Cuộc sống trôi qua từ từ, ai cũng không biết tương lai sẽ như thế nào? Bệnh tật, chết già, cuối cùng cũng có một ngày sẽ từ trần. Chúng ta chỉ là một hạt cát bé trong vũ trụ.

Tần Hành nhẹ vỗ về tóc của cô, chưa có khô, còn có vài phần ẩm ướt.

Anh chỉ cần cô.

Ánh mắt Lâm Vu lấp lóe, cô nhẹ nhàng cúi đầu xuống, tới gần giữa chân của anh. Con mắt chua xót khó chịu, cô không nghĩ anh lại trông thấy.

Sớm sớm chiều chiều, một chớp mắt đã nhiều năm như vậy. Lưng Lâm Vu nhẹ nhàng run rẩy.

Tần Hành dắt khóe miệng, nhẹ vỗ về gương mặt của cô, "Thế nào?"

Lâm Vu nhịn đi nước mắt, ngẩng đầu, vành mắt hồng hồng. Tình cảm của hai người, tựa hồ như vừa mới bắt đầu.

Tần Hành ôm cô, "Cảm động thì giúp anh bóp bả vai, chua chết được." Anh luôn luôn nhẹ nhàng linh hoạt tránh đi hết thảy, không cho cô có một tia khó chịu.

Lâm Vu đứng dậy ở phía sau của anh, mười ngón rơi vào bờ vai, cô nhẹ nhàng bóp huyệt.

Anh đưa lưng về phía cô, thanh âm trầm ổn, "Ở nơi nào cũng đều như thế, nghề nghiệp của chúng ta là cứu mạng giúp người. Là niềm tin của người nhà bệnh nhân."

Lâm Vu thấy không rõ nét mặt của anh, nhẹ nhàng lên tiếng.

Mấy ngày sau, hai người xuất phát trở lại thành phố B.

Bốn người trong ký túc xá của Lâm Vu hẹn nhau đi ăn bữa cơm. Ba người kia thấy tin tức ở trên mạng, mọi người trước đó đều rất lo lắng, về sau biết cô không có việc gì, mới thôi khẩn trương. Nhưng mà trong lòng mọi người vẫn thầm tán phục Lâm Vu.

"Lâm Vu, chuyến này cậu giảm béo thành công đó."

Lâm Vu bất đắc dĩ, hơn nửa tháng, cô gầy đi bảy tám cân. Hiện tại còn có 45 cân. Mẹ hai bên đều cố gắng tẩm bổ cho cô, nhưng làm thế nào cô vẫn không tăng trở lại.

Liền là Tần Hành cũng trêu ghẹo, ban đêm đi ngủ bị xương cốt của cô chọc cho khó chịu.

Trình Trình cùng Lâm Vu được phân ở bệnh viện nhân dân, Hân Dương cùng Tử Uyển được phân ở Tam Viện.

Bốn người có chút cảm khái, mở bia uống xem như chúc mừng một phen.

"Chúc chúng ta tiền đồ như gấm, thuận buồm xuôi gió."

"Kết hôn sớm một chút." Trình Trình bồi thêm một câu.

Tất cả mọi người nở nụ cười, tiếng cười thanh thúy êm tai.

"Trình Trình, cậu ấy, nghĩ cứ như vậy lấy chồng sao? Vậy cậu phải nắm chắc thời gian một chút."

"Con gái nào cũng sẽ phải lập gia đình thôi, mẹ tớ nói con gái lấy chồng như đầu thai lần hai." Cô nhìn Lâm Vu, "Lâm Vu cùng anh Tần thật đáng hâm mộ."

Lâm Vu nhấp một miếng rượu.

Trình Trình tiếp tục nói: "Nghề bác sĩ này vất vả thôi không nói, lại còn nguy hiểm. Ở thành phố B phải phấn đấu bao nhiêu mới có thể mua được nhà ở. Cho nên, cậu nhìn Lâm Vu cùng anh Tần như thế này thôi nhưng về sau họ không cần lo nhiều lắm."

Hân Dương bất đắc dĩ: "Lần trước cậu đi xem mắt với anh nào có nhà riêng thây."

Trình Trình cắn môi, "Không thích ép duyên."

