Edit: melbournje

🤤

Tháng 8, Nhất Trung sắp bắt đầu học quân sự.

Thừa dịp cuối tuần này, Lâm Vu cùng Tần Hành đều được nghỉ, người một nhà ra ngoài dạo phố ăn cơm.

Tần Y thân mật kéo tay Lâm Vu, đi shopping. Lâm Vu chọn cho con gái ba bộ trang phụ mùa thu, "Bình thường đều mặc đồng phục, bên trong mặc quần áo dễ chịu một chút."

Tần Y thừa hưởng ưu điểm của mẹ, có thân hình cao gầy. Hiện tại đã cao gần bằng mẹ, có lẽ hai năm nữa sẽ còn sao hơn.

"Mẹ, con thích cái váy này, con có thể đi thử một chút không?" Tần Y từ trên kệ lấy xuống. Áo liền váy màu trắng, rất tinh xảo.

Tần Hành: "Vậy đi thử một chút đi." Tần Hành cùng Lâm Vu mặc dù sủng ái con gái, cũng có điểm dừng. Con gái từ nhỏ hiểu chuyện, xưa nay sẽ không hung hăng càn quấy muốn cái gì. Quần áo cũng xưa nay cũng không cần hàng hiệu, chỉ cần dễ chịu là được. Giống như Lâm Vu, mặc áo thun cũng được.

Lâm Vu nhìn anh một cái, "Huấn luyện quân sự xong chẳng mấy chốc là đến tháng 9, thời tiết lạnh, không nên mặc váy."

Tần Hành: "Hiếm khi con bé mới yêu cầu cái gì mà, theo con vậy."

Lâm Vu hé miệng cười một tiếng.

Cùng ngày, Tần Hành lại dẫn tiếp Lâm Vu cùng con gái đến quầy mĩ phẩm.

Đêm thất tịch sắp đến, toàn bộ sản phẩm ngập tràn hương vị thất tịch.

Lâm Vu tùy ý chọn một quầy dưỡng da, nhân viên giới thiệu vài món cho cô. Kết quả lấy xuống một bộ, tận năm sáu ngàn.

Lâm Vu ngây ra một lúc.

Tần Hành đương nhiên biết, mĩ phảm tốt đương nhiên giá không rẻ. Lâm Vu chọn bộ này giá cả còn tốt rồi. Cô đối mỹ phẩm dưỡng da không hiểu rõ lắm, rất nhiều mĩ phẩm của cô đều là bà Tần mua.

Lúc trước, bà Tần nhìn thấy Lâm Vu dùng phấn rôm của Tần Y, một mặt hoảng hốt, về sau, thỉnh thoảng cho Lâm Vu một chút mỹ phẩm dưỡng da.

Tần Y: "Ba, đưa con quét thẻ đi."

Tần Hành: "Vinh hạnh của ba."

Tần Y rất là vui vẻ đến quầy thu ngân quét thẻ.

Lâm Vu không nhịn được cười một tiếng, "Em rốt cuộc cũng hiểu rõ giá trị của xinh đẹp, đập tiền vào mặt thế này cơ mà."

Tần Hành: "Bà Tần, em đã thay anh tiết kiệm tiền nhiều năm như vậy, về sau mời dùng thỏa thích."

Tần Y xách đồ hộ mẹ, "Mẹ, tuổi này phải chăm sóc tốt, mẹ không thể ỷ vào da mình đẹp, liền không quản lý. Mẹ xem dì Khương dưỡng da như nào, cả trang điểm, so với Tư Mộ, tất cả mọi người đều nói dì là chị của anh Tư Mộ."

Lâm Vu bật cười, "Ai mà chả phải già đi."

Tần Y: "Mẹ lão hóa chậm, ba sẽ cao hứng."

Tần Hành khẽ chau mày, "Đừng nói ba nông cạn như vậy, mặc kệ mẹ con biến thành cái dạng gì, trong mắt ba đều là đẹp nhất."

