Minh Diễm vừa đi, đi mười năm liền.

Hàn Chương đã luyện «Chư Thiên Tinh Công» đến tầng thứ ba.

Hắn không áp chế nổi cảnh giới nữa, nước chảy thành sống, tự nhiên phá cảnh, vừa kết thành Nguyên Anh, chính là tu vi Nguyên Anh cao nhất.

Ngày đó lôi kiếp nổi trên đỉnh Trụy Nguyệt Phong, thanh thế to lớn, thu hút vô số người xem lấy làm kỳ lạ —— người khác độ kiếp, cùng lắm ba năm canh giờ, nếu thiên tư kỳ tú, cũng chỉ một hai ngày.

Tu sĩ trên Trụy Nguyệt Phong, lại làm cho lôi kiếp nổ vang trọn vẹn ba ngày ba đêm.

Đám người dò xét phỏng đoán mấy ngày, nhưng không thấy có người đi xuống từ Trụy Nguyệt Phong, cũng không có tin tức khác truyền ra, dần dần đã quên đi.

Hàn Chương không biết thảo luận của người khác, cũng chưa từng để ý đến. Ngày qua ngày hắn tu hành ở Trụy Nguyệt Phong, ngoài Minh Diễm ra, trong lòng không còn tạp niệm.

Trụy Nguyệt Phong vắng vẻ tịch mịch, hoa đào đua nở trở thành màu sắc duy nhất ở đây.

Sau khi tắm, Hàn Chương choàng một bộ bạch y —— tắm rửa cũng học được từ Minh Diễm.

Minh Diễm thích hưởng lạc, nước suối cánh hoa dùng để tắm rửa đều là vật hiếm có.

Hàn Chương cực yêu ngửi ngửi mùi hương nhàn nhạt trên làn da còn hơi nước sau khi Minh Diễm tắm, vô cùng mê người.

Bốn phía đều yên tĩnh, Hàn Chương bước dưới trăng, dung nhan như ngọc nhiễm ánh trăng, càng tỏ vẻ thấm lạnh.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, rõ ràng Hàn Chương không thể nhìn thấy gì, ánh mắt lại tinh chuẩn nhìn về một phía, “Ngươi đến rồi.”

Trong lời nói giấu kín kinh ngạc vui mừng không kiềm chế được.

Minh Diễm ngậm cười nói, “Ừ, đến rồi.”

Hàn Chương đi lên phía trước, ngửi mùi trong không khí thuộc về Minh Diễm, trái tim yên lặng đã lâu nhảy lên lần nữa, ngay cả đầu ngón tay cũng bắt đầu run rẩy.

Hắn lại lặp một lần, “Ngươi đến rồi.”

Minh Diễm không thiếu kiên nhẫn, cũng trêu đùa nói, “Phải, phải, phải, ta đến rồi, muốn sờ một cái, xem có phải là mơ —— ”

Y chưa dứt lời, Hàn Chương đã chạm tay lên mặt y.

Từng tấc từng tấc, Hàn Chương chạm rất cẩn thận. Trán, xương lông mày, đuôi mắt, chóp mũi, khóe môi, tấc này tiếp tấc kia, một tấc cũng không nỡ bỏ qua.

Minh Diễm vốn định nói gì đó, cuối cùng lại không mở miệng, yên lặng đứng tại chỗ, tùy Hàn Chương chạm vào.

Bởi vì luyện kiếm, lòng bàn tay Hàn Chương có vết chai cưng cứng, chạm vào không đau nhưng ngứa.

Bị sờ đến nỗi phập phồng không yên, Minh Diễm không nhịn được, đè mu bàn tay Hàn Chương lại, “Sờ mặt thì được gì, có muốn thử chút thú vị khác không?”

Vân thu vũ hiết, Minh Diễm mệt mỏi nằm trên tháp, hồng y rơi xuống đất, giống hoa sen đỏ nở rộ trên mặt nước.

Hàn Chương ôm Minh Diễm vào lòng, “Gặp phải việc gì khó?”

Minh Diễm nhếch môi, “Sao lại hỏi thế?”

“Mười năm không thấy, tu vi của ngươi lại giảm xuống.”

Minh Diễm cười lên, cắn cằm Hàn Chương, “Giảm xuống thì thế nào? Nếu những cừu gia kia của ta tìm đến cửa, cùng lắm thì đồng quy vu tận.”

Hàn Chương đè ngón tay lên môi Minh Diễm, “Sẽ không.”

Hiểu được ý tứ của Hàn Chương, Minh Diễm càng cười tươi hơn, “Vậy thì đợi ngươi tận tâm bảo vệ ta.”

“Ừm, ta sẽ toàn tâm bảo vệ ngươi.”

Bởi vì Chư Thiên đại trận luôn không ngừng hấp thu linh lực, bị mất quá nhiều sức mạnh, Minh Diễm suy yếu lại buồn ngủ. Y dựa vào lồng ngực Hàn Chương, trong lúc vô tri vô giấc, liền thiếp đi.

Hàn Chương khẽ vuốt sống lưng tinh tế của Minh Diễm, lại hôn khẽ lên đỉnh đầu y, thì thầm, “Đợi ta chút nữa, sẽ có thể cứu được ngươi sớm thôi…”