Editor: Tiểu Anhh

Mười giờ tối, trường quay《 Quỷ Giáo 》.

Thật là một đêm không trăng gió lớn ma quỷ lộng hành.

Lê Nhan đi một mình trên hành lang u ám của trường học, theo bản năng kéo áo khoác lại gần thêm một chút.

Cô thật ghét phải quay đêm! Đặc biệt là bộ phim này còn lấy ma làm nhân vật chính!

Có gió từ khe cửa sổ thủy tinh bị vỡ thổi vào, mang theo khí lạnh đặc trưng vào ban đêm. Lê Nhan run cầm cập, ngay sau đó nghe thấy tiếng quạ kêu cao vút truyền đến trong bầu trời đêm đen.

Xẹt —— xẹt ——

Đèn chân không trên đỉnh đầu hợp thời nháy hai cái, Lê Nhan nhìn bóng hình quái dị dưới chân mình, cuối cùng chạy như điên trên hành lang.

Cứu mạng! Cũng không phải là cô quay phim ma, chỉnh cô kinh khủng như vậy đúng là có ý tứ! Đầu năm nay, ngay cả đi vệ sinh cũng phải bất chấp nguy hiểm đến tính mạng!

Lê Nhan "giải phóng" mình với tốc độ cực nhanh xong chạy vội ra khỏi nhà vệ sinh, bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ không uống nước vào buổi tối nữa!

Cộp cộp, tiếng bước chân bỗng dưng truyền tới từ bên hành lang đối diện, Lê Nhan giật thót, đi lên phía trước nhìn xem.

Ánh đèn kéo ra một bóng người cao lớn, theo tiếng bước chân càng lúc càng gần, Mạc Trăn đi ra từ khúc quanh.

"Ông chủ! Anh cũng đi vệ sinh à!" Lê Nhan mừng rỡ vọt tới, "Sớm biết anh cũng đi, em sẽ chờ anh đi cùng!"

Mạc Trăn: "..."

Anh có nghe nữ sinh thích hẹn nhau cùng đi nhà vệ sinh, nhưng mà... Giới tính bất đồng cũng có thể cùng nhau tới nhà cầu?

"Tôi đến để tìm em." Anh giật giật khóe miệng, có phần bất đắc dĩ. Không biết đoàn làm phim làm thế nào mà tìm được cái trường học này, anh từ chỗ sư phụ nghe được, trước kia nơi này là một bãi tha ma.

Thật ra, ngay ngày đầu tiên đoàn làm phim tới đây anh đã cảm thấy rất không thoải mái, âm khí nơi này quá nặng. Nhưng cho dù anh có nói chuyện này cho người khác nghe thì cũng chẳng có ai tin. May mắn là cho đến tận lúc này anh vẫn không nhìn thấy du hồn dã quỷ.

"Vậy chúng ta đi thôi." Lê Nhan lôi kéo Mạc Trăn, cô chỉ muốn sớm thêm một khắc trở lại chỗ làm việc có nhân khí khá mạnh —— ít nhất nơi đó còn có một đống lớn nam nhân viên công tác, nghe đâu dương khí khá nặng.

"Này, em đứng đây đợi tôi một lát, nếu đã tới rồi thì tôi cũng nhân tiện đi vệ sinh luôn." Mạc Trăn nói xong rồi rẽ vào nhà vệ sinh nam bên cạnh.

Toàn bộ dãy lớp chỉ có nhà vệ sinh ở tầng này mới có thể sử dụng, nhân viên công tác trong đoàn làm phim đều giải quyết nhu cầu sinh lý ở chỗ này. Ban ngày không cảm thấy gì, nhưng đến buổi tối, ngay cả gương trước bồn rửa tay Lê Nhan cũng không dám liếc xem một cái.

Bộp, bộp, bộp.

Đột nhiên, phía trước truyền tới âm thanh giống như là tiếng đập bóng. Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng mỗi một tiếng đều giống như đang gõ lên đầu quả tim Lê Nhan vậy, chấn vang như tim cô đang đánh trống.

Cô nuốt nước miếng, rướn đầu lên phía trước ngó quanh. Đằng trước có một cái cầu thang, âm thanh chính là truyền tới từ phía đó.

