Tiểu viện mặc dù không rộng lớn hoa lệ như đại viện, nhưng thắng ở chỗ diện tích nhỏ, quét dọn sửa sang lại càng tiện, tiểu viện này nằm ở cuối phía tây của phủ Phú Sát, tổng cộng cũng chỉ có hai gian phòng, cộng thêm một thư phòng, ở đầu tiểu viện có một gian phòng nhỏ, có bếp, giá nồi, nhưng mà ngoài mấy cái bát ở ngoài, còn lại cái gì cũng không có, chỉ có mấy cái bát, khi Đồng Uyển Nhu rửa bát, là rơi mất hai cái.

Nhìn sân viện một nghèo hai trắng, Phó Hằng đứng ở giữa sân thật lâu, thẳng đến khi Đồng Uyển Nhu cần giấy bút từ phòng bếp nhỏ đi ra.

Sau khi Đồng Uyển Nhu ở trong phòng bếp kiểm tra thống kê lại một phen, viết ra danh sách những thứ cần phải mua, đưa cho Phó Hằng nhìn, Phó Hằng cũng cảm thấy không sai biệt lắm, liền nói một tiếng với Lý thị, hai vợ chồng liền ra ngoài mua này nọ.

Vốn Phó Hằng còn muốn dắt Đồng Uyển Nhu đi từ cửa hông đi ra ngoài, nhưng lại bị Đồng Uyển Nhu kéo đi từ phía cửa sau, dọc đường đi lại nói với Phó Hằng rất nhiều, nói hắn không cần để ý đến những chi tiết vô dụng đó:

"Trên đời này đi ra đường cũng đều là người, đường đi nào có phân giá cả, chỉ cần có thể đi, có thể đến nơi, đều là đường tốt, ai cũng có thể đi mà."

Mũ sa của Đồng Uyển Nhu không thể cầm theo từ trắc viện, cho nên liền lấy khăn tay của bản thân, hai bên dùng dây đỏ buộc lại làm khăn che đi nửa gương mặt, lại dùng một đóa hoa nhỏ hái ở bên đường che đi nút buộc, lại có một vẻ đẹp tươi mát khác.

Phó Hằng thấy nàng nhìn xung quanh, giống như vô cùng tò mò với những điều mới lạ, nghĩ lại hai lần trước dẫn nàng ra ngoài, nàng đều đội mũ sa, hóa ra đi ở giữa đường như thế này, đôi mắt của nàng sẽ động lòng người như vậy, trong lòng không khỏi càng thêm áy náy.

"Những ngày như thế này, ra sẽ không để cho nàng chịu quá lâu."

Đồng Uyển Nhu đang nhìn hai đứa bé chơi con quay ở bên đường, căn bản không nghe thấy lời nói của Phó Hằng, Phó Hằng đợi thật lâu không thấy nàng đáp lại, ngay cả một tiếng "Đã biết" cũng không có nói, lúc này hắn mới nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy nàng hai mắt tỏa sáng đang nhìn chằm chằm con quay đang xoay tròn.

Trong lòng hắn đầy bất đắc dĩ.

Hai người dựa theo tờ danh sách lúc trước, những thứ cần mua đều đã mua, chỉ còn lại muối và gạo còn phải đi đến con đường phía trước thì mới mua được, Phó hằng thấy Đồng Uyển Nhu thật sự không đi được nữa, liền bảo nàng ở ven đường chờ hắn một chút, hắn đi mua một mình rồi sẽ quay lại.

Đồng Uyển Nhu nghĩ cũng thấy được, bảo hắn đi nhanh về nhanh.

Phó Hằng đi rồi, lúc này Đồng Uyển Nhu mới cầm theo những đồ vừa mua đi đến gần một quán trà bên đường, trước cửa có mái hiên, vừa vặn có thể che khuất ánh nắng.

Từ trong quán trà có hai tiểu nhị đi ra, một người đến cạnh cửa bản thông báo, một người cầm chiêng đồng bắt đầu gõ, vừa gõ vừa hô:

"Các vị đi qua đi lại dừng lại nghe, quán trà Mặc Bản và thư viện Đông Lâm cùng nhau tổ chức cuộc thi thi họa, bất luận thứ tự, chỉ cần tham gia, đều sẽ được tặng hai một mứt hoa quả."