Không lâu sau, bắt đầu quân sự. Huấn luyện quân sự phải ở túc xá, tám người một phòng, Tần Y lần đầu ở ký túc xá, ngược lại là cảm thấy mới mẻ.

Đều bằng tuổi nhau, mọi người nói không hết chuyện.

Tần Y so với ba thì hòa hợp hơn, so mẹ thì hoạt bát hơn, thêm nữa, dáng dấp lại đẹp mắt. Mấy ngày kế tiếp, lớp học đều đã quen cô.

Từ đó, Tần Hành cùng Lâm Vu có thế giới của hai người. Bất quá, hai người vẫn hơi nhớ con.

Trường học không cho phép học sinh mới mang điện thoại, phụ huynh cũng không có cách nào liên hệ.

Ngày đầu tiên, Tần Hành ngược lại là còn ổn, ở bệnh viện như thường.

"Chủ khoa Tần, tôi nghe nói Nhất Trung năm nay tăng thời gian quân sự lên hai ngày rồi?"

"Đúng thế. Hiệu trưởng Hách nói, muốn để bọn họ chịu khổ, mới có thể nghiêm túc trong ba năm."

"Cũng đúng. Trẻ con hiện nay dính lấy điện thoại, không như hồi xưa. Lại nói, cậu có nhớ con không?"

Tần Hành cầm sổ ghi bệnh, vừa đi vừa nói: "Lâm Vu để cho tôi hiện thích ứng loại cuộc sống này."

"Ha ha ha —— "

Tần Hành đối với năng lực thích ứng của con gái cũng không sợ, tóm lại chỉ có chút nghĩ.

Tối về, Lâm Vu còn đùa anh, "Nếu không ngày mai tan tầm chúng ta đi xem một chút?"

Tần Hành yếu ớt nói: "Lúc này mới mười hai ngày mà thôi, chờ kết thúc chúng ta lại đi thăm con."

Lâm Vu hé miệng, "Ngày đó Tư Mộ trở về."

Tần Hành vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

"Em và anh đều bận việc, để Mộ Mộ đi đón Y Y đi."

Tần Hành: "... Ba mẹ anh cũng có thời gian."

Lâm Vu: "Em nghĩ Y Y lúc này càng muốn nhìn người đến là Chu Tư Mộ hơn. Tần Hành, anh có thể hay không rộng lượng một chút, đừng ăn dấm." May mắn, anh như nào cô cũng hiểu

Tần Hành cắn răng, "Cũng không biết tại sao em lại coi trọng thằng bé đó."

Chu Tư Mộ từ thành phố B trở về, cha mẹ mình còn chưa kịp gặp, về nhà buông hành lý, liền đến Nhất Trung.

Giờ phút này, toàn người nhà đang chờ con cái.

Anh giật giật khóe miệng, không biết tiểu nha đầu một lát nữa nhìn thấy mình sẽ như nào? Bọn họ ăn tết mới gặp mặt, năm nay sinh nhật cô, anh đều không có thời gian trở về.

Cửa trường học mở ra, học sinh chậm rãi mang hành lý đi ra.

Chu Tư Mộ trong đám người liếc mắt liền thấy được Tần Y.

Đen.

Cô một đường cùng bạn học cười cười nói nói, xem ra, mười hai ngày trôi qua rất vui vẻ.

Chu Tư Mộ sải bước đi tới, cách hai mét khoảng cách, anh trầm giọng hô, "Tần Y ——" thanh âm thanh nhuận êm tai.

Tần Y ngây ngẩn cả người, mấy giây sau đó, buông hành lý, xông lên, ôm lấy anh. "Chu Tư Mộ!" Cô lớn tiếng kêu tên của anh, "Sao anh lại tới đây?"

Chu Tư Mộ khóe miệng ngậm lấy ý cười, "Lại không có quy củ."

Khuôn mặt Tần Y tươi cười, lộ ra một hàm răng trắng noãn.

Năm giờ chiều, mặt trời vẫn như cũ nóng bỏng treo ở trên trời.

