Em thích thầy.

Có người nói ra trước cô.

Những tiếng ồn ào bên tai giống như bị tách ra, biến thành âm thanh xa xôi vang lại, cô thẩn thờ quay đầu, nhìn thấy anh từ đường mòn kia chạy tới.

Anh giống như mới từ phòng làm việc chạy tới, bộ mặt sốt ruột.

Anh chạy rất nhanh, đến gần đám người vây xem bên ngoài liền ngừng lại, dựa vào cây khô bên đường mà cúi người.

Giữa trưa ánh mặt trời màu trắng xuyên thấu qua bóng cây chiếu lên mặt anh, trên trán anh, tóc anh đều ướt, giọt mồ hôi theo gương mặt chảy xuống.

Anh hít sâu một hơi, hơi chật vật ngẩng đầu lên, tựa hồ là muốn nhìn lên trên sân thượng, cũng đang trên đường ngừng lại.

Lâm Phong liền đứng ở đường bên kia, mặt chôn ở một mảnh trong bóng cây, lẳng lặng nhìn anh.

Một cơn gió không biết từ nơi nào thổi đến, trên đầu cành cây hòe lá vàng ung dung phiêu trên không trung, rơi xuống đất, rả rích, thanh âm giống như một trận mưa.

Lâm Phong liều mạng chớp mắt, mắt lại còn ướt, không nhìn rõ thứ trước mắt —— em thích thầy, nói ra đi, tại sao muốn nói ra?

"Thầy Hạ!" Cô gái đứng trên sân thượng kia là Tương Vân bên lớp 3, xa xa nhìn thấy bóng dáng của anh, trong thanh âm đột nhiên tăng thêm tiếng nức nở: "Thầy Hạ, thầy Hạ."

Đi theo phía sau anh là thầy chủ nhiệm lớp thở hổn hển chạy đến, giáo viên ký túc xá đã đứng dưới từ lâu, càng ngày càng có nhiều người vọt tới, ngay cả trên đường cũng chật ních học sinh cùng giáo viên.

Trong đám người đột nhiên truyền đến tiếng kêu, Tương Vân lại chạy ra trước một bước, một chân đã có một nửa bàn ở bên ngoài, cô bụm mặt, cố chấp từng lời nhắc lại: "Em thích thầy Hạ, em rất thích thầy Hạ. Thầy tại sao không thích em?"

Tiếng khóc của cô là mờ mịt, bốn phía sợ hãi đều kêu dừng lại, hoàn toàn yên tĩnh.

"Ha ha. . . . . ." Không biết là người nào, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Đây là cười nhạo, tràn đầy khinh thường, giống châm biếm, xẹt qua màng nhĩ, đâm tới trong thịt đi.

Anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, há miệng ra, nhưng không có phát ra bất kỳ thanh âm gì, ngón tay nắm chặt cây khô, một cái tay khác rốt cuộc không nhịn được, nắm chặt tay chống đỡ bên hông.

"Câm miệng!" Lâm Phong chợt quay đầu lại, kéo thẳng cổ họng rống lên một tiếng: "Con mẹ nó câm miệng cho ta!"

Nam sinh bật cười kia chính là học sinh cùng khối, quay đầu lại há to miệng mà nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong hung tợn liếc anh ta một cái, phất tay xô đám người trước mắt ra, nhấc chân hướng sân thượng chạy lên.

Trước hành lang học sinh rối rít nghiêng người, Lâm Phong xông đến thật nhanh, chốc lát cũng không nghĩ đã đến sân thượng.

Tương Vân cũng nhìn thấy dưới lầu xôn xao, thấy Lâm Phong đi lên, lại xê dịch, khàn giọng kêu: "Đừng qua đây, đừng qua đây."

Lâm Phong căn bản không nhìn, mấy bước liền đoạt đi qua, níu lấy cổ áo của cô bé chặn ngang, hất tay đều là hai bàn tay.

Mắt kiếng của Tương Vân rớt ra, hoàn toàn bị choáng váng, sững sờ nhìn Lâm Phong, trên mặt còn có vệt nước mắt.

"Con mẹ nó em còn phải diễn kịch tới khi nào?" Lâm Phong lấy khí thế mấy năm trước cùng nam sinh đánh nhau ra, lắc cổ áo cô bé rống: "Cảm thấy nhảy lầu rất giỏi? Vậy thì nhảy đi! Liền nhảy thẳng xuống dưới đi! Cảm thấy trước mặt mọi người thổ lộ rất tài giỏi? Em nghĩ giáo viên sẽ làm sao bây giờ? Em khiến thầy Hạ ở trong trường trở thành ngu ngốc sao? Trong đầu em là óc heo à?"

Phía dưới cười ầm lên.

