Quyến rũ cái gì?
May mà Tiểu Nhất không có mặt mũi, bằng không lúc này gương mặt nhỏ của nó đã đỏ bừng rồi.
Ây gù, đây là chuyện AI vị thành niên được biết sao!
Suốt cả buổi chiều, nhờ sự cố gắng nghiêm túc của “kho báu tri thức” Tiểu Nhất và “bậc thầy linh cảm” Tề Linh Tây, Tề Tây Tây lại một lần nữa hoàn toàn thay đổi. Không chắc có câu được Kỳ Dực hay không, nhưng đi một bước mê ngã ba hàng người chắc chắn không phải vấn đề gì lớn.
Tiểu Nhất: “Chủ nhân, nhỡ bị kẻ khác đoạt trước một bước…”
Tề Linh Tây: “Mi đánh giá thấp Tề Dịch rồi.”
Tiểu Nhất im lặng hồi lâu rồi hiểu ra.
Đúng vậy!
Sợ cái gì? Chỉ cần có Chủ thần tiên sinh ở Lễ đường Hoa Hồng thì dẫu chủ nhân có hấp dẫn toàn bộ Huyết tộc, Chủ thần tiên sinh cũng không bao giờ để họ ăn sạch chủ nhân.
Lần này trông như chủ nhân vào hang cọp, nhưng thực ra là đi chiếm giữ cao điểm bất bại nha!
Có rồi có rồi, độ hảo cảm thảm không nỡ nhìn có hi vọng tăng vùn vụt rồi.
Tuy Tiểu Nhất lúc này chưa bao giờ mua cổ phiếu nhưng ít nhiều vẫn có chút tâm tư của dân chơi cổ phiếu.
Xanh cái gì mà xanh, một đường đỏ chót thẳng tiến cho ông![1]
[1] Trên bảng giao dịch chứng khoán, màu xanh là rớt giá, màu đỏ là lên giá.
Kỳ Dực chẳng hề hứng thú với Lễ đường Hoa Hồng, hắn cũng chưa bao giờ dùng bữa ở đây.
Trong Huyết tộc, tật xấu này của hắn thuộc vào hàng đã kén ăn còn chán ăn. May nhờ dòng máu hùng mạnh nên từ nhỏ hắn đã có lực tương tác với nguyên tố khác hẳn người thường, nếu không thì đừng nói là thành niên, hắn sẽ không sống nổi đến khi đủ tuổi vào Học viện Quang Huy.
Tuy chưa bao giờ dùng bữa ở đây nhưng tháng nào Kỳ Dực cũng đến Lễ đường Hoa Hồng để “hòa nhập tập thể”. Ừm, thủ lĩnh tương lai độc lập cũng cần hòa nhập tập thể trong lúc còn đi học.
Đương nhiên đây cũng là một việc làm theo thủ tục. Vì hắn chậm chạp không cử hành Lễ thành niên, mấy lão già trong Nghị Viện đã lòng nóng như lửa đốt, hận không thể ấn đầu bắt hắn thành niên cho rồi.
Chưa chắc trong Lễ đường Hoa Hồng đã có người lọt được vào mắt xanh của hắn, nhưng hắn vẫn phải tỏ thái độ.
Hắn không thể kháng cự việc thành niên.
Rồi hắn sẽ phải cử hành Lễ thành niên.
Không chỉ vì thừa kế cơ nghiệp hàng trăm nghìn năm của Huyết tộc, mà quan trọng hơn là để sống sót.
Nghĩ đến đây, trong lòng Kỳ Dực không khỏi dâng lên chút bực bội. Hắn không thích máu của kẻ khác, đừng nói là uống, dù chỉ ngửi qua lần da thịt bên ngoài đã khiến hắn buồn nôn.
Lễ thành niên không chỉ trao đổi máu đơn thuần mà còn phải…
Nghĩ đến việc phải làm chuyện thân mật nhất với một kẻ xa lạ, Kỳ Dực chỉ thấy ghê tởm đến cùng cực.
Ừm.
Kỳ Dực nghĩ đến cảnh tượng khi gặp Tề Tây Tây lần đầu.
Nhân tộc thấp hèn nằm trên giường hắn với tư thế bất kham khiến người buồn nôn, thế nhưng hắn không đánh chết cậu ta ngay tại chỗ, thậm chí lúc cậu ta bình tĩnh thản nhiên xuống giường, hắn còn muốn…
Dấu răng đã bị xóa sạch, nhưng hình như giữa môi răng hắn vẫn còn vị ngọt dính tinh tế khó bề hình dung kia.
Kỳ Dực: “…….”
Là do hắn đã đói bụng quá lâu nên mới ăn quàng đúng không!
Không được, không thể trì hoãn Lễ thành niên nữa, hắn không cho phép bản thân thèm khát một Nhân tộc thấp hèn.
Lễ đường Hoa Hồng được đặt trên tầng cao nhất của ký túc xá Huyết Viện, tuy nói là ký túc xá nhưng thực chất là mấy tòa nhà liền nhau.