Tiểu nhị dán thông báo kia cũng gia nhập đội ngũ mời chào, hai người hô hào vài lần, rồi mới thu chiêng đồng lại, quay về bên trong quán trà.

Đồng Uyển Nhu đứng gần quán trà, đầu tiên nhìn qua thông báo, hiểu đại khái ý tứ trong đó, sau đó lại nghe thấy câu nói của tiểu nhị, tuy rằng không biết thi đấu thi họa là cái gì, nhưng mà nghe qua nhìn như không khó, hơn nữa bất luận thứ tự, tham gia còn có hai hộp mứt hoa quả.

Không thể không nói, hiện tại hai hộp mức hoa quả đối với Đồng Uyển Nhu mà nói vẫn có sức hấp dẫn rất lớn, nghĩ đến việc đưa cho Lý thị nếm thử, nói không chừng bà còn có thể vui vẻ một chút.

Nghĩ như vậy, nàng liền đi vào trong quán trà.

Chỉ thấy bên trong chắc là nơi thi đấu, cho nên trong đại sảnh trống không, tầng lầu phía trên có cá lá cờ nhiều màu và cờ vải, các loại tranh sơn thủy treo khắp tường, thật là thư hương đầy phòng, nhã vận rong chơi.

Tiểu nhị quán trà thấy có người đi vào, vội vàng ra chào đón, lại thấy người đi vào là nữ tử, không khỏi nhìn qua hai bên trái phải, sau đó một người tiến lên trước nói với Đồng Uyển Nhu:

"Tiểu thư, quán hôm nay không buôn bán, nếu ngài muốn dùng trà thì xin mời đến quán khác."

Đồng Uyển Nhu tháo khăn che mặt xuống, dịu dàng cười với tiểu nhị: "Ta không đến uống trà, ta đến viết chữ."

Một tiểu nhị khác cười lớn: "Tiểu thư, ngài không đùa chứ. Ngay cả là ngài có viết mấy chữ, nhưng ngài cảm thấy chữ của mình có đủ tiêu chuẩn để Đông Lâm thư viện tuyển chọn sao? Phải biết rằng, tác phẩm thắng cuộc lần này, rất có khả năng sẽ được đưa vào đại nội, vào cung ngự lãm, ngài vẫn là nên về nhà thuê thùa đi."

Đồng Uyển Nhu nghe tiểu nhị kia cười nhạo ngay trước mặt cũng không tức giận, mà vẫn hữu lễ hữu tiết chỉ ra bên ngoài quán trà, lạnh nhạt tự nhiên nói:

"Không phải là không có yêu cầu đối với người tham gia sao, nếu không muốn nữ tử tham gia, sao ở trên thông báo không viết cho rõ ràng chứ?"

Tiểu nhị bị lời này của nàng làm cho nghẹn, tuy rằng trên thông báo không có viết là nữ tử không được tham gia, nhưng mà, thế gian nữ tử có tài không nhiều, mặc dù cũng có người biết chữ, nhưng mà chung quy không nhiều, càng không có mấy người chịu xuất đầu lộ diện đến tham gia mà.

Đang muốn mở miệng đuổi Đồng Uyển Nhu lần nữ, từ bên trong có hai vị lão tiên sinh đi tới, sau khi hỏi rõ tình hình tranh cãi, một trong hai lão giả tóc hoa râm nhìn Đồng Uyển Nhu một lượt, liền chủ trì công đạo nói:

"Thông báo bên ngoài xác thực không có viết nữ tử không được tham gia, tiểu thư đã có nhã hứng này, thử một lần cũng không sao, ý của Trúc Sơn lão đệ như thế nào?"

Lão giả tóc hoa râm nói xong lời này, liền quay sang nhìn người hơi trẻ hơn một chút bên cạnh, nam tử trung niên có chòm râu dài ôm quyền chào hỏi.

"Lục huynh nói có lý, tại hạ cũng cho là như vậy. Trên thông báo đã không biết yêu cầu về người tham gia, như vậy thì người nào cũng đều có thể tham gia."

Nam tử trung niên bị lão giả tóc hoa râm gọi là Trúc Sơn lão đệ, khí độ bất phàm, dáng vẻ chính là người đã đọc nhiều thi thư, ý tứ của ông rất rõ ràng, nói chính xác là, ông đồng ý cho nữ tử trước mắt này góp vui là bởi vì bọn họ sơ suất khi viết thông báo, thật không ngờ sẽ có nữ tử đến cửa, đã đến đây, ông cũng không thể lật mặt đuổi nàng đi ra ngoài.