Lâm Phong một ngón tay chỉ xuống lầu dưới, uy phong: "Cấm cười!"

Nói xong rồi quay đầu như cũ đối với Tương Vân rống: "Chính em muốn chết thì đừng khiến người khác thêm phiền được không? Em muốn nhảy liền leo đến núi cao, đứng trên cao mà nhảy xuống, rơi ngay cả xương tìm khắp nơi cũng không tìm được một khối, cũng không phiền toái người khác nhặt xác cho em, em đứng nơi này là cho ai nhìn? Em thích người khác là như vậy sao? Em đừng làm người ta mất mặt!"

Tương Vân là sững sờ, lầu dưới bọn học sinh rốt cuộc chậm chạp tới, bắt đầu linh linh tán tán ồn ào lên.

Sự kiện nhảy lầu trở thành kịch hay.

Trên cánh tay Lâm Phong đột nhiên truyền đến một lực rất lớn, còn chưa có phản ứng kịp thời thì cả người đã dọc theo tầng thượng bị kéo ra, ngay sau đó liền bị ném tới xi măng trên tầng thượng.

Anh một tay một, đem các cô cả hai kéo xuống mái nhà, xoay người dùng cánh tay chống đỡ, đem các cô đều gắn vào khuỷu tay, thanh âm phát run: "Cũng đừng náo loạn cho tôi!"

Lâm Phong sửng sốt một chút, có hồi không quá thần, mới vừa rồi đứng ở nơi đó, một cước bước đi ra, là có thể trên lầu cao mười mấy mét té xuống, Lâm Phong đứng ở trên đó chân liền lạnh ngắt lảo đảo, nói cô không sợ hãi đó là giả.

Cùng cô song song té ở trên nóc phòng, Tương Vân đột nhiên khóc, cô bé che mặt, ô ô khóc đến hết sức thương tâm.

Anh thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu thấp, cánh tay chống lên mặt đất có chút phát run, lại như cũ không chịu buông ra, giọng chậm, ngữ điệu có chút không tự tại mà an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ, không sao."

Tương Vân khóc càng to hơn.

Lâm Phong nở nụ cười hắc hắc ra ngoài: "Thầy, em cũng không phải là muốn nhảy lầu, không cần đem em đè xuống đất đi."

Anh nhìn Lâm Phong một cái, giọng nói so với mắng chửi người ngu ngốc lúc này cũng không khá hơn chút nào: "Em có bản lĩnh gây phiền phức, so nhảy lầu còn dọa người hơn!" Vừa nói vừa dời tay đi, đem Lâm Phong theo cánh tay thả ra.

Hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, thầy chủ nhiệm đã sớm vội vã chạy tới rồi, từng người thở hồng hộc, mặt xanh mét bên cạnh, lúc này không nói hai lời, vây quanh hô kéo một cái, ngay cả kéo chứ không đỡ, chỉ sợ Tương Vân một nghĩ không thông, lại làm ra chuyện gì đó.

Mới vừa rồi hiệu trưởng báo cảnh sát, một nhóm người còn không có từ trên nóc lầu đi xuống, mấy chiếc xe cảnh sát liền lôi còi cảnh sát chạy tới. Hiện tại người mặc dù đã cứu đi xuống rồi, nhưng vẫn là phải làm ghi chép, hiểu rõ là tình huống gì, Lâm Phong chủ yếu là người tham dự, cũng bị mời vào phòng làm việc trả lời mấy vấn đề không liên quan.

Như vậy một vòng làm ầm ĩ đi xuống, chẳng những sớm đã qua thời gian ăn cơm trưa mà giờ học buổi chiều cũng đến.

Lâm Phong cúi đầu nhìn mấy cảnh sát rất có trách nhiệm ra ngoài, đang ở trong hành lang thấy thầy chủ nhiệm.

Thầy chủ nhiệm đứng ở cửa phòng làm việc, ngoắc ngoắc tay kêu cô, trên mặt thần sắc cũng tối, Lâm Phong vội vàng chạy tới kêu một tiếng: "Chào thầy."

Thầy chủ nhiệm vỗ vai cô đem cô hướng trong phòng làm việc đi tới: "Đói bụng không, còn không có ăn cơm đi." Vừa nói xong hướng bên trong cửa hỏi: "Thầy Hạ thế nào rồi? Còn không thoải mái?"

Anh cũng đang ngồi trong phòng làm việc, đang cúi đầu tựa vào bàn làm việc nghỉ ngơi, nghe được lời hỏi thăm liền ngẩng đầu cười cười: "Đã tốt hơn nhiều."

"Thôi đi, nhìn sắc mặt giống như quỷ vậy." Thầy chủ nhiệm không chút khách khí phản bác lại, đi tới trước bàn làm việc, thuận tay liền mò ra một gói thuốc lá rút ra đối một điếu.

