Ngựa đã thật sự đi mất rồi, cũng không thể chờ người đến cứu được, đường đi về nhất định cũng sẽ rất xa, với đôi chân bị thương của nàng, không biết đi bao lâu mới có thể về đến doanh trại.

"Ta cõng nàng" Vị ca ca kia quỳ gối một chân trước mặt nàng, không nhanh không chậm cất lời.

Chỉ là chuyện ban nãy, nàng cũng có chút ngượng ngùng.

"Như vậy! ! có lẽ!.

sẽ!.

" Cẩn Y ấp úng nói không ra lời.

"Không sao đâu" Vị ca ca kia liền đảm bảo với nàng.

Cẩn Y đành ngại ngùng trèo lên lưng vị ca ca ấy, choàng tay ôm lấy cổ hắn, nàng chỉ cảm thấy, tấm lưng của hắn rất rộng, bước chân của hắn vô cùng vững chắc, nếu thời gian cứ như vậy dừng lại, thì thật tốt quá.

Nàng có thể ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng phát ra từ người hắn, thật dễ chịu.

Mà hắn cũng ngửi được mùi quế hoa nhè nhẹ phát ra từ người nàng.

Đoạn đường này, chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ lẳng lặng bước đi.

Hai thân ảnh bạch y chồng lên nhau, tựa như hoà tan vào khoảng tuyết trắng vậy.

Nàng lại bắt đầu phát sốt, thần trí cũng trở nên mơ mơ hồ hồ, không còn nhận thức được mọi thứ xung quanh nữa đến khi nàng tỉnh lại thì đã ở thượng thư phủ nằm trên chiếc dường trắng tinh của nàng.

Sau lần ấy, sức khoẻ của nàng luôn luôn không được tốt, thường xuyên nhiễm phong hàn, phần lớn đều là ở trên dường dùng thuốc.

Sau lần ấy, nàng mới biết, vị thần tiên ca ca cứu nàng tên là Vân Hi, là một người vô cùng tài giỏi, văn võ song toàn, tính tình điềm đạm, cốt cách phi phàm, là con trai út của Vân Gia, là thân đệ đệ ruột của hoàng hậu nương nương đương triều, là người mà hầu như tất cả những vị tiểu thư hoàng thành Người ấy, tựa như ánh nắng ngày đông, đến bên nàng, sưởi ấm cả trái tim thiếu nữ nhỏ bé của nàng.

Kể từ ngày hôm ấy, nàng biết, mình đã tương tư rồi, tương tư vị thần tiên ca ca dung mạo tuyệt thế, tương tư vị thần tiên ca ca đã nướng gà cho nàng ăn, tương tư vị thần tiên ca ca đã cõng nàng trong màn tuyết rơi trắng xoá ấy.

.