Đồng Uyển Nhu phúc thân với ông, tư thái ổn trọng ưu mỹ, nam tử trung niên nhìn vậy không khỏi hai mắt sáng lên, lấy chi lễ học giả mời nàng đi đến thư án được xếp một bên, dò hỏi:

"Tiểu thư muốn viết chữ Khải hay là chữ Triện?"

Thái độ của lão giả tóc hoa râm rất thân thiện, tự mình cầm tự phổ lại để Đồng Uyển Nhu lựa chọn, sau khi Đồng Uyển Nhu chọn xong, liền gật đầu với lão giả kia, nói một tiếng: "Đa tạ tiên sinh."

Sau đó quay đầu chọn bút lông để trên thư án, bút của nàng để ở nhà, cũng không thể quay về lấy, đành phải chọn một cây bút tương đối để bắt đầu viết.

Nhìn trái phải một vòng, Đồng Uyển nhu cầm lấy một cây bút dài lớn bằng ngón cái, hình như là lông mao lợn, cũng không phải bút tốt gì, nhưng thắng ở chỗ đủ lực, vừa hợp với người không có lực lớn như nàng.

Lão giả kia thấy Đồng Uyển Nhu chọn bút, kinh ngạc nói:

"Tiểu thư, đó là viết chữ to. Bút viết chữ nhỏ ở chỗ này."

Lão giả nói xong, mấy thư sinh vây quanh cũng đã bắt đầu bật cười, ngay cả bút cũng không phân biệt rõ còn tới nơi này viết chữ.

Đồng Uyển Nhu không để ý tới những người khác, gật đầu với lão giả kia nói: "Đúng, ta viết chữ to. Hôm nay tôi không có nhiều thời gian, chữ nhỏ tốn nhiều thời gian."

"...."

Lời này của nàng lại khiến cho mọi người cười nhạo một trận, nữ tử này điên rồi phải không, người nào cũng biết nàng là vì quà tặng mà đến thi, viết cho tốt chữ nhỏ mà nữ tử am hiểu còn chưa tính, nhưng mà nàng lại ở đây dõng dạc nói không có thời gian viết chữ Khải nhỏ, muốn viết chữ to, chỉ bằng cán bút phẩm chất bình thường này, có thể viết được chữ to tốt đến đâu.

Các thư sinh xung quanh không khỏi châu đầu ghé tai, không ngừng chỉ trỏ về phía nàng.  Đồng Uyển Nhu cũng không để ý đến họ, nàng đang đi đến bên cạnh để chọn lựa giấy thích hợp.

Lão giả kia và nam tử trung niên nhìn nhau, nam tử trung niên vuốt chòm râu của mình bất động thanh sắc nhìn Đồng Uyển Nhu, chỉ thấy nàng thành thạo chọn một tờ giấy Tuyên Thành kích cỡ tầm một bức hoành, đó là do nàng cố ý chọn ra từ trong một tập dày giấy Tuyên Thành.

Nam tử trung niên nhìn thấy vậy liền vui vẻ, vẩy mực hội họa dùng sinh tuyên, thư pháp chữ lớn dùng thục tuyên, mà nữ tử này đi chọn liền chọn thục tuyên, hơn nữa chỉ xem qua một chút, liền nhận ra loại giấy làm thành từ bông vải và gỗ đàn, nếu không tiếp xúc nhiều năm, căn bản không thể cẩn thận nhận ra được, ông không khỏi sinh ra mười phần tò mò đối với chữ viết của nàng.

Đồng Uyển Nhu đem giấy Tuyên Thành vuốt phẳng qua, nhúng ngòi bút vào trong mực đen, cầm lấy nhìn một cái, sau đó lại để vào bên trong nghiên mực, nam tử trung niên nhịn không được tiến lên hỏi:

"Tiểu thư là muốn thử bút sao?"

Ông cho rằng Đồng Uyển Nhu buông bút là muốn thử lực bút trước, ai ngờ Đồng Uyển Nhu nghe xong, ngẩng đầu nhìn ông một cái, rồi lẳng lặng lắc đầu, đem bút đã thấm mực tốt, xác định mực đã ngấm vào bên trong, liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua cảnh vẻ của những bức sơn thủy treo xung quanh tầng một của quán trà, sau đó đặt bút viết xuống bốn chữ lớn cứng cáp hữu lực - Từ Trúc Phong Hòa.

