Lại một lần nữa, bởi vì vấn đề của Vệ Nhiên, cuộc nói chuyện của hai người lâm vào cục diện bế tắc. Thẩm Mục kéo ghế ra lập tức đứng dậy đi lên lầu, Triệu Thần Thành cầm chén, nghe bước chân của anh ngày một xa dần, cô có chút chán nản buông vật trong tay xuống, dựa vào cạnh tủ âm tường, chậm rãi thở ra một hơi.

Cô biết Thẩm Mục từ khi vừa lên lớp mười, là do Vệ Nhiên giới thiệu. Tính tình của Triệu Thần Thành khi đó khác với hiện tại, không thích nói chuyện, cũng không tham gia vào các hoạt động ồn ào náo nhiệt, là một hiệp khách đơn độc, mỗi ngày trưng ra vẻ mặt lạnh lẽo, có rất ít người đến gần. Cả thời cấp Hai, cả khối chỉ có Vệ Nhiên là không sợ chết bám dính lấy cô không buông tha. Thậm chí anh còn đem chuyện giới thiệu cô với những người anh em của anh làm thành chuyện đương nhiên, cũng cố gắng hết sức giúp cô hòa hợp với đại gia đình của anh, Thẩm Mục là một thành viên trong “hội Anh Em” của Vệ Nhiên.

Thẩm Mục lớn hơn Vệ Nhiên bốn tuổi, lúc Vệ Nhiên còn đang mặc tả, Thẩm Mục đã quyến rũ những bé gái trong nhà trẻ, theo lý thuyết hai người không thể ở cùng một nơi, nhưng bởi vì quan hệ của hai dòng họ, nên hai người chơi thân với nhau. Cho nên Vệ Nhiên còn mặc quần tả đã biết quyến rũ những bé gái.

Thẩm Mục kéo Vệ Nhiên, Vệ Nhiên lại dính lấy Triệu Thần Thành, nhỏ hơn Vệ Nhiên ba tuổi là Vệ Lam đang theo đuổi Thẩm Mục, vì vậy cả ngày lẫn đêm ba, bốn người đều ở chung một chỗ, ngày đẹp trời thì đi chơi bóng rổ, không tốt thì đi đánh tennis, thật sự quá tệ thì đi đánh banh bàn, có lúc Tiểu P trêu chọc Vệ Lam cứ như nghiện ma tuý, đói là không chịu đi vận động thế nên ba người chỉ có thể đi hát Karaoke hoặc đi dạo phố với cô.

Mặc dù trên mặt Triệu Thần Thành biểu hiện vẻ bất mãn khi làm bạn với bọn họ, nhưng theo thời gian trôi qua, trong lòng cô ba người kia đã sớm có sức nặng không thể thay thế. Nhất là người dính chặt với cô nhất - Vệ Nhiên, từ ngày đầu biết anh thì ngày nào anh cũng nói nhảm bên tai cô, làm cho cô cảm thấy cực kỳ phiền phức, nhưng kể từ khi lên đại học Vệ Nhiên đi Mỹ học, Triệu Thần Thành lập tức cảm thấy rất xấu hổ khi phát hiện cô thế mà lại nhớ con thú nhỏ phiền toái.

Sau khi Vệ Nhiên đi nước ngoài Thẩm Mục vẫn thường xuyên tìm Triệu Thần Thành, Vệ Lam không có anh dẫn dắt, lại thi vào một trường cao đẳng quản lý nghiêm khắc, nên rất ít khi đến. Quan hệ của Triệu Thần Thành và Thẩm Mục sau bốn năm lại càng thêm mật thiết, thậm chí, sự thân thiết này gần như vượt khỏi suy nghĩ của Triệu Thần Thành, nhanh chóng đi đến giới hạn xa lạ.

Nhưng tất cả mọi chuyện đều kết thúc trong kỳ nghỉ đông năm Triệu Thần Thành tốt nghiệp đại học. Vệ Nhiên trên đường trở về nước, chiếc máy bay mà anh ngồi bởi vì gặp sự cố nên rơi xuống, tất cả mọi người trên máy bay gặp nạn không ai sống sót, xác máy bay rơi xuống biển, đừng bảo là di hài, ngay cả di vật cũng không thể tìm thấy.

Vậy mà, mới đầu cha mẹ Vệ Nhiên cơ bản không biết việc con trai ngồi trên máy bay xấu số, bọn họ gần như cũng không nhận được tin tức anh muốn về nước. Do đó người nhà họ Vệ điều tra nhật ký cuộc gọi trong điện thoại của Vệ Nhiên, tra được cuộc điện thoại cuối cùng của Vệ Nhiên trước khi lên máy bay là gọi cho Triệu Thần Thành. Nhưng chờ người nhà họ Vệ tìm tới cửa thì đối mặt bọn họ chính là Thẩm Mục.

Cha mẹ Triệu Thần Thành quanh năm không ở nhà, các phòng đều được trang bị các thiết bị cao cấp. Bốn người bọn họ lại có quan hệ tốt vì thế khi Triệu Thần Thành đi chơi thì sẽ bảo anh đến ngủ lại nhà một đêm, cho nên đại ca Thẩm Mục luôn giữ sẵn một chìa khoá nhà Triệu Thần Thành. Chuyện kia xảy ra, lúc Thẩm Mục chạy tới nhà Triệu Thần Thành, cô đã giam mình lại. Đợi người nhà họ Vệ tìm đến, đã một tuần lễ cô không mở miệng nói chuyện.

