Hạ Du Nhiên cũng lười nói cô ta, dứt khoác tự mình dọn dẹp bãi chiến trường.

Vừa khéo Trần Tuấn bước vào, cùng mọi người chào hỏi vài câu, sau đó anh đưa mắt tìm kiếm xung quanh.

Khi thấy bóng dáng nho nhỏ của bảo bối nhà mình, nụ cười tươi rói.

Vĩnh Nhi nét mặt bực tức quay ra, lập tức bắt gặp nụ cười của Trần Tuấn.

“Giám đốc, anh đến rồi”

Chắc chắn là anh ấy cố ý đến tìm mình, nếu không thì một giám đốc bận rộn như thế sao lại đến phòng thí nghiệp thường xuyên như thế được chứ.

Trong lòng cô ta thầm nghĩ.

“Ừ”

Trần Tuấn đến mắt cũng không nhìn xuống, mà chỉ chăm chăm tập trung quan sát Hạ Du Nhiên.

Anh muốn xem xem đến lúc nào cô gái nhỏ này mới phát hiện ra sự hiện diện của anh.

Hạ Du Nhiên một bên thu dọn, ấm ức đến mức giậm chân.

Vốn dĩ bụng đã đói lại cộng thêm công việc hôm nay đã ngốn mất một khoảng thời gian của cô, kết quả thu được lại bằng không.

Thử hỏi ai không tức giận chứ?

Đợi một lúc lâu cũng không thấy cô phản ứng, Trần Tuấn toang bước qua thì bị cánh tay của Vĩnh Nhi giữ lại.

“Giám đốc, chị Du Nhiên đang tức giận.

Anh đừng sang đấy tránh chị ấy lại không vui”

“Tức giận?”

Trần Tuấn nhíu mày, bảo bối nhà anh hiếm khi phát hỏa, số lần cô giận dỗi chỉ đ.iếm trên đầu ngón tay.

Mặc dù thường ngày tính cách cô có chút nghiêm túc, nhưng lại ôn hòa chẳng hẳn ai đó đã chạm đến giới hạn của cô.

Nhìn thấy Trần Tuấn sắc mặt thay đổi Vĩnh Nhi cứ ngỡ anh không hài lòng với thái độ của Hạ Du Nhiên, bèn nói chêm vào.

“Đều là do em không tốt cả, tại vì em mới khiến chị ấy không vui.

Nếu em được như chị ấy làm việc lâu trong phòng thí nghiệm thì chắc chắn đã không khiến mọi người bận lòng rồi”

Nét mặt oan ức như bị người khác bắt nạt, chớp chớp đôi mắt ngây ngô, tỏ ra đáng yêu hết sức có thể.

Trần Tuấn vừa nghe đã vỡ lẽ, lại nhìn đến cặp mi nối như nhân vật hoạt hình của Vĩnh Nhi có chút hốt hoảng, đang định kéo tay cô ta ra thì đã thấy Hạ Du Nhiên đứng ngay trước mặt, hướng anh hỏi một câu.

“Giám đốc Trần”

Sau đó cô không thèm liếc mắt đã lách qua khỏi người anh.

Toang rồi! Tiếng chuông cảnh báo trong lòng vang lên.

Nét mặt đó chắc chắn là tức giận rồi, nhanh chóng vùng tay Vĩnh Nhi ra, anh vội vã đuổi theo bóng lưng đang khuất dần của cô.

“Ai làm em tức giận thế?”

Gương mặt Trần Tuấn vui vẻ lấy lòng, chỉ dăm ba bước đã bắt kịp bước chân cô, nhìn người đang hầm hầm sát khí không biết phải làm sao.

Hạ Du Nhiên vốn đã không thoải mái, vậy mà lại thấy anh lôi lôi kéo kéo với nhân viên nữ.

Cảm giác đầu mình như đang xịt khói.

“Anh nói thử xem?”

Cô trừng to đôi mắt, nghiến răng nghiến lợi chất vấn.

Hỏi anh sao? Trần Tuấn ngẫm nghĩ hình như bản thân cũng không có làm gì nha.

Dạo gần đây anh rất an phận, không chọc ghẹo cô.

“Anh đã làm gì sai sao?”

Nét mặt anh ngơ ngát, quay ngược lại hỏi cô.

“Anh thích cái cô mi dài đó sao?”

“Cô mi dài?”

Trần Tuấn hiểu ra, không nhịn được mỉm cười để lộ ra chiếc răng hổ.

Thì ra là ghen rồi, chẳng trách.

“Anh không thích mấy cô mi dài, anh chỉ thích người nhỏ nhỏ mắt to to như Hạ cô nương thôi”

Trần Tuấn ôm lấy cô dỗ dành, nhưng liền bị cô đẩy ra.

“Không thích mà ngày nào anh cũng đến phòng thí nghiệm.

Lại còn cười với cô ta như thế này”

Hạ Du Nhiên bắt chước nét mặt của Trần Tuấn, diễn tả lại một lần.

Tuy rằng nhìn vào rất kỳ cục nhưng lại siêu cấp đáng yêu.

“Anh không cười với cô ta, anh cười với Hạ cô nương thôi.

Nếu em vẫn chưa hết tức giận vậy anh sau này không cười nữa, chỉ cười cho em xem thôi.

Thế nào? Có được không hửm?”

Hạ Du Nhiên được anh dỗ dành, nhịn không được mà mềm lòng.

Cô tự chất vấn sao lại có thể để anh dễ dàng dùng mỹ nam kế như thế.

Nhưng không trách được, vốn Trần Tuấn đã đẹp trai, cười lên lại như nắng mùa xuân vừa chói chang vừa ấm áp, khó mà có ai không bị cuốn vào đó.

Thật ra cô vốn không hề tức giận, chỉ là muốn nhanh chóng lánh đi kẻo mọi người sẽ nghi ngờ quan hệ giữa bọn họ.

Cô chỉ muốn yên bình thực tập xong, không muốn bản thân vô duyên vô cớ bị đem ra bàn tán và so sánh.

Trần Tuấn ở công ty vốn không ít lời đồn đại, nhưng cũng không thiếu người đem lòng ái mộ.

Cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ cần anh không làm gì có lỗi với cô thì mọi việc cô đều chọn cách tin tưởng ở anh.

Nhìn thấy cô im lặng, anh biết cô đã nguôi giận.

Thừa thắng xông lên.

“Em đúng là thùng giấm to mà, chua quá đi”

“Ai chua chứ? Em chỉ là không muốn ngày mai trong công ty sẽ lan truyền những tin đồn nhảm mà thôi.

Anh tránh ra đi người khác nhìn thấy bây giờ”

Trần Tuấn ngược lại ôm càng chặt hơn, anh hôn vội lên môi cô một cái.

Tranh thủ hít hà mùi hương nhài đặc biệt trên người cô.

Một nụ hôn nhẹ dường như càng khiến anh ngứa ngáy, kéo vội cô vào phòng chứa đồ gần đó đè lên ván cửa, sau đó trực tiếp cúi xuống.