- Tô Du? Sao cô lại ở chỗ này?

Đường Vân Linh kinh hô, tiếp theo cô ta trông như con chim sẻ bị làm cho sợ, nghiêng người trốn phía sau Tống Kỳ Đông.

Mi tâm Tống Kỳ Đông cau lại, hai con mắt thâm sâu nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Tô Du, lúc này mới nhớ hình như chiều hôm nay trợ lý Trần có báo với hắn Tô Du có chuyện tìm hắn, nhưng hắn vốn không muốn gặp cô, liền đem cô gạt sang một bên.

Hắn nghĩ rằng chờ trong thời gian dài như vậy, Tô Du sẽ tự chuốc lấy nhục nhã mà đi về, thế nhưng hắn lại không nghĩ tới Tô Du kiên trì như vậy, vẫn cố gắng tiếp tục chờ hắn.

Bị Tô Du bắt gặp trong tình cảnh này, Tống Kỳ Đông dù sao cũng hơi lúng túng, nhưng cũng vì vậy càng thêm bạo ngược, hắn quát lớn.

- Làm sao cô vẫn còn ở đây? Công ty không phải là nơi cô đến quậy phá!

Đường Vân Linh tới công ty tìm hắn thì có thể, nhưng mà cô đến tìm hắn chính là quấy phá?

Trong lòng Tô Du cười lạnh.

- Tại sao tôi không thể tới? Tống Kỳ Đông, anh đừng đã quên, anh trên danh nghĩa là cổ đông của tập đoàn Tống thị, là do ba mẹ của chúng ta sau khi kết hôn mới cho, là của hồi môn của chúng ta: tài sản sau khi cưới. Nơi này không phải chỉ là công ty của anh, cũng là công ty của tôi, tôi tại sao không thể xuất hiện ở đây cơ chứ!

- Tô Du, cô khi nào thì miệng lưỡi đã trở nên bén nhọn thế hả?

Con mắt củaTống Kỳ Đông ngưng trọng, hắn chất vấn lên tiếng.

Trong lòng Tô Du liền đáp trả, đây đều là do cô bị ép thôi.

- Kỳ Đông, các người không nên cãi nhau, đều là tôi không tốt, là tôi không nên can dự vào hôn nhân của các người.

Đường Vân Linh rụt rè mở miệng, gương mặt hổ thẹn, con mắt hạ xuống, nước mắt liền chảy ra.

- Vân Linh, này chuyện không liên quan tới em.

Tống Kỳ Đông không chịu mở miệng:

- Phải nói chân chính người muốn tham gia, vốn là bản thân cô ta! Ba năm trước, nếu như không phải cô ta đồng ý làm lễ cưới, chúng ta cũng sẽ không xa cách! Tô Du, cô ta mới thật sự là Tiểu Tam!

Trong tình yêu, người không được yêu chính là Tiểu Tam.

Câu nói này Tô Du đã nghe qua vô số lần, nhưng từ trước đến nay không có lần nào mà nghe chói tai đến như vậy.

Cô quên mất mình đến đây là để vay tiền của Tống Kỳ Đông, chỉ muốn sống lưng mình thẳng tắp, không muốn cúi đầu chịu nhục trước mặt Tống Kỳ Đông.

Coi như trong lòng lại đau, cũng tuyệt đối không lộ ra vẻ yếu đuối.

- Tống Kỳ Đông, anh đây là thừa nhận chính mình quá trớn đấy sao? Phòng làm việc bên trong có gắn camera để quản chế anh. Lẽ nào anh không sợ tôi sẽ lấy cái này đi khởi tố anh, lấy hộ tịch của anh, đem tập đoàn Tống thị biến thành sản nghiệp Tô Du của tôi sao?

Tô Du nhìn chằm chằm Tống Kỳ Đông dùng cánh tay của mình che chở cho Đường Vân Linh, như có mảnh vụn thủy tinh đâm vào ngực của cô vậy, đau đến nỗi khiến cô không thể thở nổi.

- Tô Du! Cô dám!

Tống Kỳ Đông đột nhiên hút một ngụm khí, hôm nay Tô Du không còn giống như trong ký ức của hắn, cái người phụ nữ ngoan ngoãn hiểu chuyện, bất cứ lúc nào cũng chỉ ngồi yên một bên lắng nghe mà không bao giờ nói chuyện bao đồng.

- Tống Kỳ Đông, anh có thể thử nhìn một chút xem, xem coi Tô Du tôi dây đến cùng có dám hay không?

Tô Du khẽ nhếch cằm lên, cùng Tống Kỳ Đông giằng co lấy.

Bầu không khí căng thẳng lại yên tĩnh vô cùng, con mắt của Tống Kỳ Đông khẽ nhúc nhích, chậm rãi nhìn vào Tô Du, lần đầu tiên phát hiện ra hai con mắt của Tô Du thì ra sáng đến vậy,cô quật cường cắn môi dưới, càng làm cho hắn nhớ ra số lần bọn họ ở cùng nhau trên giường rất ít.

Lần đầu tiên của Tô Du chính là cho hằn, từ phản ứng trên giường của cô ấy, có thể nhìn ra Tô Du chỉ có một người đàn ông là hắn, thế nhưng bởi vì oán hận đối với đoạn hôn nhân này, Tống Kỳ Đông xưa nay cũng chưa từng đối xử tử tế với cô, không có dịu dàng cùng âu yếm, chỉ có lỗ mãng chiếm giữ lấy.

Tô Du nhiều lần đau đớn run rẩy dưới thân hắn, khi đó, cô cũng quật cường như vậy cắn môi dưới, cố nén nhịn không phát ra tiếng rên rĩ nào.

Người phụ nữ này căn bản không biết, bộ dạng như vậy chỉ càng kích thích đàn ông ham muốn chiếm hữu mà thôi.

Chỉ cần hồi tưởng đến những thứ đó, hầu kết của Tống Kỳ Đông lại trượt xuống, nơi nào đó ở hạ thân của người đàn ông bắt đầu nóng lên.

Trong lòng sinh ra căm ghét, muốn hạ xuống nhu cầu sinh lý, mi tâm Tống Kỳ Đông càng ra sức nhíu chặt, ánh mắt nhìn về phía Tô Du cũng thay đổi.