Học viện Quang Huy không có cái gọi là phân chia giới tính.
Cách sinh sản của Tam Thánh tộc không giống những chủng tộc khác, họ nối dòng nhờ truyền thừa chứ không kết hợp hai giới. Cả nam lẫn nữ đều có thể thai nghén đời sau trong điều kiện thích hợp, vậy nên họ chưa bao giờ có sự phân biệt đồng tính hay dị tính. Họ cùng là Huyết tộc, cùng là hậu duệ kiêu ngạo nhất của Thần Sáng Thế.
Dưới bóng đêm, phong cách Gothic càng lộ vẻ âm u quỷ quyệt. Tháp nhọn cao vút tầng mây dường như xuyên qua cả mặt trăng, khiến bầu trời đêm loang lổ máu tươi.
Toàn bộ Lễ đường Hoa Hồng chỉ có hai màu đỏ đen.
Đỏ tươi, đỏ thắm, đỏ son… những sắc đỏ đậm nhạt khác nhau tô điểm cho màu đen vô tận, giống như đóa hồng nở bên rìa mộ, lộ rõ vẻ yêu dị và chết chóc.
Huyết tộc đang đi lại trong Lễ đường đã đổi bộ đồng phục Học viện vuông vức cứng nhắc sang tây trang thẳng thớm nho nhã hoặc đầm dạ hội bồng bềnh quyến rũ. Trong Lễ đường mang gam màu tối, thân hình cao gầy mảnh khảnh, làn da trắng tuyết và môi đỏ diễm lệ của Huyết tộc là minh chứng rõ nhất cho sự kiêu ngạo lạnh lùng.
Không nghi ngờ gì cả, trong số Huyết tộc có nhan sắc đỉnh cao, Kỳ Dực vẫn là kẻ chói mắt nhất.
Hắn mặc áo đuôi tôm kiểu dáng đơn giản được chế tác thủ công vô cùng tinh xảo. Bờ vai rộng lớn, vòng eo gầy khỏe, dưới vạt áo đuôi tôm là đôi chân dài thẳng tắp. Hắn đeo găng tay hở ngón, làn da như ngọc hút sáng thấp thoáng lộ ra khiến người chú ý.
Kỳ Dực bỏ mũ lễ phục ra, mái tóc đen dợn sóng dài qua tai, vài sợi tóc rủ xuống vầng trán trơn nhẵn, kết hợp với mắt mày đen nhánh sâu thẳm khiến trắng đen càng thêm rõ ràng, ngũ quan vốn sắc bén càng thêm kiêu ngạo, xa không thể với.
Vì đang ở nơi giải trí nên toàn bộ Huyết tộc nhìn thấy hắn đều hành bán lễ*. Kỳ Dực nhẹ nhàng gật đầu rồi đi thẳng tới khu riêng trên tầng hai. Hắn không có hứng thú với khiêu vũ, cũng không chấp nhận lời mời của bất cứ ai, nhiều lắm thì uống chút vang đỏ với đám Jeremy, vừa đủ thời gian hắn sẽ rời đi bằng cửa sau.
Chú Thích *“Tán thưởng hoa hồng” lúc 12 giờ là việc vừa hỗn loạn vừa mất trật tự khiến hắn chán ghét.
Nhận ra ánh mắt của Kỳ Dực, Jeremy tới gần hỏi: “Ngài đang đợi ai ạ?”
Trong việc nói những gì không nên nói, có thể nói nhóc mập là kỳ tài xuất chúng.
Kỳ Dực thu tầm mắt lại rồi lạnh lùng nói: “Không có.”
Jeremy gãi đầu: “Cũng đúng, làm gì có ai đáng được Ngài đợi.”
Kỳ Dực: “……”
Vậy mà có một người như thế thật.
Tuy Kỳ Dực không muốn thừa nhận, nhưng đúng là hắn đang đợi cậu ta.
Nhân tộc thấp hèn sẽ tới chứ?
Hẳn là không.
Cậu ta chỉ mạnh miệng chứ nào dám đến nơi nguy hiểm bậc này. Tuy hắn khinh thường việc hiểu rõ Nhân tộc kia, nhưng hắn biết cậu ta nhát gan và sợ gây chuyện đến đâu, cũng biết cậu ta có thể không cần tôn nghiêm và liêm sỉ đến mức nào để sống sót.
“Vãi!” Jeremy thốt lên một tiếng kinh ngạc. “Đó là Tề Tây Tây sao!”
Không chỉ mình cậu ta kinh ngạc, vô số Huyết tộc dưới tầng một đều phát ra tiếng hít ngược ngắn ngủi. Vào một chớp mắt khi nhìn thấy người nọ, dù là nam hay nữ đều không thể rời mắt.
Nhân tộc là chủng tộc thấp hèn, nhưng phải nói họ trời sinh đã có vẻ ngoài cực kì hợp gu thẩm mỹ của Huyết tộc, nhất là Tề Tây Tây, nhan sắc con người này đứng đầu Nhân tộc, hơn nữa trông còn… quá mức xinh đẹp!
