Rõ ràng là bọn họ đánh cô, Nguyễn Manh Manh cô cùng lắm chỉ là phản kháng một chút, lại bị một câu nói của Nguyễn Kiều Kiều biến thành tội ác tày trời.

Nguyễn Manh Manh thực sự không hiểu, trên đời này, sao lại có loại người vô liêm sỉ như Nguyễn Kiều Kiều này chứ.

Cô quay đầu đi, mặc kệ sự lên án của Nguyễn Kiều Kiều, chỉ nhìn về phía Nguyễn Triệu Thiên.

Khuôn mặt xinh đẹp như hoa, lúc này đã sưng húp lên, mà phía thái dương đang chảy xuống một dòng máu đỏ thẫm, khiến khuôn mặt vốn tinh khiến đơn thuần của cô, lúc này tràn ngập vẻ lạnh lùng.

Nguyễn Manh Manh nhìn chằm chằm Nguyễn Triệu Thiên: "Ba, con hỏi ba...!trong lòng ba có tin...!chuyện này là do con làm?"

Ba cô trước đây không phải như thế!

Ông ấy tuy là chăng hoa, mười một năm trước phản bội mẹ, để bà ấy phải nhảy xuống biển tự sát.

Thế nhưng, ông ấy đối với hai chị em cô rất tốt.

Ông luôn lắng nghe lời của cô, kiên nhẫn nghe cô giải thích, cố gắng bảo vệ cô.

Cô còn nhớ rõ có một lần, cô bị người cười nhạo rằng mình không bằng chị gái, nói cô ở nhà họ Nguyễn chỉ là con sâu gạo mà thôi, thế nhưng chính ba đã là người ôm lấy, an ủi cô.

"Ba sau này sẽ giao Nguyễn Thị cho Thi Thi quản lý, sau đó ba sẽ về hưu, ở với Manh Manh của ba...!cùng làm một con sâu gạo, ba là sâu gạo, Manh Manh của ba cũng là sâu gạo, sâu gạo có gì mà không tốt, được người khác nuôi...!Sâu gạo quang vinh, sâu gạo vĩ đại!

Lời nói đó vẫn phảng phất vang lên bên tai cô.

Nhưng còn bây giờ...

"Manh Manh, con đừng nghĩ nhiều...!ba biết con không cố ý, chỉ là xung động trong chốc lát mà thôi."

Lời của Nguyễn Triệu Thiên vừa nói ra khỏi miệng, liền khiến Nguyễn Manh Manh đầu như muốn nổ tung.

Hình tượng vĩ đại, bao dung của ba trong lòng cô, chốc lát liền nổ tung.

"Không phải, ba sai rồi..." Cô đột nhiên nở nụ cười.

Cười đến lạnh lùng, khuôn mặt bởi vì dính đầy máu, lúc này lại càng thêm lạnh người.

"Là tôi cố ý, tôi chính là cố ý...!tôi cố ý đẩy cô ta xuống lầu, tôi cố ý muốn hai mạng của bọn họ! Tôi chính là ngu xuẩn, đần độn như vậy đấy...! Không cần người khác kể, chính tôi là người đã làm đó, có cần tôi kể lại đầu đuôi hay không?"

"Mày...!cái thứ tiện nhân mày...!mày vậy mà lại muốn hại cháu trai tao!"

Bà Nguyễn căn bản không cần nghe lời của Nguyễn Manh Manh nói, nghe được cô thừa nhận chính mình cố ý đẩy Tần Phương, liền không nhịn được nữa rằng lấy túi của con gái, ném tới người của Nguyễn Manh Manh.

Không riêng bà ta, ngay cả anh trai của Tần Phương cũng vén tay áo lên, bộ dáng muốn lao tới.

Nguyễn Triệu Thiên nhìn con gái mình, nhìn đứa con ông ta yêu thương nhất, nhìn khuôn mặt vốn luôn tươi cười của cô, hiện lên vẻ bi thương chưa bao giờ có.

Trong nháy mắt đó, ông ta cảm thấy trái tim mình đau đớn, giống như vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng.

Theo bản năng, ông ta muốn đi tới ngăn cản mẹ mình cùng anh trai Tần Phương lại.

Nhưng đúng lúc này, cửa phognf phẫu thuật đột nhiên mở ra.

"Ai là người nhà của Tần Phương?" Bác sĩ hỏi một câu, kết thúc khung cảnh náo nhiệt phía bên ngoài.

Mọi người, bao gồm cả Nguyễn Triệu Thiên mới vừa rồi còn đang đau lòng cùng bà Tần đang "đau đớn" dưới đất trong chớp nhoáng liền chạy tới, quên đi sự tồn tại của Nguyễn Manh Manh.

Bọn họ nhìn tới hướng phía giường bệnh, nhìn về phía bác sĩ.

Nguyễn Manh Manh cứ như vậy đứng đó, trơ mắt nhìn bọn họ, nhìn ba của cô, bà nội, tất cả những con người đó, đều là người thân của cô sao?

Quan tâm lo lắng cho Tần Phương còn đang hôn mê, lo lắng cho đứa trẻ vừa mới chào đời.

Nhưng không ai thèm để ý tới cô, vì mất quá nhiều máu mà môi đã trắng bệch, thân hình lảo đảo.

Giờ khắc này, Nguyễn Manh Manh rốt cuộc mới phát hiện ra.

Từ khi chị cô mất, cô đã sớm không còn thuộc về căn nhà đó nữa rồi..