Chu Tư Mộ lấy hành lý của cô, mấy cái nữ sinh một mực nhìn anh. "Chào các em, anh là —— anh của Tần Y."

Tần Y tươi cười nao nao.

Bạn học A: "Tần Y cậu cũng không có nói cho chúng tớ biết, cậu còn có anh trai?"

Bạn học B: "Chào anh!"

Chu Tư Mộ hướng các cô gật gật đầu, "Có thời gian cùng Tần Y đến nhà chơi."

"Được được!"

"Chúng em đi trước."

"Anh, hẹn gặp lại!"

Tần Y: "... Tạm biệt."

Mấy bạn học nháy mắt ra hiệu với cô.

Duyên của anh cũng quá tốt đi.

Chu Tư Mộ đưa Tần Y trở về, Tần Y về nhà liền tìm nước khoáng, uống hơn phân nửa mới mở miệng, "Tư Mộ, em còn cho là anh không về."

"Nhớ anh?" Khóe miệng của anh nổi ý cười.

Tần Y cắn cắn môi, trầm trầm nói: "Không có. Quà em đâu?" Cô vươn tay.

Chu Tư Mộ nhìn qua cô, tám tháng không gặp, cô thay đổi rất lớn. "Phơi nắng nhiều thật là đen. Hẳn là anh nên mua mặt nạ dưỡng trắng cho em."

Tần Y há to miệng, một mặt không thể tin, "..." Làm tức chết. Cô xoay người đi toilet, nhìn chính mình, cô gần sát tấm gương, "Đen thật." Nói, lại giật giật quần áo, nhìn bụng mình một chút.

Không có so sánh không có thương tâm, thật đen.

Cô vỗ vỗ mặt, "Không nên lười biếng không thoa kem chống nắng. Anh anh anh..."

"Y Y ——" Chu Tư Mộ ở ngoài cửa, gõ cửa một cái.

"Anh đi đi." Tần Y thương tâm, thời điểm xấu nhất cả đời lại bị anh nhìn thấy. "Chờ em trắng ra anh hãy đến."

Chu Tư Mộ: "... Qua một thời gian ngắn liền có thể trắng lại."

Tần Y không để ý đến anh.

Chu Tư Mộ thấy bên trong không có động tĩnh, anh nhíu nhíu mày, "Y Y, lúc em xấu nhất anh còn nhìn rồi."

Tần Y: "... Em có lúc nào xấu nhất sao?"

Chu Tư Mộ cười khẽ: "Lúc em vừa ra đời, dúm dó, làn da lại đỏ, giống con khỉ nhỏ."

Tần Y: "Gạt người! Ông bà của em đều nói em vừa đẻ ra rất xinh, liền là một mỹ nhân."

Chu Tư Mộ cố nén cười, "Đúng vậy. Cho nên anh liền hôn em."

Tần Y: "Anh hôn em?"

Chu Tư Mộ: "Được, mau ra đây đi. Anh mang em ra ngoài, em không phải muốn gắp thú sao? Thời gian của anh có hạn. Nếu là em không muốn đi, quên đi."

Cửa lập tức mở ra.

Tần Y từ bên trong ra, sắc mặt có chút mất tự nhiên. "Em chỉ rửa mặt mà thôi."

Chu Tư Mộ gật gật đầu.

Buổi tối, Chu Tư Mộ mang cô đi ăn pizza, lại mua cho cô trà sữa, xếp hàng nửa giờ, cũng là đủ!

Lúc trở về, Tần Y ôm hai con gấu đồ chơi.

Chu Tư Mộ đi trước cô nửa bước.

Tần Y khóe môi nhếch lên ý cười, cô nhìn qua bóng lưng cao lớn của anh. "Chu Tư Mộ —— "

Chu Tư Mộ dừng bước lại, anh quay đầu, "Thế nào?"

Tần Y ngửa đầu, cô nháy nháy mắt, "Có phải anh thích con gái da trắng hay không?"