Người nhà họ Vệ cố ý muốn đòi một công đạo, lúc đang giằng co với Thẩm Mục, đột nhiên Triệu Thần Thành đi ra, vẻ mặt tái nhợt như sắp ngất đi, cô chỉ nói một câu: “Vệ Nhiên bởi vì tôi mới trở về.” Những lời này rơi xuống đất, không cần nhiều chân tướng, Triệu Thần Thành lập tức bị xử tội chết.

A đưa đến B - B đưa đến C, cho nên A đưa đến C. Cái này thường được gọi là suy nghĩ chủ quan khiến cả câu chuyện biến thành: Vệ Nhiên vì Triệu Thần Thành mà trở về nước, dẫn đến chuyện anh ngồi lên chiếc máy bay kia, đưa đến cái chết của anh, cho nên Vệ Nhiên là bị Triệu Thần Thành hại chết.

Vì vậy tất cả bi thương rốt cuộc đã tìm được đối tượng chịu tội, không còn ai hỏi cô là trong cuộc điện thoại kia hai người đã nói những gì, không còn ai. . . . . . Nhưng trong lòng cô và Thẩm Mục hiểu rõ, rốt cuộc vì sao xảy ra tai nạn này.

Thu hồi suy nghĩ, Triệu Thần Thành bưng nồi trên bếp lên, lẩm bẩm “Thật đúng là lãng phí”, lập tức lấy cái thìa lớn đang cầm trong tay để vào nồi rồi đưa vào miệng.

Vì vậy ngày hôm sau, Triệu Thần Thành ôm bụng ngồi trong nhà vệ sinh đến trưa, toàn bộ công việc đều bị gạch bỏ. Thẩm Mục đã sớm hết giận cô, thấy cô đưa ánh mắt trong veo như nước chớp chớp đáng thương nhìn anh, tức giận từ từ lui đi, nhưng trừ nói cô hết thuốc trị, không thể làm gì khác hơn là thay đổi giờ bay thành buổi chiều.

Chờ sau khi tống khứ xong hai xe thức ăn và nửa nồi bánh trôi hấp đi, Triệu Thần Thành cứ như chỉ còn da bọc xương ngồi lên máy bay, mềm nhũn nghiêng người tựa vào vai Thẩm Mục, yên tĩnh nhắm mắt. Nhưng chuyện làm cho Triệu Thần Thành càng thêm mệt lả vẫn còn ở phía sau.

Máy bay hạ cánh, ở cửa đón khách, Triệu Thần Thành mới vừa ngủ dậy lấy lại tinh thần xa xa đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc liên tục phất tay về phía mình và Thẩm Mục, khiến cho cô có dự cảm rất xấu. Chỉ thấy, hai người kia chạy về phía mình, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. . . . . .

Sau đó, một người phụ nữ xinh đẹp chạy như bay đến ôm Triệu Thần Thành vào trong lòng.

“A ~ bảo bối của mẹ! Sao con lại gầy như vậy”

“Mẹ, trước tiên người có thể buông cơ thể con ra không.”

Đúng vậy, người phụ nữ hệt như bạch tuộc quấn lấy cơ thể Triệu Thần Thành này là mẹ của Triệu Thần Thành, Triệu Thần Thành thường hay gọi người phụ nữ này là kẻ dở hơi số hai.

“Đúng vậy, nhìn con gầy đến vậy.” Người đàn ông đứng sau lưng mẹ Triệu đẩy cặp kính lên, nói: “Cha thật đau lòng, thật đau lòng.”

Đúng vậy, người đàn ông dáng vẻ hời hợt đang sắp khóc này chính là cha của Triệu Thần Thành, cũng chính là kẻ dở hơi số một tiếng tăm lừng lẫy.

Khóe môi Triệu Thần Thành giật giật, hất mặt dùng ánh mắt chiếu tia laser bắn về phía Thẩm Mục. Thẩm Mục lại trưng ra nụ cười xinh đẹp mà phách lối của anh, chọc mù mắt Triệu Thần Thành, sau đó anh bình tĩnh nói: “Mấy ngày trước bác trai và bác gái đã về nước rồi, anh nhất thời quên nói cho em biết.”

Triệu Thần Thành hừ lạnh, nếu anh nói cho cô biết, cô nhất định sẽ không trở về. Quay lại nhìn một đôi dở hơi trước mặt, Triệu Thần Thành nói: “Lần này hai người đi du lịch vòng quanh thế giới không bị cái gì đó úp sọt chứ.”

“Mẹ không có! Ba con có, lúc ở Maldives ông ấy làm mất hộ chiếu, làm cho mọi người phải ở lại đó thêm khoảng một tuần lễ.”

“Sao em không nói là do em cất hộ chiếu của anh rồi giả bộ nói anh làm mất?”

“Đây không phải là vì anh cứ mãi chụp ảnh, nên quăng hộ chiếu vào túi của em sao!”

. . . . . . . . . . . .

Triệu Thần Thành vỗ trán, kéo Thẩm Mục bước đi: “Chúng ta không quen biết bọn họ. . . . . .”

Vốn cho là, kẻ dở hơi trở về đã đủ làm cho cuộc sống của cô hỏng bét rồi, nhưng buổi tối kẻ dở hơi lại kéo cô đi tham gia tiệc chào đón của ba mẹ Thẩm Mục, Triệu Thần Thành mới phát hiện ra mình thế mà lại rơi xuống rãnh Mariana – rãnh đại dương sâu nhất thế giới, quả thật rơi rồi!

Khi cửa phòng mở ra, ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ toả ngoài cha mẹ của Thẩm Mục, còn có một cái eo cao, trang điểm lộng lẫy, tiểu thư nhà họ Vệ —— Vệ Lam.