Lâm Phong đi theo thầy chủ nhiệm từ trước người thầy đi qua, thủ thế ở trước mặt anh mà cười hì hì: "Thầy a, môi thầy trắng bệch màu sắc rất đẹp nha."

Anh trợn mắt nhìn Lâm Phong một cái, bộ mặt bất đắc dĩ: "Bớt nhiều chuyện đi!"

Thầy chủ nhiệm cầm điếu thuốc vểnh chân ngồi ở sau bàn làm việc, từ bên cạnh kéo qua một cái ghế ý bảo Lâm Phong cũng ngồi xuống, nói: "Tôi với vợ tôi đã nói qua, nên để cho vợ tôi đem cơm đến.”

"Thật tốt quá, em thích nhất món hầm cách thủy của vợ thầy." Lâm Phong sau khi qua lại với thầy chủ nhiệm ăn mấy bữa, biết vợ thầy tay nghề tốt không phản đối, trước mắt lập tức sáng ngời, bụng cô cũng mau đói quắt rồi.

Anh vừa cười vừa đứng lên: "Thật sự là phiền vợ thầy rồi."

Thầy chủ nhiệm liếc anh một cái, hôm nay nói chuyện đặc biệt không khách sáo: "Anh biết phiền toái là tốt, bảo anh nằm ở bệnh viện quá hai ngày một chút anh không chịu, nhìn, vừa trở về đã gây chuyện như vậy?"

Anh cười khổ một tiếng, lại có chút trẻ con cãi chày cãi cối: "Tôi làm sao biết có thể xảy ra loại chuyện này? Tôi mà biết trước thì tôi đã là tiên rồi."

Thầy chủ nhiệm nhếch miệng cười một tiếng: "Cũng biết chính mình không phải là thần tiên? Tôi xem anh không phải trổ tài cậy mạnh thật cao hứng?"

Anh buồn không nói.

Lâm Phong nghe lấy làm kỳ quái, không nhịn được hỏi thầy chủ nhiệm: "Thầy Trần, thầy Hạ gọi vợ thầy là cô à?"

Thầy chủ nhiệm ha ha nở nụ cười: "Thầy Hạ của em nhưng cũng là học sinh của thầy, nhớ năm đó cũng là vì viết văn chạy đến phòng làm việc cùng thầy gây gổ, khí thế cùng em cũng không kém đâu."

Lâm Phong kinh ngạc mở to hai mắt: "Thầy Hạ cũng cùng thầy cãi nhau sao?"

Thầy chủ nhiệm cười: "Thế nào, nhìn không giống? Thầy làm giáo viên nửa đời, chỉ có hai học sinh cùng thầy cãi nhau."

Lâm Phong đầu tiên là sửng sốt, tiếp đến ha ha cười ngây ngô .

Không biết anh là đang ngượng ngùng hay còn chưa phải thoải mái, mà khóe miệng giật giật, chống đầu nằm ở trên bàn.

Nói một lát, vợ thầy chủ nhiệm liền mang hai hộp tiến vào, nhìn thấy anh liền hô to với vẻ mặt quan tâm

Lâm Phong biết vợ thầy chủ nhiệm là người nhiệt tâm, giúp đỡ đem hộp giữ nhiệt nhận lấy, bên trong quả nhiên đều là món canh ăn, đều là nóng hầm hập mới vừa làm xong .

Thầy chủ nhiệm bận bịu tựa hồ cũng không có ăn cơm, ba người liền thừa dịp vội vã ăn cơm.

Tinh thần anh cùng khẩu vị cũng không tốt, trước khi ăn cơm nuốt đầy thuốc bao tử cùng thuốc giảm đau, căn bản là không có ăn bao nhiêu đồ, cơm nước xong liền bị thầy chủ nhiệm cưỡng chế đi về nhà nghỉ ngơi.

Lâm Phong đã nghỉ một tiết, vội vàng chạy về lớp trước tiết thứ hai.

Buổi trưa lớn như vậy bỗng lộ một cái mặt, bạn học cùng lớp không thiếu được cái nhìn chăm chú, Lâm Phong làm mặt dày chỉ cho là mình thanh xuân xinh đẹp sức quyến rũ vô địch, trong ánh mắt dày đặc của mọi người mà đi đến chỗ ngồi ngồi xuống.

Ngồi cùng bàn Tiểu Thiến lần này đổi ánh mắt sùng bái quan sát Lâm Phong, nhìn cô ngồi xuống, ở một bên cảm thán: "Nữ hiệp, cậu lần này thật là mạnh bạo nha. Đầu óc Tường Vân thật có vấn đề nha, ban ngày náo loạn đòi nhảy lầu, con bé đi khắp trường rêu rao quan hệ giữa cậu và thầy Hạ có mờ ám."