Lê Nhan theo bản năng nhìn về phía nhà vệ sinh nam, cửa không có động tĩnh gì cả, xem ra trong chốc lát Mạc Trăn sẽ không đi ra được.

Tiếng đập bóng "bộp, bộp" vẫn không gián đoạn, từng chút lại từng chút, rất giàu nhịp điệu cảm xúc lạ thường.

Lê Nhan xoa xoa cánh tay đã nổi đầy da gà, lui đến gần cửa nhà vệ sinh nam.

Trên mặt Ôn Hiểu Hiểu mang theo hóa trang, đứng ở cầu thang đập bóng đã được một phút.

Người phụ nữ kia sao vẫn chưa tới?

Vừa rồi thấy cô một mình tới nhà vệ sinh, Ôn Hiểu Hiểu cũng làm bộ đi vệ sinh, tới phòng chứa đạo cụ tìm một cái đầu người làm bằng cao su, định dọa cô chút.

Nhưng cô không nghĩ tới lá gan người phụ nữ đó lại nhỏ như vậy, cô đã đứng đây đập quả bóng đầu người được một phút, mà cô ta vẫn chưa đi tới đây?

Thôi được rồi, cô ta không tới, vậy cô tự qua đó.

Ôn Hiểu Hiểu vừa đập bóng vừa đi xuống cầu thang, chờ đợi lúc rẽ khúc là có thể nghe thấy tiếng hét hoảng sợ của Lê Nhan.

Cô ta nhếch môi lên, bày ra vẻ mặt u ám mà đạo diễn khen ngợi nhất, đi ra khỏi cửa cầu thang.

"A ————!"

Tiếng thét nhức tai trong dự liệu vang lên, phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh. Chỉ là tiếng thét này không phải tới từ Lê Nhan, mà là phát ra từ miệng Ôn Hiểu Hiểu.

Cô đang nhìn thấy cái gì vậy?

Người phụ nữ đó lại lơ lửng ở giữa khoảng không! Sợi tóc đen nhánh bay tán loạn trên không trung, che khuất một nửa khuôn mặt cô ta —— nhưng chết tiệt là chỗ này lại không có gió!

Mạc Trăn mới đi ra từ nhà vệ sinh đã nghe thấy tiếng hét đinh tai của Ôn Hiểu Hiểu. Không chú ý tới vẻ mặt đầy kinh hoàng của Ôn Hiểu Hiểu, toàn bộ ánh mắt Mạc Trăn đều bị người trôi nổi giữa không trung hấp dẫn: "A Diêu?"

Nghe thấy tiếng Mạc Trăn, Lê Nhan muốn xoay người sang, nhưng cô lại không biết làm thế nào để xoay người giữa trời không. Khó khăn vặn vẹo trên không, bỗng nhiên cô bị một lực vô hình lôi kéo, thuận lợi xoay người 180 độ.

Sức lực chống đỡ mình trôi trên không đang dần dần yếu bớt, Lê Nhan rõ ràng cảm giác được mình đang hạ xuống.

Mạc Trăn ngẩng đầu nhìn Lê Nhan chậm rãi rơi xuống, tự nhiên đưa hai tay ra, tiếp lấy người từ trên trời giáng xuống.

Đây là lần đầu tiên, anh ôm cô như vậy.

Không kìm lòng được ôm chặt người ấy vào trong ngực, cơ thể mềm mềm âm ấm của Lê Nhan khiến cho tay Mạc Trăn vòng ngang hông cô luyến tiếc không nỡ buông ra.

Lê Nhan ngã trên người Mạc Trăn, vẫn chưa tỉnh hồn lại. Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô lại đột nhiên bay lên?

"Được rồi, không sao đâu." Cảm nhận được người trong ngực hơi run run, Mạc Trăn vỗ vỗ lưng cô trấn an. Lê Nhan nghe thấy tiếng tim anh đập, cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Trợ lý Ôn Hiểu Hiểu vọt tới đây, theo sau còn có đám người chạy tới. Tiếng la của Ôn Hiểu Hiểu vừa rồi làm toàn bộ người trong đoàn làm phim giật nảy mình, nhất thời đều phấn chấn tinh thần đứng hết lên.