Tử Uyển lắc đầu, "Tiểu thư, chuyện gì cậu cũng muốn phải hoàn mỹ, nào có chuyện tốt như vậy. Chúng ta ở cái tuổi này, đàn ông có mấy người không phải dựa vào gia đình mới mua được nhà? Lâm Vu, nhà của anh Tần là do anh ấy mua sao?"

Lâm Vu dở khóc dở cười.

Tử Uyển: "Liền là vậy đi. Trình Trình, nghĩ thoáng chút."

Ăn cơm xong, Lâm Vu lại gọi một phần cơm chiên cùng khoai tây thịt bò.

Tử Uyển cười như không cười nhìn cô, "Thật sự là một cô vợ hiền lành."

Lâm Vu: "..."

Hai ngày sau, sinh viên bắt đầu thực tập.

Từ năm nhất đến năm thứ năm, thời gian này nhanh tựa như chớp mắt, đã qua nhiều năm như vậy.

Truyện được up tại wattpsd melbournje.

Lần này bọn họ lại đến bệnh viện, thân phận biến hóa, tâm cảnh cũng thay đổi. Có khẩn trương, có chờ mong, còn có mơ hồ bất an.

Sáng sớm, Tần Hành cùng cô lái xe đến bệnh viện. Tần Hành là người từng trải, thực tập nên làm cái gì, anh đã sớm cùng Lâm Vu nói qua, anh không có gì lo lắng.

Lâm Vu được phân ở Khoa Phụ, thông báo đã xong. Một nữ bác sĩ trẻ để mọi người ở phòng hội nghị, "Một hồi nữa họp."

Chủ nhiệm Mục hơn bốn mươi tuổi, khí chất thanh lãnh, cùng một bác sĩ thảo luận mấy phút, mới nói với bọn họ: "Đều tới đủ rồi sao?"

Bác sĩ thực tập đều ở đây.

Bà nhìn thoáng qua, mi sắc bình tĩnh."Chuẩn bị một chút, tám giờ kiểm tra phòng."

Trình Trình đẩy đẩy Lâm Vu, "Chủ nhiệm Mục xem ra hơi nghiêm túc."

Lâm Vu cười cười, "Phải tiếp xúc lâu mới biết."

Lâm Vu sớm đã quen thuộc quá trình, hôm nay cô lấy từ góc độ của một bác sĩ thực tập đi vào phòng bệnh, nhìn bệnh nhân, trên mặt bọn họ là lo lắng, hay là vui sướng.

Người thăm bệnh nhân đều phải đứng ở ngoài hành lang. Lúc này trong phòng bệnh, trầm tĩnh không có âm thanh.

Chủ nhiệm Mục theo thông lệ nhìn trong phòng bệnh chút, rất ít nói.

Tra xong phòng bệnh, mấy người thực tập sinh đứng chung một chỗ nói chuyện, mọi người đến từ trường học khác nhau, chế độ giáo dục cũng không giống nhau, có người học năm năm rồi, có người đã bảy năm.

Trình Trình: "Ước gì sẽ có lúc nào đó tớ giống chủ nhiệm Mục." Cô học dáng vẻ của cô Mục.

Tất cả mọi người cười.

Lâm Vu lôi kéo cô.

Trình Trình chu môi, "Tớ chỉ là hâm mộ thôi mà."

"Hâm mộ vậy liền nỗ lực học tập đi." Một đàn anh cũng đang thực tập tiến đến."Đi tiêm đi."

"Anh Lộ ——" Lộ Viễn cùng Tần Hành là bạn học cùng lớp, ở trường học, mỗi lần cuối kỳ thi thành tích đều top 10, ai cũng không biết làm sao anh lại lựa chọn đến khoa phụ.

Lần đầu đi tập tiêm, tâm tình của mọi người cũng không giống nhau.

Trình Trình đâm hai lần đều không thành công, bệnh nhân là một bà lão hiền lành, "Cô bé, tay không được run!" Đặt trên cơ sở của bệnh nhân, không chừng là muốn đánh người.

Trình Trình xấu hổ khó tả.

Lâm Vu tiến lên, nhắm ngay vị trí, đâm vào. Lần thứ nhất, thành công."Tốt."

Bà ấy gật gật đầu.