Phần lớn Huyết tộc trên sàn nhảy đều là học sinh từng tham dự tiết học kia. Trong lớp họ đã thừa nhận gương mặt này, nhưng dù sao nơi ấy vẫn là lớp học nghiêm túc, kẻ đứng trước mặt họ lại là Nhân tộc mạt hạng, họ sẽ không lộ vẻ tán thưởng ra mặt.
Nhưng lúc này không giống.
Nếu đã xuất hiện ở Lễ đường Hoa Hồng thì không còn mối quan hệ giáo viên và học sinh nữa, chỉ có thợ săn và con mồi.
Một Nhân tộc, chắc chắn là con mồi. Đặc biệt khi anh còn… còn quyến rũ đến vậy.
Hiệu quả sau khi Tề Linh Tây dốc lòng tô điểm quá kinh người. Thực ra chủ tớ hai người cũng rất khó khăn. Tri thức lý luận của cả hai đều vô cùng phong phú, một có chỉ số thông minh vô địch, một là kho tàng kiến thức, cả hai hợp tác tuy không dám nói có thể sánh được với nhà thiết kế đẳng cấp thế giới, nhưng làm cho đám thiếu niên Huyết tộc kia rớt cằm thì không thành vấn đề.
Chỉ là túi tiền của Tề Tây Tây hơi nhỏ.
Vì không mua nổi đồ tốt nên hiệu quả mong muốn bị sụt giảm đáng kể, cuối cùng làm ra bộ quần áo đẹp thì đẹp thật, nhưng rất dễ hỏng. Đã mấy tiếng rồi, sợ là vừa qua 12 giờ đêm nó sẽ “tan chảy”.
Giống như cô bé Lọ Lem.
Quần áo là một chuyện, vẻ ngoài được nâng cấp của Tề Linh Tây mới là điều quan trọng. Ngoại vật là để đệm thêm vào, vẻ quyến rũ chân chính phải phát ra từ nội tâm.
Ngoại trừ chiều cao không thể thay đổi trong thời gian ngắn, Tề Linh Tây đã dốc sức hoàn thiện tất cả những chỗ có thể thay đổi.
Dinh dưỡng được bổ sung hợp lí nên hình thể hiện tại của anh khỏe đẹp, làn da trắng mịn khỏe khoắn, ngũ quan vẫn tinh xảo như cũ nhưng do mất đi vẻ yếu ớt và hèn mọn giữa mắt mày nên càng ưu nhã động lòng người.
Tiểu Nhất vô cùng căng thẳng:【Chủ.. chủ nhân, Người.. Người thật đẹp.】
Tề Linh Tây:【Cũng tạm ổn.】Điều kiện có hạn nên không được trọn điểm.
Tiểu Nhất:【Tôi có thể liên tục báo cáo tình hình về độ hảo cảm cho người không?】
Tề Linh Tây nghĩ rồi nói:【Được.】Chắc cũng không đến nỗi lại trừ đâu nhỉ, kịp thời biết được độ hảo cảm tăng bao nhiêu có thể nắm bắt chính xác tình hình rồi điều chỉnh sao cho phù hợp.
Vì tiếng hô kinh ngạc của Jeremy, Kỳ Dực không thể không nhìn xuống Nhân tộc đang đi vào Lễ đường Hoa Hồng.
Kỳ Dực thoáng giật mình.
Jeremy chậc một tiếng: “Kể ra thì anh ta hợp với màu trắng thật, bộ đồ này được dệt từ đăng-ten trắng nhỉ? Trông thì rõ kín kẽ, nhưng có ai không biết đăng-ten là thứ chạm nhẹ là rách…”
Đây là một bộ quần áo thoạt trông thì ưu nhã đến cực điểm, nó đẹp như tuyết đầu mùa, nhưng Huyết tộc ở đây không phải kẻ ngốc, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết chất liệu của nó là gì.
Đẹp như tuyết đầu mùa, mong manh như tuyết đầu mùa.
Đây là một kẻ trông có vẻ cấm dục nhưng thực ra toàn thân lại viết đầy dụ dỗ… một yêu tinh.
Kỳ Dực nhìn Tề Linh Tây chằm chằm, mép đồng tử đen láy ánh lên sắc đỏ.
Đương nhiên Tề Linh Tây không nhìn thấy Kỳ Dực, phòng riêng trên tầng hai nằm trong một góc khuất, người dưới tầng ngẩng đầu thế nào cũng không thể nhìn thấy gì.
Nhưng Tề Linh Tây không vội, chắc chắn Kỳ Dực đang ở đây, anh chờ hắn là được.
Rất nhanh đã có kẻ tiếp cận anh. Vẻ mặt Tề Linh Tây nhàn nhạt, nhưng anh không từ chối ly rượu được đưa tới.
Tiểu Nhất:【Chủ nhân chủ nhân!!!】
Tề Linh Tây nhíu mày:【Làm sao?】
Tiểu Nhất:【Độ hảo cảm nó… nó… giảm một trăm chín.】
Tề Linh Tây: “……………………………………”
- End chapter 18-