.

Cả lớp nghe thầy chủ nhiệm than vãn như vậy thì cũng cười ha ha hùa theo, xem ra đối với bọn chúng , tình trạng này rất thường xảy ra… lúc này thì ngoài cửa lớp đột nhiên mở ra.

- A…?

Em trợn tròn mắt nhìn tôi, mà lúc này tôi nhìn em, cũng ngạc nhiên khôn kém. Không thể tin nổi cô nhóc hung dữ lúc nãy thế mà lại là học sinh của lớp chọn, lại còn là lớp trưởng của mới kinh khủng chứ…

-Hừ …Cố Trường Phong, tôi còn nghĩ em trốn luôn tiết của tôi chứ?

-A haha …chủ nhiệm em nào dám! Lúc nãy thật sự em bị ngất nên phải lên phòng y tế đó… Thầy xem, thầy xem! Mặt em thật sự không còn chút máu nào luôn nè…

Vừa nói em vừa trưng ra bộ mặt đáng thương hướng lên nhìn thầy, như thể muốn nói: “Thầy ơi, em nói thật mà… Hãy thương xót em đi“.

Chủ nhiệm Tô thấy thế bèn cốc cho em một cái, em la oai oái rồi bĩu môi bất mãn, làu bàu kêu đau, cả lớp lại được dịp phá lên cười. Trước khi về chỗ của mình em còn không quên liếc xéo tôi một cái, vẻ mặt như muốn nói “rõ ràng hôm nay em không có ý cúp tiết mà… sao không ai chịu tin em chứ?”. Thật ngộ nghĩnh!

Em ấy còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống ghế thì đã nghe ông thầy khó tính cười đầy nham hiểm nói:

-Chi Thụ, chỗ ngồi cạnh lớp trưởng còn trống, em đến đó đi.

Có vẻ tôi vừa thấy trong mắt thầy chủ nhiệm thoáng qua sự cố ý trả đũa, nhưng cũng không mấy để tâm.

Em lén nhìn tôi một chút khi tôi vào chỗ của mình, thấy tôi hoàn toàn không để ý xung quanh, nên cũng tự giác khoanh hai tay lại đặt trên bàn, ngẩng đầu nhìn lên bảng.

Khi tiết học bắt đầu, thấy tôi không có sách nên em bèn len lén nhích nhích bàn lại gần bàn tôi, nghe động tĩnh tôi mới liếc nhìn em.

-À … cái đó, tớ chỉ muốn cho cậu xem chung sách thôi.

Im lặng một chút, tôi cũng không phản ứng lại, chỉ nhỏ giọng nói cảm ơn, đáp lại tôi là một nụ cười sáng lạng.

Năm phút sau.

- Này, cậu tên là Chi Thụ hả ? - Đang nghe giảng, đột nhiên em quay sang hỏi tôi.

- Ừ. - Tôi cũng chỉ đáp lại một tiếng.

- Lạ nhỉ.. - Em nói.

- Cái gì lạ?

- Thì là ai lại đặt tên nghe kỳ thế, Thụ…. Thụ ….nghe như một lão già ấy!

Tôi im lặng không thèm đếm xỉa đến em.

-Này, cậu biết tên tớ chứ? - Ai đó lại cố bắt chuyện.

- Biết! Là Cố Trường Phong?

- Ui… tớ chưa nói sao cậu biết hay thế? - Mắt em sáng rỡ

Tôi không trả lời em, chỉ nhìn bằng một ánh mắt xem em là kẻ ngốc, em nhìn theo hướng ánh mắt của tôi, cúi xuống đụng ngay bản tên trên ngực mình…

-…

Thế đấy! Lần gặp đầu tiên không những bị em hành hung, còn phải cõng em đến phòng y tế trong khi người bị hại rõ ràng là tôi, đã vậy ngày ngày còn phải nghe em không ngừng léo nhéo bên tai! Tôi có thể cảm thấy đây chỉ là bắt đầu cho chuỗi tháng ngày sóng gió của mình thôi…