Mọi người cũng thở dài một hơi, châm hẳn ba lần, vị này thật sự là tốt tính nha.

Trình Trình tiếng cười lẩm bẩm một câu: "Tớ trước kia chỉ tiêm cho thỏ thôi, lần đầu tiên tiêm cho người." Nhìn người khác một lần liền có thể thành công, tưởng rằng rất đơn giản, thế nhưng đến phiên chính mình mới biết, không phải đơn giản như vậy.

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Loại chuyện này nói thế nào?

"Lần sau cố gắng tập đi."

"Nếu không lát nữa cậu đi hỏi chị y tá xem."

Trình Trình trong lòng sợ hãi, y tá đều bận bịu hết rồi.

Hết thảy chờ tập dần dần rồi quen vậy.

Tần Hành thừa thời gian rảnh, gửi tin nhắn cho Lâm Vu.

Tần Hành: Thế nào?

Lâm Vu: Tập tiêm thành công.

Tần Hành: Chúc mừng, bác sĩ Lâm.

Lâm Vu nhìn điện thoại, khóe miệng mang theo ý cười.

Chủ nhiệm Mục lúc đi tới, vừa mới bắt gặp cô đang nhìn điện thoại."Dù là thực tập, hi vọng tất cả mọi người nghiêm túc. Lộ Viễn, đem người gọi tới, thảo luận ca bệnh."

Lâm Vu cất kỹ điện thoại.

Đây là thảo luận về ca giải phẫu cho bệnh nhân ngày mai, mọi người nghiêm túc nhìn siêu âm rồi cùng nghiên cứu.

Chủ nhiệm Mục mặt không biểu tình, "Mọi người nói thử xem cái này làm sao?"

Thực tập từng người nói theo cái nhìn của mình, những người còn lại thì vây xem.

Cùng chủ nhiệm Mục còn có cộng tác là phó chủ nhiệm, cùng chủ nhiệm Mục gật gật đầu.

Chủ nhiệm Mục khóe miệng lộ ra một nụ cười khó thấy."Không sai!"

Sau khi tan việc, Tần Hành dưới sảnh đợi cô. Anh áo trắng quần đen, mặc cẩn thận tỉ mỉ. Một tay đút trong túi quần, đứng ở đằng đó, luôn thu hút ánh nhìn.

Anh dường như cảm thấy được cô tới, ngước mắt trông qua.

Bốn mắt nhìn nhau, đây là tâm linh tương thông sao?

Lâm Vu đi đến bên cạnh anh, Tần Hành đưa tay sờ sờ tóc của cô. Bình thường là bác sĩ Tần cao ngạo, cũng có một mặt ôn nhu như vậy."Bác sĩ Lâm, ngày đầu tiên cảm giác thế nào?"

Lâm Vu nghĩ nghĩ: "Phong phú."

Tần Hành nhếch miệng, cô học tốt như vậy, dù cho hiện tại cái gì đều không làm được, cô vẫn còn có thể học được rất nhiều việc.

Quả nhiên, buổi tối, Lâm Vu liền hỏi anh một vài vấn đề.

Tần Hành trả lời, Lâm Vu thu hoạch được rất nhiều.

Anh hỏi: "Em cảm thấy chủ nhiệm Mục thế nào?"

Lâm Vu: "Có chút nghiêm túc, bất quá hẳn là rất tốt."

Tần Hành cười, "Bà ấy mắng người không lưu tình chút nào, năm ngoái lúc bọn anh vào đó, có người còn khóc."

Lâm Vu: "... Em đột nhiên nghĩ đến thầy Hách."

Tần Hành cầm tay của cô, "Từ từ sẽ ổn, nghề bác sĩ đều là như vậy."

Lâm Vu liếc nhìn anh, "Biết, anh Tần."

Cánh tay thon dài của Tần Hành vươn ra đem cô kéo đến trong ngực của mình. Hai người ở tại nơi này một chỗ, tự do tự tại. Đáy mắt anh đầy ý cười, mắt sáng tinh tinh, "Chê anh dài dòng? Hửm ——" anh nghiêng thân hôn khóe miệng của cô, tay cũng nhẹ nhàng linh hoạt tiến vào trong quần áo của cô, sờ một chỗ mềm mại.