Không trách được hai lần trước Tiểu Thiến cùng cô nhắc tới anh, vẻ mặt đều có chút là lạ, Lâm Phong "Cắt" một tiếng, rồi rút ra bài thi muốn dùng, thuận miệng nói: "Tớ với thầy Hạ quan hệ thực bình thường, lại không cái gì, thích nói như thế nào thì nói."

Tiểu Thiến liều mạng gật đầu: "Đúng, đúng, còn nói người khác, chính con bé thầm mến thầy đi, liền liều mạng bịa chuyện người khác."

Lâm Phong lười biếng đem bài thi để lên bàn, chợt có chút sững sờ.

Là không có cái gì đi, không có gì, chẳng qua là nhìn đến anh so với thấy người khác cũng cao hứng mà thôi, chẳng qua là nhìn lưng anh có chút muốn ôm mà thôi, chẳng qua là luôn muốn thay anh vuốt chân lông mày vì nhịn đau mà nhíu lại. Những thứ khác cũng không sao rồi.

Lâm Phong có chút thẩn thờ mở ra bài thi Chính trị, toàn bộ một tiết, giọng vang của giáo viên Chính trị nện ở màng nhĩ, oanh đầu làm đau.

Sau sự kiện nhảy lầu, cha mẹ Tương Vân ngày đó chạy tới trường học, chứng thật Tương Vân uất ức, dẫn con bé về nhà nghỉ ngơi.

Trường học liền sợ gia đình học sinh tìm đến gây phiền toái, nếu đối phương không nói gì, dĩ nhiên là rất thích toan tính chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, liền không hề nhắc đến chuyện này.

Anh sau hôm ấy, xin nghỉ hai ngày, buổi học thêm của Lâm Phong cũng nghỉ hai buổi, đợi đến thứ năm quay về, sắc mặt đã tốt lên rất nhiều.

Lần thi thứ nhất càng ngày càng gần, cả lớp mười hai chuẩn bị tinh thần trước khi thi, chuẩn bị không tốt cũng phải tham gia, loay hoay bận rộn đến mức thần trí mê man.

Bình thường không nhìn ra được, hôm nay tất cả học sinh cũng bị cuộc thi làm cho bể đầu sứt trán, anh mang theo khóa hai ban, bọn học sinh thế này mới ý thức được thường ngày bị anh bức hoàn thành những nhiệm vụ kia không phải là uổng phí, so sánh với các lớp khác thì học sinh đều gặp tróc khâm kiến trửu (khó khăn) rồi, bọn họ có thể ứng phó Phô Thiên Cái Địa (ùn ùn kéo đến) của cường hóa huấn luyện mà có thể thong dong là vì nắm khá chắc rồi.

Tựa hồ là ý thức được điểm này, hôm nay thái độ của các bạn cùng lớp so với trước kia nhiệt tình hơn nhiều, chẳng những khi đi học với một đôi mắt càng thêm nghiêm túc, sau khi tan lớp cùng thời gian tự học, chỉ cần anh xuất hiện ở trong phòng học, một đám người như hoa lạp bắt một cái tài liệu cùng diễn thân vây lại thảo luận, Hồ Miểu đã từng không phục anh luôn là người xông lên đầu tiên.

Hồ Miểu bây giờ đã nhiều lần cầm số học cao phân, kể từ khi cậu ấy bị mắng, Vô Thanh Vô Tức (không có âm thanh, không có hơi thở), thường ngày luôn là một bức bễ nghễ người điên giá thế chúng sanh để bản chất của mình chân chính có thể cuồng tư.

Bất quá ít nhất Số học có lên, Lâm Phong vĩnh viễn cũng không có bản chất cuồng tư, cô học thêm nhiều ngày như vậy, mặc dù cảm giác là mình học không ít thứ, đề cao thành tích còn chưa phải rất rõ ràng, trong khoảng thời gian này cô ngay cả tiểu thuyết võ hiệp cũng rất ít đọc, cả ngày giống như nổi cơn điên ôm đề Toán tính toán viết viết. Mỗi lần học thêm, cũng đều lôi anh ra hỏi lung tung này kia, nửa thời gian học thêm ngắn ngủn, hỏi anh tới mức thời gian nghỉ cũng không có, chớ đừng nói chi là có thời gian giống như trước kia thỉnh thoảng nói vài lời nói xấu.

Cuộc sống cứ như vậy một ngày một ngày trôi qua, vừa bình thản vừa khẩn trương, trừ học tập cùng học tập, có rất ít thời gian suy nghĩ đến chuyện khác, Lâm Phong không biết cái này có thể gọi là phong phú không.