Đây là một lời khấn, vốn là để chúc thọ, Đồng Uyển Nhu cũng là nhìn thấy xung quanh có một bức tranh Trúc Lâm Thâm Hải thì mới nhớ đến câu này. Bốn chữ này, nói khó cũng không khó, nói không khó lại cũng rất khó để viết.

Bởi vì nét chỉ thẳng trong chữ to là điểm có thể thể hiện lực bút, nếu lực bút không đủ thì rất khó để viết xong nét chỉ thẳng của kiểu chữ to, hoặc là bị nghiêng hay gấp khúc, nhưng mà bốn chữ Đồng Uyển Nhu chọn này, có ba nét chỉ thẳng, bởi vậy để người am hiểu nhìn xem, để viết được bốn chữ này cũng không phải dễ dàng.

Đồng Uyển Nhu mây bay nước chảy lưu loát sinh động viết xong bốn chữ này, lại đổi sang bút nhỏ, ở góc dưới bên trái viết xuống một hàng chữ nhỏ lạc khoản, bạch lộc thanh thiên thượng.

Sau khi viết xong, Đồng Uyển Nhu liền đặt bút xuống, rồi đi đến chỗ tiểu nhị đứng cạnh cửa nói với hắn:

"Ta viết xong rồi, mứt hoa quả lấy ở chỗ này sao?"

Tiểu nhị thấy tất cả mọi người còn đang vây quanh nhìn chữ của nàng, hiển nhiên là viết xong rồi, tiên sinh đã sớm nói với hắn, chỉ cần viết xong là có thể đưa quà tặng cho người ta.

Hắn liền khom người, từ bên trong lấy ra hai hộp mứt hoa quả có ấn của Phúc Sơn Cư. Đồng Uyển Nhu cảm thấy mỹ mãn cầm lấy hai hộp mứt hoa quả đi ra khỏi quán trà.

Vừa vặn Phó Hằng đi mua muối và gạo xong quay về, đẩy xe nhỏ đi về phía nàng, Đồng Uyển Nhu tiến lên đón hắn, dùng cổ tay áo lau mồ hôi trên trán giúp hắn, cầm mứt hoa quả trên tay đặt vào xe, kể lại chuyện trong quán trà cho Phó Hằng nghe, Phó Hằng cũng biết sở thích của nàng, liền khen ngợi một phen, Đồng Uyển Nhu được tướng công khen ngợi, trong lòng liền vui đến mức nở hoa.

Phó Hằng thấy vậy, từ trong ngực lấy ra một gói giấy mỏng đang bọc cái gì đó đưa cho Đồng Uyển Nhu, Đồng Uyển Nhu mở ra liền thấy đó chính là một con quay khéo léo, cộng thêm một sợi roi mềm, nàng kinh hỉ cầm lấy con quay hỏi Phó Hằng:

"Sao chàng lại có cái này?"

Phó Hằng nhướn mày: "Ta nghĩ hồi nhỏ chắc chắn nàng chưa từng được chơi cái này, cho nên mua cho nàng một cái."

"..."

Đồng Uyển Nhu biết, chắc chắn là lúc bản thân mình nhìn mấy đứa nhỏ ở quán ven đường chơi con quay đã bị hắn nhìn thấy, rồi ghi nhớ trong lòng, thuận đường mua cho nàng một cái.

Nghĩ đến trong lòng hắn có nàng như vậy, Đồng Uyển Nhu liền không dừng được nụ cười trên môi, phóng con quay trên mặt đất, học bộ dạng của mấy đứa trẻ đánh lên, nhưng mà, dù nàng đánh thế nào, con quay chỉ quay được hai vòng liền ngã xuống.

Phó Hằng nhặt con quay ở trên đất lên, đặt ở trên xe, sau đó vươn một tay nắm lấy tay của nàng, ôn nhu nói:

"Chúng ta về nhà thôi, trở về ta sẽ dạy cho nàng cách chơi."

Hai người dắt tay nhau đi dưới ánh nắng chiều, ánh tà dương chiếu lên kéo dài bóng dáng của hai người, khiến người nhìn cảm thấy bọn họ chính là một đôi giai ngẫu do trời đất tạo thành.