Lâm Vu giật một hơi.

"Thế nào?" Anh rất nhanh phát giác được sự không thích hợp.

Lâm Vu: "Không có việc gì."

Tần Hành nhìn tròng mắt của cô, tay vẫn ở trước ngực cô, "Đau? Bà dì sắp tới sao?"

Lâm Vu khóc không ra nước mắt, có cái bạn trai là bác sĩ, bí mật nhỏ gì cũng không có. Cô hàm hồ lên tiếng, có chút ngượng ngùng.

Động tác trong tay Tần Hành nhu hòa rất nhiều, "Đây là tình huống bình thường. Nếu như không yên lòng, qua hai tuần đi chụp siêu âm một chút." Lòng bàn tay tinh tế của anh tìm tòi, trong lời nói ngậm lấy mấy phần ý cười, "Khổ là hôm nay anh cảm giác có hơi lớn hơn một chút."

Lâm Vu: "..." Xác thực mỗi lần sắp tới tháng, bộ ngực sẽ lớn hơn một chút.

"Vậy tối nay có thể chứ?" Thanh âm của anh quá mê người.

Lúc này cô có thể cự tuyệt sao.

Tần Hành cười một tiếng, "A Vu, anh có thể cho em hôn hôn hình xăm."

Lâm Vu: "..."

Ngày thứ hai, Lâm Vu không có đến trước phòng làm việc, mấy người đến sớm đang thảo luận.

"Trình Trình, bạn trai Lâm Vu lúc trước cũng thực tập ở bệnh viện chúng ta sao?"

Trình Trình đang ăn điểm tâm, đúng vậy á. Tần Hành là đàn anh của chúng ta.

"Nhìn không ra nhỉ. Tính cách Lâm Vu thật lạnh."

"Dung mạo xinh đẹp sẽ không thiếu người theo đuổi."

"Bác sĩ Tần lại đẹp trai, tương lai nhất định có thể ở lại viện. Vận khí của Lâm Vu thật sự quá tốt."

Trình Trình cũng không thích nghe như vậy, Lâm Vu nhà cô cũng rất tuyệt. "Không phải. Bọn họ là bạn học cấp ba. Lâm Vu là một người tài giỏi, mỗi năm đều có giải gì đó."

"... Hâm mộ thật. Ngẫm lại tớ đầu tuần thấy giáo sư đại học, ba mươi lăm ba mươi sáu, nói gần nói xa, ghét bỏ tớ bận rộn công việc. Còn nói về sau không chiếu cố ai chứ."

"Không có trưởng bối hỗ trợ, đều là dân đi làm, đây đúng là vấn đề lớn."

"Haiz!"

Dù sao cũng phải nói, thực tập coi như nhẹ nhõm. Ở bệnh viện, mỗi ngày đều có chuyện, nhìn thấy hết tình người dù ấm hay lạnh.

Lâm Vu thích ứng rất nhanh, trưởng thành cũng rất nhanh. Mấy cái phòng nhiều người chủ khoa còn muốn giữ cô ở lại

Chỉ chớp mắt, lại qua hai năm.

Còn có một năm, Tần Hành sẽ tốt nghiệp. Tháng sáu, giáo sư tìm anh để nói chuyện.

"Danh sách học sinh đi du học Colombia còn thiếu một người."

Tần Hành giống như đang suy tư điều gì.

"Thế nào? Có cái gì khó khăn?" Tần Hành là học trò của giáo sư Trương, cơ hội như vậy, ông nghĩ đến anh đầu tiên."Không muốn đi?"

"Không phải."

Giáo sư Trương nhíu mày một cái, thật sự là tận tình khuyên bảo."Cơ hội lần này khó có được! Y học ở Mỹ trình độ thế nào, cậu cũng hiểu. Cậu không được tùy hứng! Trở về cùng người nhà thương lượng một chút."

Tần Hành cười, "Được."

Giáo sư Trương lắc đầu, khóe miệng không có nổi ý cười."Lúc còn trẻ không nên luôn muốn tình tình yêu yêu, nên vì mộng tưởng thành đạg. Nam nhi chí ở bốn phương! Nhất là cậu đó, phải làm tấm gương tốt cho người nhà."

Cặp đôi này, thầy cô nào không biết chứ!