"Người phụ nữ kia bay!" Ôn Hiểu Hiểu kéo tay trợ lý, cánh tay chỉ Lê Nhan còn hơi run run. Ánh mắt mọi người thuận theo tay cô ta tập trung lên người Lê Nhan, Mạc Trăn nhíu mi, buông người trong ngực ra.

Nét mặt rõ ràng không vui vủa Mạc Thiên Vương khiến mọi người hoàn hồn, lại đưa ánh mắt tập trung lên người Ôn Hiểu Hiểu.

"Mọi người nhìn tôi làm gì? Cô ta thật sự bay lên!" Vừa nãy khiếp sợ còn chưa bình phục trở lại, bây giờ lại bị một đám người nghi ngờ, Ôn Hiểu Hiểu không nhịn được nâng cao giọng, "Mạc Trăn cũng nhìn thấy!"

Ánh mắt mọi người lại rơi trên người Mạc Trăn, tựa như là một loại dò hỏi không tiếng động.

Mạc Trăn liếc nhìn Ôn Hiểu Hiểu, trong giọng nói mang vẻ lạnh nhạt cùng hời hợt theo thói quen: "Gần đây có phải là cô áp lực quá lớn không? Hôm qua cô ngủ được mấy tiếng hả?"

"Ý anh là em xuất hiện ảo giác sao? Nhưng ban nãy rõ ràng là anh tiếp lấy cô ta mà!" Hoàn toàn không để ý tới hình tượng thanh thuần đáng yêu của mình, Ôn Hiểu Hiểu bây giờ chỉ thán phục với bản lãnh trợn mắt nói dối của Mạc Thiên Vương.

Ảnh đế quả nhiên không phải là cầm không.

Cô ta tiến lên một bước, dường như muốn tranh luận lý lẽ với Mạc Trăn thì lại bị trợ lý ở bên cạnh kéo trở lại: "Xin lỗi Mạc Thiên Vương, quả thật gần đây Hiểu Hiểu gặp áp lực tương đối lớn."

"Em..." 

Một chữ "em" vừa thốt ra, Ôn Hiểu Hiểu bị một cái trợn mắt của trợ lý phải nuốt trở vào. Mím mím môi, Ôn Hiểu Hiểu hất tay trợ lý ra, quay người đi không nói lời nào.

Bầu không khí nhất thời rơi vào bế tắc, đạo diễn đành phải đứng lên: "Quay phim ma quả thực rất dễ tạo áp lực tinh thần cho diễn viên, tôi thấy mọi người cũng mệt mỏi rồi, không bằng chúng ta về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tiếp tục."

Mạc Trăn dĩ nhiên cầu còn không được, kéo Lê Nhan đi ra phía ngoài trường học. Trợ lý Ôn Hiểu Hiểu xin lỗi tất cả mọi người, sau đó cũng kéo cô ta ra ngoài.

Ngồi trên xe, Lê Nhan vẫn chưa nghĩ thông vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng khi Mạc Trăn nhìn thấy Phiêu Phiêu thì hiểu ngay.

Nhất định là cô ta lại giở trò quỷ.

"Mạc Thiên Vương."

"Ưm?"

"Vì sao ban nãy anh gọi em là A Diêu?"

Mạc Trăn: "..."

Anh cho là Lê Nhan sẽ hỏi chuyện cô bay lên, không ngờ cô lại để ý đến cái này hơn sao?

"A Diêu là ai vậy?" Lê Nhan quay đầu sang, nhìn sườn mặt Mạc Trăn.

Mạc Trăn hơi nhếch môi, đáp: "Biệt danh của em."

Lê Nhan: "..."

"Trăn Trăn."

Tay Mạc Trăn đặt trên vô lăng cứng đờ, anh nghiêng đầu sang nhìn Lê Nhan. Lê Nhan cười gật đầu với anh: "Biệt danh của anh."

Mạc Trăn: "..."

Anh ổn định lại cảm xúc đã phun trào lên lồng ngực, hỏi người bên cạnh: "Em thật sự không nhớ chút nào sao?"

Lê Nhan ngoẹo đầu, nghi hoặc nhìn anh: "Nhớ cái gì?"

"Không có gì." Mạc Trăn quẹo cua, đôi mắt nhìn về phía trước, "Chuyện vừa rồi em nghĩ thế nào."

Nhắc tới chuyện này, Lê Nhan nhịn không được nhăn mày: "Em cảm thấy có thể là áp lực tinh thần quá lớn, bởi vì em với Ôn Hiểu Hiểu cũng xuất hiện ảo giác."

Mạc Trăn: "..."

Được rồi, vậy coi như đây là một ảo giác đi.

Sau khi về đến nhà Lê Nhan liền tắm nước nóng, xong leo lên giường chuẩn bị đi ngủ. Nhìn tấm poster dán trên đầu giường, Lê Nhan không kìm được nhớ lại cảnh Mạc Trăn ôm lấy mình.

Có một loại cảm giác an toàn trước nay chưa từng có, tựa như có thể ngăn cách tất cả cuồng phong bão táp.

Đáng tiếc là cô không thể sờ cơ bụng tám múi của Mạc Trăn.

Vẫn đang tiếc nuối, cửa phòng bị gõ hai tiếng. Trong nhà này chỉ có cô và Mạc Trăn, người ngoài cửa không thể nghi ngờ chính là Mạc Trăn.

Bắn khỏi giường, Lê Nhan chạy tới mở cửa. Người ngoài cửa mặc quần áo ngủ, trong tay còn cầm một ly sữa. Lê Nhan ngước đầu lên, cười với anh: "Trăn Trăn."

Khóe miệng Mạc Trăn giật giật, anh đưa ly sữa tới trước mặt Lê Nhan: "Uống chút sữa xong rồi ngủ tiếp." Vừa rồi cô bị kinh sợ, buổi tối không biết chừng sẽ gặp ác mộng, hy vọng sữa có thể giúp cô ngủ ngon.

"Cám ơn Trăn Trăn!" Lê Nhan nhận lấy ly sữa, ấm thật. Nhiệt độ âm ấm dường như xuôi theo đầu ngón tay truyền đến tận đáy lòng, ngay cả trái tim cũng ấm áp theo.

Một hơi uống cạn sạch ly sữa, bên ngoài miệng Lê Nhan còn in một vòng bọt trắng mịn: "Em sẽ rửa sạch cốc cho, Trăn Trăn ngủ ngon."

Không biết tại sao, câu " Trăn Trăn" cô gọi lên rất thuận miệng, tựa như đã từng gọi hàng ngàn hàng vạn lần vậy.

"Ngủ ngon." Mạc Trăn xoay người, thuận tay đóng cửa lại.

"Bụp" Phiêu Phiêu xuất hiện giữa không trung, Mạc Trăn mắt nhìn thẳng đi vào phòng. Đi theo sau anh vào phòng, Phiêu Phiêu ló đầu ra ngó anh một cái: "Anh giận rồi?"

Mạc Trăn rốt cuộc cũng quay người lại, giữa hai lông mày còn mơ hồ lộ ra tức giận: "Cô dọa đến cô ấy."

"Nhưng tôi tới giúp em ấy mà!" Phiêu Phiêu không phục, "Cái người kêu Ôn Hiểu Hiểu đó lấy đạo cụ rách nát muốn dọa mèo con, kết quả lại bị tôi hù dọa đến ngu luôn ~ "

"Nghe khẩu khí của cô hình như còn rất đắc ý?"

"Ặc..." Là một nữ quỷ có tư lịch, Phiêu Phiêu hơi ỉu xìu, bởi vì cô phát hiện Mạc Thiên Vương hình như giận thật rồi, "XSin lỗi."

Được rồi, để loài người bỗng nhiên bay lên trời, có lẽ phải chịu chút kinh hãi.

Mạc Trăn lướt mắt qua cô, leo lên giường nằm xuống ngủ. Phiêu Phiêu thấy anh không có ý tứ muốn đuổi mình đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, biến mất ngay tại chỗ.